Tuesday, 25 November 2014

“Hồi ức Ban Mê” - Nguyễn Ngọc Chính

“Hồi ức Ban Mê” là một tập sách gồm 18 bài viết được trích ra từ “Hồi ức một đời người”trên Blogspot (chinhhoiuc.blogspot.com). Cuốn sách được xuất bản tại Hoa Kỳ do một số thân hữu đứng ra in ấn.

Tôi đã từng trả lời một số bạn hữu, “Hồi ức một đời người” sẽ chẳng bao giờ ra mắt bạn đọc dưới dạng sách in. Một trong những lý do là hiện giờ số bài viết lên đến hơn 200 bài, làm sao có thể xuất bản một công trình khá “nặng tay” như vậy? Hơn nữa, chưa chắc người đọc sẽ tiếp nhận cầm trên tay một quyển sách viết bởi một kẻ “vô danh tiểu tốt”!

Thế nhưng, vào đầu tháng 11/2014, tập sách “Hồi ức Ban Mê” cũng xuất hiện tại Hoa Kỳ. Người ta vẫn thường nói, “người tính không bằng trời tính”… hay nói một cách khác, việc xuất bản cuốn sách hoàn toàn nằm ngoài tính toán của tác giả.

Bìa trước của “Hồi ức Ban Mê”

Cây úp ngược giá bình dân khiến người Sài Gòn mê mẩn

Trồng hoa úp ngược là phong cách trang trí mới của nhiều gia đình cũng như hàng quán tại TP. Sài Gỏn. Không chỉ có hoa kiểng, nhiều loại rau cũng được trồng theo kiểu này nữa .
 
Cây úp ngược giá bình dân khiến người Sài Gòn mê mẩn
Để tiết kiệm không gian trồng cây xanh, nhiều  gia đình ở TP. Sài Gòn thường treo các chậu hoa lên cao. Nhưng để độc đáo hơn, cây, hoa kiểng được "cải tiến" theo kiểu úp ngược. Với nhiều nhà, giếng trời thông gió là khu vực lý tưởng để treo những chậu hoa này.

Câu chuyện về một người lính

Lời giới thiệu: Tôi được đọc câu chuyện về cựu trung úy Đỗ Lệnh Dũng đã khá lâu, cách đây cũng trên 10 năm dưới cái tên “Chuyện người Đỗ Lệnh Dũng”, lúc đó mới chỉ là  “chuyện viết từng kỳ” vì tùy theo cái hứng có thể nói khá bất tử “không lường trước” của  Lê Thiệp, tôi hãnh diện lắm vì mình lại được ông bạn và cũng là ông anh “tin yêu” giao bản thảo với lời nhắn “ông muốn làm gì thì làm”. Bài đã được đăng nhiều kỳ và khán giả rất say mê khi tôi còn phụ trách tờ báo của người Việt tại Nhật. Đến năm 2006, thì nhận được truyện ký “Đỗ Lệnh Dũng” từ tác giả. Với cảm nghĩ đã có xem qua, tôi không mấy chú ý đến nội dung quyển sách mà sau này tôi mới biết là đã được “hiệu đính” khá cẩn thận và phong phú khác hẳn so với “chuyện viết từng kỳ”. Mấy hôm trước nhận được bài viết dưới đây từ một thằng bạn, tôi bị lôi cuốn theo rồi đọc lại quyển sách và cũng cảm thấy bất ngờ vì mình say mê đọc lại với tốc độ quá nhanh đúng như tên bạn nhận định: “Một tốc độ đọc khá nhanh so với tuổi về chiều….”.Xin mời quí vị theo dõi bài tóm tắt dưới đây của Nguyễn Hữu Nghiêm và sau đó nếu có ….. điều kiện xin quí vị vào thẳng

Truyện ký “Đỗ Lệnh Dũng” của Lê Thiệp
Tủ sách Tiếng Quê Hương phát hành
P.O.Box 4653 – Fall Church
VA 22044 - USA
              Vũ Đăng Khuê 
                             
Câu chuyện về một người lính  

           
 Phải chờ đến  8 năm kể từ khi  quyển sách được xuất bản, và sau khi tác giả là nhà văn nhà báo  Lê Thiệp qua đời vì  chứng bệnh nan y thì tôi mới có dịp đọc “Đỗ lệnh Dũng”.  Một phần vì cuộc sống khá bận rộn, và phần khác tôi đã đọc sơ qua phần giới thiệu về tác phẩm này được đăng tải trên vài tờ báo địa phương khi quyển sách ra mắt độc giả.  
                                                                                           

Người Rơm và Bí Đỏ - PPS của Hương Kiều Loan

P1130563=334=yes_1

Xin gửi qúy vị trưởng thượng và thân bằng hu
một pps mới nhất cuả HKL nhân ngày lễ Tạ Ơn

Bấm theo LINK sau để Download

=22==ngoi em qua

( Rơm và Bí luôn khắng khít)

Những yếu huyệt của Việt Cộng

Đảng CSVN được thành lập vào năm 1930, là một đảng "hạt tiêu" chi nhánh của đảng CSQT, gọi là phân bộ. Thí dụ một cách bao biện để dễ so sánh, đó là hình thức một phân nhánh tỉnh lẻ của một công ty đa quốc gia buôn bán có mặt trên khắp thế giới. CS Nga là trung ương. CS Tầu là cành lớn vùng Á Châu. CS Triều Tiên có tự hào riêng là một nhánh riêng. Trong khi đó CSVN lại luôn "kiêu hãnh" trong vai trò "tiệm nhỏ" của mình. (Hồ Chí Minh không ngớt ca tụng Stalin và Mao là không thể sai, đó là dấu hiệu của sự phục tùng tuyệt đối cấp trên). Ngay cả hành vi được coi là "độc lập" cũng chỉ là sự đu dây giữa hai thế lực Liên Xô và Tầu Cộng.

Cho đến năm 1944, đảng CSVN chỉ có khoảng 3 ngàn đảng viên (còn thua đảng cộng sản Úc lúc đó đã có 45 ngàn đảng viên).

Đồng tiền dính liền khúc ruột

Bài NGUYỄN ĐẠT THỊNH

Nguyên nhân khiến giới tư bản, giới doanh nhân, giới triệu phú và tỉ phú Mỹ, không ưa đạo luật ObamaCare là TIỀN; họ thờ tiền, triết lý sống của họ -cũng như triết lý sống của mọi người khác- là "đồng tiền dính liền khúc ruột."

Họ thích tiền, và họ đứt ruột mỗi khi mất tiền, mà ông Obama lại không biết điều đó, hoặc biết mà cứ tỉnh bơ, cứ cắt từng khúc ruột của họ, cắt hết tỉ mỹ kim này, sang tỉ mỹ kim khác của nhà giàu để chỉ mua được cho những anh nghèo có một tấm thẻ bảo hiểm y tế bé tí tẹo; ông thực hiện cái chính sách mà ông lẩm cẩm gọi là tái phối trí lợi tức -véo của anh nhà giàu một tí, đem dúi cho anh nhà nghèo.

Ông tổng thống đen của người Mỹ trắng, Mỹ đen, lại không hề biết là người Mỹ nghèo, chỉ thích thẻ “dzàng,” thích ngồi chờ suốt ngày để tới phiên được bác sĩ nhìn nhỏi tới, và thích được trị bệnh bằng những y lý, những dược phẩm rẻ tiền vừa khít với ngân sách của nhà thương thí.

Chính sách tái phối trí lợi tức của Obama đang tạo phá sản chính trị cho đảng Dân Chủ; trong cuộc tuyển cử tháng 11 vừa rồi, các chính khách Cộng Hòa đã oai dũng tóm gọn cả 2 tiền đồn Thượng Viện lẫn Hạ Viện, và đang chuẩn bị để 2 năm nữa, phát động trận tấn công dứt điểm, tràn ngập pháo tháp Bạch Cung.


                                              Giáo sư luật Linda Greenhouse

Những con đường mòn đẹp

Những con đường mòn nhìn là muốn đặt chân đến 
Rừng Hallerbos nằm ngay tại ranh giới của vùng Flanders và Wallonia, ở thành phố Halle, khoảng 30 phút đi bộ về phía Nam Brussels, Bỉ. Hallerbosnhư được trải thêm một tấm thảm đẹp mê hồn tràn ngập hoa lục bình chuông xanh.

Sổ Tay Thường Dân - Tưởng Năng Tiến: Biết Tạ Ơn Ai

Đời vẫn vốn không nương người thất thế. (Nguyễn Tất Nhiên)

Những ngày cận lễ, tôi hân hạnh nhận được qua email một bài viết mới (“Thanksgiving 2014 & Dân Việt Tỵ Nạn”) của nhà văn Giao Chỉ. Xin được trích dẫn đôi đoạn ngắn để chia sẻ cùng độc giả:

Quả thực người Mỹ đã có đầy đủ lý do để giữ gìn truyền thống với ngày Lễ Tạ ơn vào tháng 11 mỗi năm. Lịch sử ghi rằng vào năm 1620 có một nhóm gia đình người Anh theo Tin Lành đã đi tìm đất mới để sống đời tự do tín ngưỡng...

Trải qua một năm đầu với mùa đông khắc nghiệt, không đủ thực phẩm, không có đủ quần áo, không có nơi cư trú nên di dân đã phải chôn cất 46 người. Qua năm sau, mùa gặt 1621 thành công, di dân cùng dân da đỏ bản xứ tổ chức tiệc mừng lễ tạ ơn trên đất Mỹ.

Đó là ngày lễ hội đầu tiên tại Mỹ Châu và truyền thống còn mãi đến ngày nay...


2014 Society of Biology Photography Winners

The UK-based Society of Biology held its third annual photography competition on October 2014. The theme of the competition was ‘Home, Habitat and Shelter”. The competition drew hundreds of contestants from around the world and from various age groups. The resulting pictures are delightful and captivating.
Photographer of the Year 2014
Winner:
"The Suburban Mum" by Billy Clapham
2014 Society of Biology Photography Winners

TĂNG ĐOÀN GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT

HỘI ĐỒNG ĐIỀU HÀNH

Chùa Giác Hoa, 15/7 Nơ Trang Long,
Phường 7, Q. Bình Thạnh,
TP Sài Gòn
Phật lịch 2558
Số: 07/HĐĐH/VT/VT
BẢN LÊN TIẾNG
Của Tăng đoàn Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất
Về vấn đề Trung cộng khai thác Đèo Hải Vân làm nơi du lịch

Kính gởi đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước,

Trung Cộng đã và đang xâm lăng các hải đảo Hoàng Sa và Trường Sa, thác Bản Giốc, ải Nam Quan… của Việt Nam. Hải quân Trung Cộng đã nhiều lần bắn giết, đánh phá, cướp bóc tàu thuyền của ngư dân Việt từ năm 2005 đến nay. Gần đây nhất là ngang nhiên đặt giàn khoan HD 981 trong vùng biển Việt Nam, rõ ràng, Trung Cộng là nước bành trướng xâm lăng, Việt Nam cần phải cảnh giác tối đa.
Với cái gọi là “Giấc mơ Trung Hoa”, nhà cầm quyền Bắc Kinh không hề che đậy tham vọng độc chiếm biển Đông, và họ đã từng bước thực hiện tham vọng đó qua việc xây dựng trái phép những cơ sở quốc phòng và dân sinh tại Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam; để một mặt khẳng định cái gọi là “chủ quyền” của họ, mặt khác họ đang chuẩn bị cho một cuộc đối đầu quân sự với Hoa Kỳ nếu nước Mỹ ngăn chặn tham vọng đó.

Việt Nam chúng ta đang là mục tiêu cho tham vọng bành trướng của Bắc Kinh, vì một khi kiểm soát được Việt Nam thì biển Đông mặc nhiên là của họ.
Để thực hiện mưu đồ đó, sau khi xâm chiếm các hải đảo Hoàng Sa, Trường sa,… Trung Cộng đã xâm nhập Việt Nam bằng những con đường khác nhau như: đầu tư khai thác Bô xít tại Tây Nguyên, đầu tư khu công nghiệp tại Vũng Áng-Hà Tĩnh và những nơi khác,v.v. và trước đó họ thuê dài hạn hàng trăm ngàn mẫu đất ở những vị trí trọng yếu của Quốc gia.

Nhà cầm quyền CSVN đã vô tình hoặc cố ý tiếp tay cho Trung Cộng thực hiện âm mưu đó trong thời gian qua, và hôm nay nhà cầm quyền Hà Nội, thông qua nhà cầm quyền tỉnh Thừa thiên – Huế, đã cấp giấy phép cho Trung Cộng thuê một vùng đất có tầm quan trọng chiến lược trên đèo Hải Vân để kinh doanh “du lịch” trá hình.

Mũi Cửa Khẻm trên đèo Hải Vân là một vị trí trọng yếu trong việc phòng thủ quốc gia, ai kiểm soát được nơi đây sẽ kiểm soát toàn bộ vùng biển vùng trời trong khu vực, và sẽ khống chế thành phố Đà Nẵng cùng cảng Tiên Sa. Mất đèo Hải Vân sẽ mất Đà Nẵng và Tiên Sa, đất nước sẽ bị chia cắt.

Đứng trước hiểm họa này, dư luận trong và ngoài nước cực lực phản đối và lên án. Các nhân sĩ trí thức, các nhà quân sự còn quan tâm đến vận mệnh quốc gia đã đồng hành cùng đồng bào Việt Nam trong việc chống lại dự án này.

Nay Tăng đoàn GHPGVNTN gởi đến nhà cầm quyền Hà nội lời cảnh tỉnh nghiêm khắc là phải hủy ngay dự án đó.

Tăng đoàn GHPGVNTN yêu cầu nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam hãy nhanh chóng:

Thu hồi giấy phép đã cho Trung Cộng xây dựng khu du lịch Cửa Khẻm – Đèo Hải Vân.
- Đình chỉ việc khai thác Bô xít ở Tây Nguyên.
- Thu hồi những vùng đất trọng yếu đã cho Trung Cộng thuê.
- Hủy bỏ những hợp đồng kinh tế tại Vũng Áng – Hà Tĩnh và những nơi khác có liên quan đến an ninh Quốc gia.
- Trục xuất tất cả những người Hoa đã xâm nhập bất hợp pháp vào Việt Nam.

Quốc gia đang bị đe dọa, không thể vì lợi ích kinh tế mà hy sinh an ninh. Và điều cấp thiết hiện nay là phải Dân chủ hóa đất nước để đoàn kết toàn dân bảo vệ Tổ quốc. Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam phải chịu trách nhiệm trước lịch sử và dân tộc.

Chùa Giác Hoa, ngày 23.11.2014
Thay mặt Hội đồng Điều hành
Tăng đoàn GHPGVNTN
Viện trưởng
(ấn ký)
Tỳ kheo Thích Viên Định
Tác giả gửi BVN

MICHELLE PHAN - Đinh Yên Thảo

Ngày xửa, ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp tên là Tuyết Băng. Nàng sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, bất hạnh, gãy vỡ. Thế rồi có một ngày kia... Câu chuyện của cô gái Michelle Phan có tên Việt là Tuyết Băng, đã có thể bắt đầu như một câu chuyện cổ tích thế kia. Trong xã hội tân kỳ hôm nay. Của thời đại internet. Trong thế giới mộng tưởng về những nàng công chúa Disney, những búp bê Barbie xinh xắn. Đây là một trong hàng tỉ câu chuyện kể về cuộc đời mỗi người trên trái đất này. Nhưng đẹp thay,  chúng ta lại đọc được thêm một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu khác, về cuộc đời một cô gái trẻ gốc Việt trở thành một hiện tượng youtube và chủ nhân công ty vài chục triệu đô la như thế nào. Một cổ tích tân thời với “happy ending”.

alt
Con đường nổi danh và trở thành chủ hãng

Nhân Đọc Bài “Thoát độc tài Đỏ lại gặp độc tài Vàng” - Đinh Thế Dũng

Nhiều điều nhận định của ông Lê Hải Lăng cần phải được xét lại:

- Độc tài chỉ có thể có mặt khi có quyền lực trong tay. Khi một quan niệm không có quyền lực trong tay, được đưa ra trong sự tranh luận ý kiến, như theo chính ông ta viết "đánh võ mồm" thì không thể gọi là "độc tài" được.

- Tình cảnh Đông Đức và Tây Đức khác VN. Người Đức bị chia hai bởi hai thế lực siêu cường chiến thắng NAZI, là Mỹ và Nga, trong khi miền Nam VN bị CSVN miền Bắc, dưới sự chống lưng tối đa của cộng sản quốc tế, tấn công và cướp bóc.  Người dân Đông Đức không đòi áp chế mầu cờ nào đó trên người Tây Đức. Khen là nên khen người dân Tây Đứcđã chịu thắt lưng buộc bụng để hoàn thành công việc thống nhất.

- Việc lật đổ bức tường Bá Linh, hay nói rộng hơn, chống các các chính quyền cộng sản, theo như lịch sử ghi nhận, và đã được nhiều sử gia, nhà báo trình bầy với nhiều bằng chứng thuyết phục, phức tạp hơn điều ông Lăng  viết: "Người thực sự chống cộng muốn chung tay tìm con đường thoát cộng nên học bài học người Đông Đức có công đầu chứ không phải là người Đức rải rác hải ngoại.... hay -Nhìn lại Đông Âuhệ thống Cộng sản sụp đổ bắt từ nguồn lực chính là dân chúng sống trong chế độ đó.".

Những áp lực quốc tế (trong đó có cả giáo hoàng gốc Ba Lan, và nhiều đời tổng thống Mỹ...), và nhất là những yếu tố nội tại của liên bang XôViết mới có thể là nguyên nhân chính. Hơn nữa, những chính quyền cộng sản tại những nước này đều được áp đặt bởi Liên Xô. Những cố gắng "thoát cộng" đều đã bị dẹp trong trứng nước vào giai đoạn phong trào cộng sản lên mạnh (vụ Tiệp Khắc, Hung...). Ngay cả vụ Ukraine hiện nay cho thấy, sức lực của người dân một nước muốn thoát Nga không phải dễ dàng, nếu không nói là vô vọng.

- Ông Lê Hải Lăng viết: "Đã biết mấy người từng là “nạn nhân Cộng Sản” nay lại là “nạn nhân Cộng Hòa”? Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Viết Hoạt, Võ Đại Tôn, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, nay là Điếu Cầy, và mai mốt là những nhân vật khác….", thứ nhất ông quá bao biện vì chữ "nạn nhân Cộng Hòa" có nghĩa là gì? nếu ông có ý là Việt Nam Cộng Hòa, thì ông phải giải thích, ai đại diện và đã làm những hành vi gì để "hại" những "nạn nhân" đó. Còn ông cho là "cộng đồng Cộng Hòa" thì thứ nhất chúng không có mặt, thứ hai ông mâu thuẫn với chính ông: "-May cho cộng đồng hải ngoại là số người này đếm rải rác như cái khe nước không có thể đủ sức lôi cuốn đa số người Việt."

0o0

Ngoài ra, ông Lê Hải Lăng còn thay mặt cho người khác hơi nhiều, ông viết: "- Họ không đáng để cho người ngư dân Lý Sơn, Thanh Hoá mời anh về quê tôi ăn cá vì quê hương là chùm khế bom đạn từ tàu lạ mà nhà nước không dám gọi tên bốn mùa đầu sỏ ăn cướp Trung cộng."

0o0

Trong một bài đưa "ý kiến thô thiển" mà ông Lê Hải Lăng lại áp chế quan niệm của ông như: "Hải ngoại không ai có quyền chê cái kiến nghị này, cái thư ngỏ kia.". Điều này thì ông Lăng chỉ đúng với cương vị một nhà "độc tài" khi không "ban phát" cái quyền "chê" đó, quyền tự do ngôn luận cho phép người dân được quyền chê, cũng như khen cái kiến nghị này, cái thư ngỏ kia. (Chẳng hạn, không ai có thể khen cái kiến nghị kiểu hội nghị Thành Đô, hay  lời ông tướng Phùng Quang Thanh chẳng hạn). Người ta có quyền khen chê một quan niệm, một kiến nghị, một thư ngỏ, như ông Lăng đang làm, với điều kiện đừng mạ lỵ hay mạt sát người khác chính kiến một cách cá nhân, nhất là buộc tội, không bằng chứng (có pháp luật đưa ra những quyền hạn rõ rệt). Hơn nữa, chính ông Lăng đã viết: ". Chuyện nước là chuyện chung.", làm sao lại cấm "khen, chê" một kiến nghị, một thư ngỏ.

0o0

Ông Lê Hải Lăng có quyền chọn giải pháp "chống cằm" sau khi  viết "Nếu không làm được điều gì khả dĩ giúp nước thoát khỏi CS và thoát vòng nô lệ Trung cộng  thì tốt nhứt ngồi chống cằm nhìn thế sự xoay vần do người khác chung tay làm.", nhưng những người khác có quyền chọn những giải pháp khác khác ông, và không cần chung tay với nững ngời ông Lăng lựa. Vì lấy ai là người cho là ai đó, lực lượng nào đó  làm được hay không làm được điều gì, nếu chưa ai làm, mà chỉ chống cằm nhìn người khác chung tay làm. Nhiều khi, có nhiều hướng đi khác nhau đều có thể dẫn đến chung kết quả. Trong một bài số bài viết gần đây, tôi đọc thấy có ít nhất 3 lối mà nhều tác giả cho là người Việt trong hoặc ngoài nước đang lựa chọn. (- Làm sạch đảng CSVN rồi chống Tầu, - Dẹp đảng CSVN rồi chống Tầu - Tranh đấu cho nhân quyền, khai dân trí chấn dân khí phát triể dân sinh, rồi mới thoát cộng, chống Tầu), giải pháp "chống cằm" của ông Lăng đề nghị chỉ có thể là một thêm. Và không hề có một giải pháp "dân chủ" duy nhất nào như đã được đưa ra bởi ông Lăng là "thì chuyện cần và đủ là yểm trợ tinh thần bằng cách này hay bằng cách khác cho các tổ chức, phong trào đấu tranh nhen nhúm trong nội địa.". Chỉ ở những xứ độc tài mới có những giải pháp "duy nhất và đủ"

 0o0

Bà Angela Mecken là người được "giải phóng" khỏi cùm ách cộng sản, chứ không tham gia trong việc "thoát cộng" hay "thoát Liên Xô"

Lại một lần nữa, ông Lăng lại đưa thí dụ một nhân vật là ông cựu TT Liên Xô Boris Yelsin, để muốn nói lên điều gì trong vụ "độc tài Đỏ rồi độc tài Vàng". Ông này chỉ có một thứ "độc tài Đỏ" và không có liên quan gì đến đề tài "chống Cộng hay chống cằm" như chủ đề bài viết.
0o0

Cá nhân tôi chưa hề đòi hỏi hay lên án bất kỳ một nhân vật chống đối CSVN nào, mà ngược lại, đã công khai viết bài, ký thư tranh đấu cho dân chủ và tự do cho VN, cũng như yêu cầu trả tự do cho những người đối kháng đã bị CSVN bắt bỏ tù. Và chắc có thể ông Lê Hải Lăng cũng đã làm như vậy.

Tuy nhiên, không phải vì vậy, tôi phải "chống cằm" im lặng trước tình hình VN, hay phải theo cách một nhà chống đối nào đó. Tôi không tin là có một thứ "độc tài Vàng" tại hải ngoại. Con số gọi là "nạn nhân Cộng Hòa" không có chứng cớ. Những cộng đồng người Việt không cộng sản tại hải ngoại (bao gồm xứ Mỹ, Úc...) đương nhiên phức tạp. Nhưng theo kinh nghiệm cá nhân, một số lớn hoạt động có hữu hiệu và vì vậy đã đem sự tranh đấu chung (tranh đấu cho thuyền nhân, vận động nhân quyền, chiến dịch Cờ Vàng, thông tin và phát triển văn hóa, từ thiện giúp thương binh, lập nhều đài kỷ niệm...), số thành phần như ông Lê Diễn Đức, không may đã gặp phải, có thể đã làm ông Đức không hài lòng, nhưng đó là sinh hoạt dân chủ trong các nước tự do.

