Thursday 17 September 2015

Thư Đông Kinh - Đỗ Thông Minh

Kính gửi quý vị,
Xin gửi đến quý vị Thư Đông Kinh mới.
Nhận được và có ý kiến gì xin cho biết.
Kính chúc luôn mạnh tiến.
Đ T Minh

https://dl.dropboxusercontent.com/u/9628875/Thu%20DK%2015-9-15.docx

MỘT THUỞ NAO CHINH CHIẾN! - Thiên Kim

Inline image 1

Inline image 2

MỘT THUỞ NAO CHINH CHIẾN!
Thiên Kim

Anh ơi, những giờ hẹn
Ôi, quý giá vô ngần
Một lần anh về phép
Là cả một trời xuân
 
Mắt biếc màu lá ngọc
Môi hồng nụ hoa xinh
Mỗi lần được bên anh
Đều làm em thổn thức
 
Chúng mình vừa gặp mặt
Đã thấy nhớ nhau rồi!
Những phút giây ngắn vội
Chưa đắp đầy nhớ thương
 
Anh bảo em đừng buồn
Là trai thời chinh chiến
Nợ tang bồng, kiếm cung
Yêu anh em gắng đợi...
 
Hẹn mai này yên vui
Biên cương anh gìn giữ
Hậu phương em ngoan hiền
Hỡi người yêu bé nhỏ


Là thiên thần theo anh
Từng ven rừng, góc biển
Hộ mệnh người chinh nhân
Bằng nụ cười, ánh mắt...
 
Cho anh lau dòng lệ
Ướt rèm mi xinh rồi
Đừng buồn làm vương vấn
Mai kia anh sẽ về


Vòng tay mình xiết chặt
Chinh nhân yêu dấu ơi!
Em chờ anh mãi mãi
Mai kia về nghe anh
 
Thiên Kim

Bài chửi mất nước

Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi …. bên sau bên trước,bên ngược bên xuôi! Nước của bà hình chữ S, từ Ải Nam Quan tới mũi Cà Mâu. Trải qua 4 ngàn năm văn hiến. Tuy bà bị nô lệ một ngàn năm thằng Tầu, một trăm năm nô lệ thàng Tây, nhưng nước của bà, không những vẫn còn nguyên vẹn mà còn mở rộng xuống miền nam cả ngàn cây số. Con cháu bà tuy nghèo khổ, nhưng vẫn nề nếp, trai không phải làm lao nô cho ngọai quốc, gái không phải làm đĩ cho ngọai bang.

Nhưng kể từ ngày thằng mất dậy tên Nguyễn Tất Thành con thằng Nguyễn Sinh Sắc trốn lên tầu Pháp làm bồi cho Tây, cho Nga, cho Tầu, đem cái chủ nghĩa Mác Lê về nước làm cho nước của bà bại họai gia phong. Chúng mày, từ thằng Duẩn, thằng Chinh, thằng Đồng, thằng Anh thằng Giáp đến thằng thằng Mạnh, thằng Phiêu, thằng Dũng, thằng Trọng, thằng An, thằng Khải, thằng Trọng, thằng Triết, thằng Hùng, v.v…đem cả đất nước bán cho Tầu. Miền bắc thì mất cả mấy chục ngàn cây số vuông. Miền trung thì mất cả trăm ngàn cây số vuông hải phận, khiến con cháu của bà sinh sống bằng nghề đánh cá không còn đất sống. Trai thì phải đi làm lao nô, gái thì phải đi làm đĩ điếm. Thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, đứa nào tóan tính bán thêm, thì buông thả nó ra, có đứa nào trót nhỡ bán thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ lên mà nghe bà chửi đây nài i i i i i …

