“Thương viết cho một người!”
DTDB
Nhớ ngày nào,
anh ra trường Võ Bị
Em nữ sinh, năm
cuối lớp Đệ Tam
Phượng thắm hồng, ve réo gọi hè sang
Cha mẹ quen, chúng mình chưa gặp gỡ
Én lượn trời xuân, hoa khoe sắc nở...
Nhà rộn ràng, mừng đón khách tới thăm
Người lớn tươi vui, chào hỏi lăng xăng
Lần đầu gặp! Ôi, ngượng ngùng bỡ ngỡ!
Nghiêng mái tóc bồng, em che mắc cỡ
Anh mỉm cười,
mắt ngời sáng long lanh
Gió mơn man, mai
rực rỡ đơm cành
Chim hót líu lo,
mây trời xanh thẳm
Đêm sương lạnh,
em nghe hồn mình ấm
Bởi nhạc lòng
náo nức hé nụ hoa
Mượn cớ viếng
thăm, anh đến tặng quà
Sau hành quân,
người xa về thành phố
Đời lính chiến
bôn ba, nhiều gian khổ
Anh không quên,
sách vở gởi tặng em
Chiếc nón bài
thơ, mè sửng, mứt sen
Quà kỷ niệm… anh ra Trung công tác
Khăn choàng cổ,
áo len vùng Đà-Lạt
Bưởi Biên Hòa,
dâu miền dưới Lái Thiêu
Ổi xá lỵ, kẹo chuối… bến Ninh Kiều
Mỗi lần có dịp anh qua Vùng Bốn
Anh bôn ba, khi Tịnh Biên, Phú Bổn…
Khi đón đưa em ở trước cổng trường
Bạn cười, ghẹo: “Đàng ấy, có người thương!
Con nhỏ hách thiệt! Bồ là
lính chiến...”
Giữa hai họ, bạn bè, cùng thân quyến
Vâng lệnh mẹ cha anh bỏ trầu cau
Nhẫn đính hôn
ngày ấy đã đổi trao
Ước nguyện có nhau, dù đời nghiêng ngã
Nghỉ học chữ, em vào trường Y tá
Và sẵn sàng chờ mặc áo cô dâu
Những cánh thư
xanh ấp ủ tình đầu
Những ngày về
phép! Muôn vàn thương mến
Quê hương vẫn
giằn co trong cuộc chiến
Nên chiến binh
phải gian khổ dãi dầu
Nên anh bôn ba ở mãi tuyến đầu...
Nay Thạch Hãn,
mai U Minh, