Saturday, 11 January 2014

Gửi Người Dưới Mộ (Tô Kiều Ngân - Phạm Anh Dũng - Việt Dzũng)



alt
            Gửi Người Dưới Mộ
                                                                   Thơ ĐINH HÙNG  -  TÔ KIỀU NGÂNalt diễn ngâm
                                                                                             PHẠM ANH DŨNGalt  -  VIỆT DZŨNGalt  phổ nhạc
                                                                      Trời cuối thu rồi -- Em ở đâu ? 
                                                                      Nằm bên đất lạnh chắc em sầu ? 
                                                                      Thu ơi ! Đánh thức hồn ma dậy, 
                                                                      Ta muốn vào thăm huyệt mộ sâu. 


                                                                      Em mộng về đâu ? 
                                                                      Em mất về đâu ? 
                                                                      Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu, 
                                                                      Đấy màu hương khói là màu mắt xưa. 


                                                                      Em đã về chưa ? 
                                                                      Em sắp về chưa ? 
                                                                      Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ 
                                                                      Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn. 


                                                                      Em hãy cười lên vang cõi âm, 
                                                                      Khi trăng thu lạnh bước đi thầm. 
                                                                      Những hồn phiêu bạt bao năm trước, 
                                                                      Nay đã vào chung một chỗ nằm. 


                                                                      Cười lên em ! 
                                                                      Khóc lên em ! 
                                                                      Đâu trăng tình sử, 
                                                                      Nếp áo trần duyên ?                                                                   

                                                                      
                                                                      Gót sen tố nữ 
                                                                      Xôn xao đêm huyền. 
                                                                      Ta đi, lạc xứ thần tiên, 
                                                                      Hồn trùng dương hiện bóng thuyền U Minh. 

                                                                      Ta gởi bài thơ anh linh, 
                                                                      Hỏi người trong mộ có rùng mình ? 
                                                                      Nắm xương khô lạnh còn ân ái ? 
                                                                      Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình ? 


                                                                      Hỡi hồn tuyết trinh ! 
                                                                      Hỡi người tuyết trinh ! 
                                                                      Mê em, ta thoát thân hình, 
                                                                      Nhập hồn cây cỏ, đa tình mỗi đêm. 


                                                                      Em có vui thêm ? 
                                                                      Em có buồn thêm ? 
                                                                      Ngồi bên cửa mộ, 
                                                                      Kể cho ta biết nỗi niềm. 


                                                                      Thần chết cười trong bộ ngực điên, 
                                                                      Ta nghe em thở tiếng ưu phiền. 
                                                                      Nỗi lòng xưa dậy tan thanh vắng. 
                                                                      Hơi đất mê người -- Trăng hiện lên. 
                                                                                                        ĐINH HÙNG
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tưởng Nhớ Việt  Dzũng

Việt Dzũng qua đời và đã có bao nhiêu người viết hay, cảm động về người con người tài đức vẹn toàn. Tuy biết Dzũng từ lâu nhưng ở xa và với bản tính ít có liên lạc với ai, tôi không có kỷ niệm gì với Việt Dzũng, ngoại trừ một lần gặp gỡ.
Chắc cũng độ khoảng 5 năm, tôi đi Little Sài Gòn tham dự lễ tưởng niệm ông anh rể Trung Tá Nguyễn Quang Hưng, Tham Mưu Trưởng Đại Học Chiến Tranh Chính Trị, đã mất trong Trại Tù Cải Tạo. Hôm đó Việt Dzũng làm MC, tôi nhớ Dzũng giới thiệu ca sĩ Anh Dũng hát Mấy Dặm Sơn Khê (Nguyễn Văn Đông) thật hay.
Sau vài câu chào hỏi, Dzũng nói “Anh Dũng phổ nhạc bài  Gửi Người Dưới Mộ, nguyên tác cả một bài thơ!”.
Tôi ngạc nhiên, không ngờ Việt Dzũng biết rõ bài thơ của thi sĩ Đinh Hùng như vậy.
Biết ý, Dzũng giải thích: “Em thích và cũng phổ nhạc bài này, nhưng không trọn cả bài”.
Tôi về tìm và nghe thấy bài của Việt Dzũng nghe có vẻ “ma quái” hơn, thành hợp với ý bài thơ hơn.
Bây giờ 2 bài nhạc đối với tôi là một kỷ niệm để Gửi Người Dưới Mộ, Việt Dzũng, người tôi kính mến:
“Trời cuối thu rồi, em ở đâu?
Nằm trong đất lạnh chắc em sầu!
Thu ơi! đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu …”
PHẠM ANH DŨNG - Santa Maria, tháng 1. 2014