Chém cha đứa bán nước của bà, chiều hôm qua bà ra làm rẫy, thấy đất còn nguyên. Sáng hôm nay con bà đi làm, nó nói dất đã bị mất một phần. Hỏi ra thì chúng bay đã cưỡng chế đất của bà bán cho Tầu đất vẫn còn, mà bây giờ nó đã bị mất . Mày muốn sống mà ở với vợ với con mày, thì hãy mau mau tìm cách chuộc về trả cho bà, nhược bằng mày lấp liếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại thằng Hồ Chi Minh, cha già của nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà chúng mày lên. Ới cái thằng chết đâm, cái con chết chém Hồ Chí Minh kia, con cháu mày mà không tìm cách chuộc về trả bà, thì con cháu mày một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh rút ruột mày ra a a a a …

Chúng mày dám dùng tiền bán nước dể nuôi sống vợ con chúng mày, để ăn chơi phè phỡn  thì  bà rủa cho chúng mày ngóc đầu lên không được, chui đầu xuống không xong đấy con ạ ạ ạ ạ …..

Đất nước của bà nó có là con công con phượng, chứ chúng mày cưỡng chế bán nó đi, nó về đến nhà chủ mày nó thành con cú, con cáo, con thần nanh mỏ đỏ, nó mổ chồng mổ cha mổ tiên sư ông bố ông cố nội chúng mày ra thành trăm mảnh. Bà là bà vứt xuống ao cho cá nó rỉa, rồi bà lại đem lên bờ cho chó nó liếm đấy con ạ. ạ ạ ạ ạ…

Bà rủa cho chúng mày là chúng mày ngủ giường: giường sập, chúng mày ngủ võng: võng đứt, chúng mày thức, chúng mày cũng mơ thấy ma móc mắt chúng mày ra, chúng mày tắm ở ao chúng mày chết chìm trong chậu, chúng mày đi ra đường xe bò cán, chúng mày bẹp đầu, chúng mày đi trên lề đường cây khô rớt xuống gãy cổ, chúng mày uống được ngụm nước vào mồm máu đỏ chúng mày phọt ra đằng mũi, máu trắng chúng mày tuồn ra đằng tai, chúng mày ăn miếng rau chúng mày ói ra miếng thịt. Chúng mày ăn uông gì, chúng mày cũng tóc tai lông lá mày rụng sạch. Bà cuộn lại thành chổi bà quét hố xí í í í í ….

Chúng mày không mau mau tìm cách lấy lại đất, biển, bà đóng ghế 3 tháng 10 ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, bà nguyền, bà rủa cho con cháu chúng mày chết đường, chết chợ, chết tan thây , nát óc, cho Thần Trùng đến rút từng khúc ruột của Cha Ông, vợ con nhà mày ra a a a a….

Bà hú 3 hồn, 7 vía những thằng Việt gian bán nước, dâng biển cho Tầu 3 hồn 9 vía những con đàn bà Việt gian bán nước, dâng biển cho Tầu. Bà gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho vợ con nhà mày đẻ con ra thì ngược, sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn lấy đất của bà bán cho Tầu Cộng à à à à à …..

À, mày tưởng mày là tiến sĩ toán lý mà bà không dám chơi toán học với mày à. Bây giờ bà chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi sang hình học cho mày nghe e e e e ……
Nếu gọi bố chúng mày là A, mẹ chúng mày là B, mày là C, bà lấy A cộng B cộng C, cho vào ngoặc bà khai căn, bà vi tích phân cả họ hàng chúng mày lên..ên..ên..ên..
Chúng mày tưởng nuốt được số tiền bán đất, bán biển mà quan thày chúng mà cho, là chúng mày có thể yên ổn mà chơi trò “cộng trừ âm dương” trên giường với nhau à…..Bà là trị cho tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà chúng mày, cho chúng mày biết thế nào là “vô nghiệm”, cho chúng mày vô sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi…Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong “âm vô cùng”, sẽ gặp tai ương đến “dương vô tận”, cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến “maximum” của sự “vô hạn” tối tăm ăm ăm ăm ăm …

Tiên sư cha nhà chúng mày, chúng mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò “tiệm cận” hàng rào nhà bà là bà không biết đấy à? Bà là bà “giả thiết” chúng mày ăn cướp hơn hai chục ngàn cây số vuông ở miền Bắc đem dâng cho quan thầy Tầu phù lấy tiền về để chúng mày vỗ béo để nhồi “đường cong” cho con vợ mày, à… à… chúng mày vẽ nữa đi, chúng mày tô nữa đi. Chúng mày tô, mày vẽ, mày nhồi cho đến khi “đường cong” của con vợ chúng mày nó nứt toác, nó gẫy khúc ra, chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ chúng mày sẽ hạ “vuông góc” một mạch thẳng xuống “góc tù..ù ù ù…

Hôm nay bà chửi một bài,
Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền.
Bà chửi cho chúng mày hóa điên, hóa rồ
Bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng.
Bây giờ bà mệt quá chừng,
Bà về cơm nước, nhớ đừng quên a…
Muốn sống thì nhả hết ra,
Lạy bà hai lạy, bà tha cho chúng mày….ày ày ày….
           
Tiên sư cha chúng mày, hỡi thằng Hồ Chí Minh, thằng Chinh, thằng Duẩn,thằng  Nguyễn Tấn Dũng, thằng Nông Đức Mạnh, thằng Trương Tấn Sang, thằng Nguyễn Văn An, thằng Nguyễn Phú Trọng, thằng Nguyễn Minh Triết, thằng Trần Đức Lương, thằng Nguyễn sinh Hùng …ơi, hãy nghe những lời bà chửi cho thấm. Bà nguyền cho cả nhà, cả họ chúng bay chết sầu, chết thảm, chết non, chết yểu.

Đòi Hỏi Công Đạo Cho Người Miền Nam - Trần Mộng Lâm

Bài viết này tôi viết hoàn toàn không vì lý do cá nhân hay gia đình vì  hầu như hoàn toàn đại gia đình của tôi và  vợ tôi  đã thoát ra khỏi Việt Nam từ lâu rồi. Tôi viết bài này chỉ vì mới đây có người quen còn kẹt lại trong nước có con học rất giỏi nhưng không thể vào Đại Học chỉ vì lý lịch không tốt. Cháu nhỏ nghe nói "đạt" được điểm học vấn gần như tối đa nhưng khi nộp đơn vào một Đại Học cháu mong ước thì người ta từ chối vì có ông hay cha dính dáng đến nguỵ quân, ngụy quyền. Tôi tự hỏi  người Miền Nam có mấy ai không kẹt ở điểm này.

Nếu như tôi không liều chết và may mắn vượt biên được sau khi đi học tập cải tạo về, thì chắc chắn các con tôi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự và không thể nào thành đạt được như chúng đã thành đạt trong xã hội Canada hiện nay. Kể từ 1975 đến nay, khi xét lý lịch (hình như đến 3 đời) để tuyển sinh vào các trường Đại Học, nhất là các trường nổi tiếng, có nhiều cơ may có việc làm sau khi tốt nghiệp, thì người thanh niên gốc Miền Nam bị kỳ thị một cách tàn nhẫn. Làm sao họ có được sự công bằng so với các học sinh gốc Miền Bắc??? Bởi vậy cho nên không có gì là ngạc nhiên khi thấy người Miền Nam hoàn toàn lép vế trong bộ máy lãnh đạo, có chăng chỉ là mấy anh du kích vườn, có khi lại là con rơi con rớt của mấy Việt Cộng gộc, mà số này có được bao nhiêu??

Tôi đã từng viết nhiều lần là dù lý luận cách nào cũng được, song không thể chối bỏ một sự thực, là Miền Nam là một Xã Hội hoàn toàn khác Miền Bắc, nói theo kiểu dân Québec ở đây, đó chính là một société distincte. Canada là một quốc gia đã lập quốc được cả mấy trăm năm, nhưng họ đã phải công nhận sự thực này, và cho đến ngày nay, vẫn có phong trào đòi Độc Lập.

Bên Tầu, khi Hồng Kông được Anh Quốc trả về cho China, thì China cũng không dám áp dụng cho Hồng Kông cùng một chế độ như dân lục địa. Vậy thì tại sao người Miền Nam lại phải chịu sự kỳ thị bất công đó, trên mọi phương diện mà điển hình là việc tuyển sinh cho các trường Đại Học??

Người Miền Nam vốn hiếu hòa, họ quá hiền lành nên có thể nói là hơi nhu nhươc. Bốn chục năm nay , có lẽ vì mặc cảm Việt Nam Cộng Hòa, chưa thấy một đòi hỏi nào của giới sinh viên chống lại sự bất công này. Tuy nhiên, ở thời điểm 2015, còn nghe được tiếng than của một thanh niên mà tương lai bị chận đứng chỉ vì không có lý lịch tốt, không có ông cha «chống Mỹ, cứu nước», thì quả thật đây là một giọt nước đã làm tràn ly nước bất công mà người Miền Nam phải uống từ đời này sang đến đời kia, khi mà các nhà lãnh đạo đương thời cũng bon chen ve vãn Mỹ, và được Mỹ «đá lông nheo», như vụ scandale mới đây tại Ca Li..

Đã đến lúc Người Miền Nam phải đòi hỏi công đạo cho tập thể mình. Việc xét lý lịch các sinh viên chỉ là một trong rất nhiều bất công mà họ phải chịu đựng. Không có can đảm đấu tranh, thì sự đào thải là lẽ đương nhiên.

Những ai còn tha thiết đến Miền Nam ngày xưa không khỏi buồn lòng khi chứng kiến sự đào thải này, nó đến một cách từ từ, nhưng chắc chắn, từ cách ăn, cách nói.


Cũng phải, Sài Gòn đâu còn nữa, mà tiếc, mà thương.  

THÂN PHẬN THUYỀN NHÂN VIỆT NAM 36 NĂM TRƯỚC


urn-newsml-dpa-com-20090101-140919-99-03405-large-4-3Người Việt Nam chúng ta là nạn nhân dưới chế độc độc tài CS phải bỏ nước ra đi vượt biển hay băng rừng, vượt suối để đến biên giới Thái Lan… đã bị các cơ quan truyền thông lúc bấy giờ ác ý không viết đúng sự thật. Hồi tưởng lại 36 năm trước chúng ta đã gánh chịu nhiều khổ đau… Tuần trước nữ phóng viên Nilufer Demir của Thổ Nhĩ Kỳ chụp hình em bé Aylan chết trên bãi biển đã làm rung động lòng người! 36 năm trước người vượt biển Việt Nam bị xua đuổi  chết trên biển. bị hiếp dâm….khủng khiếp gấp 10 lần bây giờ.  Từ cuối năm 1979 – 1987 tàu Cap Anamur vớt 11.349 người Việt vượt biển được định cư ở Đức. Một số người đến trại tỵ nạn ở Hamburg bị bọn Neonazis “chống người ngoại quốc” ném lựu đạn làm chết 2 người; 10 năm sau 1991 ở Hoyerswerda và 1992 ở Rostock-Lichtenhagen người Việt hợp tác lao động ở lại cũng bị tấn công! Tin tức về người di dân và tỵ nạn thay đổi từng ngày…
http://www.welt.de/themen/brandanschlaege/  (cảnh đốt nhà nơi người tỵ nạn và di dân tạm trú)
Hoamunich trích đăng bài báo sau đây để độc giả suy ngẫm thân phận của người Việt Nam 36 năm trước:
Bài của nhật báo Đức DIE WELT, một trong các báo hàng đầu ở Đức,  trong số báo ra ngày 20.06.2015 do nhà báo Ulli Kulke viết về phe thiên tả, thiên Cộng Sản Tây phương trong cuộc chiến Việt Nam.