Tôi không đọc "Đàn Chim Việt", nhưng nếu ai đó  chuyển những ý kiến này đến trang báo đó, xin tùy tiện. Nhưng tôi xin ngừng ở đây.

Đinh Thế Dũng


“Thoát độc tài Đỏ lại gặp độc tài Vàng”
04:33:pm 24/11/14
Đàn Chim Việt

Danh sách và hình ảnh những người Việt Ty Nan CS xuất sắc tại Mỹ và Trên thế giới

V VANG DÂN VIT

BS Tom Nguyen, Đại Học Y Khoa Texas
Written by Người-Quan-Tâm on October 14, 2014 – 12:06 am | No Comment
Dấu Ấn                                                            Hải Ngoại: BS                                                            Tom Nguyen,                                                            Đại Học Y Khoa                                                            Texas
Bác sĩ Tom Nguyễn, phụ tá giáo sư chuyên khoa giải phẫu tim thuộc trường Đại Học Y Khoa Texas, y sĩ thường trú tại trung tâm “Health Science” ở thành phố Houston (UTHealth) đã …

GS Nguyễn Charles Cường Được Giải Di Sản Gốc Á 2014
Written by Nguyễn Việt Kim on August 14, 2014 – 12:09 am | No Comment
GS Nguyễn                                                            Charles Cường                                                            Được Giải Di                                                            Sản Gốc Á                                                            2014
Giáo sư khoa trưởng Nguyễn Charles Cường 
Cụ Nguyễn Trãi viết: “Đất nước có lúc thịnh lúc suy, nhưng nhân tài đời nào cũng có”. Lưu tâm đến tiền đồ của dân tộc, hạnh phúc của …
 

Nhân ngày lễ Thanksgiving - Người Mỹ Bầy Tỏ Lòng Biết Ơn

· Hàng năm cứ vào cuối Tháng Mười Một, người Mỹ nướng gà tây, ăn bánh bí đỏ, và bầy tỏ lòng tri ân về những gì Thượng Đế, đã ban cho. Năm nay báo TIME sưu tầm một số lời tri ân của những nhân vật nổi tiếng, như lời cảm ơn của cựu Tổng Thống Bush (ông Bush cha, số 41),của nhà vật lý được giải Nobel về khoa học năm 2014,của giám đốc cơ quan kiểm soát và phòng ngừa bệnh, và của Ngoại trưởng John Kerry. Chúng tôi chọn ra một số lời tri ân đặc biệt sau đây.

 
George H.W. Bush:  Tổng thống thứ 41 của Hoa KỳTôi xin được cảm ơn “nhà tôi”  sống chung với tôi suốt 70 năm trời, cảm ơn những người con có hiếu chăm sóc hai vợ chồng tôi, đã sinh cho chúng tôi những đứa cháu ngoan, và bây giờ có thêm bốn đứa cháu cố cho chúng tôi (một cháu cố nữa sắp ra đời). Ly rượu tạ ơn của tôi tràn đầy những ân sủng. Tôi xin được tiếp tục nói lời cảm ơn tinh thần đùm bọc giúp đỡ nhau của người dân trong xã hội Mỹ, một điều mà thế giới gọi là Ánh Sáng Soi Đường. Tôi xin đặc biệt tri ân không những đối với những quân nhân nam nữ mang quân phục quốc gia, đang hy sinh để bảo vệ sự tự do và hạnh phúc cho chúng ta, và cảm ơn gia đình của những quân nhân này, họ là người chia sẻ gánh nặng với các chiến sĩ nơi tiền đồn. Những người lính Mỹ  hy sinh thân mình, làm nghĩa cử cao qúi không phải vì họ muốn nổi tiếng, hay để xây dựng sự nghiệp tương lai, họ làm chỉ vì tấm lòng yêu nước. Với những ân sủng vừa kể, và nhiều cơ duyên may mắn khác, cho tôi có dịp phục vụ đất nước, cho tôi những dịp được nhảy dù từ trên máy bay xuống, cũng như quen biết những người bạn cùng tôi làm cho cuộc đời thêm vui. Tôi xin được chân thành cảm ơn, và xin được tiếp tục được cảm ơn thêm nhiều lần nữa trong tương lai.

JOURNALIST BEATEN UNCONSCIOUS BY EIGHT POLICEMEN

 Journalist beaten unconscious by eight policemen
Freelance journalist Truong Minh Duc is still in a critical condition in Hoan My Hospital in Ho Chi Minh City, where he was taken after being beaten unconscious by policemen in Thu Dau Mot, a town 20 km to the north, on the morning of 2 November.
Reporters Without Borders is appalled by the brutality of the attack on Truong Minh Duc, who was ambushed by eight policemen and then beaten after trying unsuccessfully to flee into a nearby cafeteria. Witnesses said the police continued to hit him repeatedly with a helmet after he lost consciousness.
A relative said Duc “narrowly escaped death.” Taken a few days after the attack, this photo of his face shows the brutality of the beating he received from the police.
His wife told foreign media that he recognized some of his attackers as being members of the Binh Doung district police. He identified one of them as “Colonel Hoa,” an officer who is said to have harassed him in the past. The motive for this attack is still not clear.
We are shocked by the brutality with which the police treat their fellow citizens,” said Benjamin Ismaïl, the head of the Reporters Without Borders Asia-Pacific desk. “Such police violence against bloggers and citizen-journalists is common and is becoming more frequent throughout the country. So these are probably not isolated acts but the result of a terror policy instigated by the Communist Party.
Ismaïl added: “We call on the international community to lose no time in doing whatever is necessary to put pressure on the Vietnamese authorities to end this systematic persecution of those who defend freedom of the media and information.
Acts of violence and intimidation are common not only against journalists and bloggers but also those who support them. France’s consul-general in Ho Chin Minh City wasattacked by police on 5 November when he tried to help Pham Minh Hoang, a blogger who was being harassed by thugs and plainclothesmen.
Vietnam is ranked 174th out of 180 countries in the 2014 Reporters Without Borders press freedom index.

CÕI TẠM - SONG THAO



Nghỉ hè, nghỉ phép, ta thường đi chơi xa, trú ngụ tạm tại khách sạn. Dăm ba bữa nửa tháng, lại trở về nhà.  Thường khi về nhà, lọt vào khung cảnh cũ, ngả mình trên chiếc giường quen thuộc, ta luôn luôn cảm thấy thoải mái, thú vị.  Khách sạn là cõi tạm, nhà là cõi thực . Cuộc đời này là một cõi tạm. Hầu như mọi người đều nghĩ như vậy. Nhưng cái cõi tạm này, chúng ta tạm trú hơi lâu, quen hơi quen tiếng, nên khó rời.Biết là tạm mà vẫn cứ thích ở… khách sạn!

Mùa Đông trên xứ sở độc tài - VietTuSaiGon


Tình cờ tôi đọc được trên facebook một dòng status, nội dung: "Buổi chiều yên bình trên quê hương đất nước Triều Tiên". Bên dưới status là một bức ảnh những nông dân Triều Tiên đang ngồi trước một xe rơm chất cao ngất ngưởng, xe rơm được kéo bởi một con bò mộng và xa xa là những cánh đồng trơ gốc rạ, con đường đất ngoằn ngoèo, đoạn chiếc xe đi qua có một cây gì đó giống cây xoan của Việt Nam, cũng trơ xương trong nắng chiều.

Thật ra, cảm giác đập vào người xem/đọc không phải là bình yên mà là quạnh quẽ và cô tịch. Tấm ảnh chất chứa một nỗi buồn chầm chậm như thể buổi chiều và những nông dân gầy gò ngồi thu lu trên xe bò, trước một đống rơm to tướng làm liên tưởng đến những chiều quê ở Việt Nam.

Hình như trong một chính thể độc tài, độc đoán, độc trị thì đâu cũng giống như đâu, cũng cái tâm trạng nằng nặng, rỗng rang và cô tịch ở thôn quê, cuống cuồng, nhộn nhạo và trống rỗng nơi thị thành... Dường như con người đang chạy theo một thứ gì đó không có thật, chưa bao giờ hiện hữu và ngay cả sự hiện hữu của chính họ cũng chỉ mang ý nghĩa của một hữu thể cát bụi, để thấy mình cát bụi hơn bao giờ và chẳng thấy gì vui nơi trần thế xã hội chủ nghĩa với hàng ngàn khuôn sáo, hàng hàng lớp lớp bất công và phân biệt... Có lẽ là vậy. Một buổi chiều rỗng rang làm nhớ đến những nông dân miền Trung hay Tây Nam Bộ hay Cao Nguyên Đất Đỏ hay Tây Nguyên hay Tây bắc hay một nơi hút heo gió ngàn nào đó, cảnh thật đẹp và thật buồn!

Thử xuôi về miệt Tây Nam Bộ, nơi của những cổ xe thổ mộ và xe lôi, hỏi han đôi câu về cuộc đời của những phu xe ở đây, thật là "yên bình" hết chỗ nói, có ông không có nhà, suốt đời sống lây lất rày đây mai đó với chiếc xe lôi và góc phố, mái hiên nhà người những đêm mưa, có ông suốt đời ngủ chợ, cũng có ông có được mảnh đất cắm dùi, số này chiếm số nhiều nhưng lại vợ con nheo nhóc, bệnh tật, quanh năm không đủ ăn hoặc còn trẻ thì vợ chịu không nổi cảnh nghèo, bỏ theo trai thành phố, các ông, các chàng ôm hận chịu cảnh gà trống nuôi con. Cũng do cái nghèo mà ra cả! Nếu mới nhìn vào, một buổi chiều ngồi trên bến Ninh Kiều hay ngồi ở một quán vắng nào đó trên sông Tiền, nhìn ra sông nước mênh mông, thi thoảng có tiếng lóc cóc vó ngựa thồ hay tiếng kẽo kẹt của xe lôi, nhìn vào, thật là yên bình và đẹp đến nao lòng... Nhưng bên trong thì... đẹp đến tan nát lòng!

Cũng cách nơi hiu quạnh, vắng vẻ này không xa, các quan chức, các"đại gia" đang ngồi nhâm nhi, rỉ rả rượu ngoại, mồi ngon và các cô chân dài (mà không chừng trong đám các cô có cả vợ của mấy anh xe lôi, xe thổ mộ!), rượu vào lời ra, tình cũng ra, nghe nóng rang cả bầu trời trong khi các ông chồng, những người lao động nghèo phải chịu lạnh, chịu rét căm căm để bươn bả kiếm cơm dưới mùa Đông. Đương nhiên, mỗi người mỗi việc và mỗi người mỗi số phận, mỗi đẳng cấp, không thể bắt người này phải nhịn sung sướng vì người khác đang lao động khổ nhọc. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là biến sự khổ nhọc của người khác trở thành một thứ gì đó thi vị không thể thiếu trong cuộc hưởng thụ, phè phỡn của anh trong lúc đó đồng tiền hưởng thụ của anh lại dính đầy mồ hôi và nước mắt của đồng loại nghèo khổ.

Và, ra Trung, ra Bắc, lên cao nguyên, ra tận biển đảo, nơi nào cũng thấy nhan nhản người nghèo, giữa hàng trăm ngàn mái nhà nghèo lại mọc lên vài khách sạn, nhà hàng năm sao, ba sao để phục vụ các quan, các thầy, các ngài kí giả, ngài nhà thơ trong các hội, các đoàn... Kính thưa các loại ăn chơi cao cấp nhưng khi tính tiền thì có hóa đơn đỏ, có nơi chi trả. Thử hỏi, cái nơi chi trả này là cái nơi nào nếu không phải là tiền thuế hay tiền vay ODA hoặc tiền viện trợ nhân danh cả dân tộc này để các quan cắt xén, tìm cớ để ăn nhậu? Nếu nói cái nhà nước này tài giỏi, đảng Cộng sản Việt Nam tài giỏi thì hãy thử nhân danh gần năm triệu đảng viên để vay vốn ODA, xin viện trợ nước ngoài thử có ma nào cho vay, viện trợ?!

Sở dĩ người ta cho vay, cho mượn không hoàn vốn, viện trợ là cho quốc dân Việt Nam với ngót nghét một trăm triệu người vay, và đó là cái nợ chung của một trăm triệu người này. Vay thì một trăm triệu người chịu nợ nhưng ăn thì chỉ có các đảng viên Cộng sản có chức có chức có quyền cùng với giới tư bản đỏ được vay lại khoản này, được hưởng thụ. Và bất công nối tiếp bất công, cái nghèo chồng chất cái nghèo. Không cần chi phải sang tận xứ Triều Tiên mới thấy được cái buổi chiều "yên bình nơi làng quê"  ấy đâu.

Chỉ cần ngược những con đường giữa quốc lộ 1A và đường mòn Hồ Chí Minh trên dãy Trường Sơn, sẽ tha hồ bắt gặp những buổi chiều mà ở đó, có những người già 80 tuổi khòm lưng đeo một gùi củi nặng vài chục kí đi bộ lửng thững, liêu xiêu trên đường nhựa ra chợ thị trấn để bán. Đoán rằng khoản tiền một gùi củi chừng 30 ký lô sẽ bán được không tới 30 ngàn đồng nhưng nếu không có 30 ngàn đồng đó, có thể cụ già dân tộc thiểu số kia sẽ phải chết đói. Và đương nhiên cách nơi cụ già vất vả với gùi củi không xa, vài quán thịt rừng thiết kế theo kiểu sơn cước với gái sơn cước hoang dại và cam chịu luôn nhoẻn miệng cười mỗi khi đút thịt rừng cho các quan địa phương. Âu đó cũng là một kiểu thi vị khác giữa cái nghèo đến đứt ruột của đồng loại!

Và hình như, đi đâu ở xứ sở Việt Nam này, cũng gặp những buổi chiều yên ả, tĩnh lặng đến rợn người, bởi điểm xuyết giữa những buổi chiều ấy là những mảnh đời, cảnh đời, số phận mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đã bắt gặp cảm giác hiu quạnh, cô tịch, hoang vu... Bởi, ở xứ độc tài, ở cái xứ mà quyền lực và sự giàu có tập trung trong một nhóm người nắm quyền lãnh đạo và sự nghèo khổ, nợ nần thì chia đều trên từng người dân, thì sá gì một buổi chiều mà có đến cả vạn buổi chiều quạnh quẽ, cô tịch, hiu hắt... Người ta vẫn hay thi vị nó bằng hai chữ "bình yên"!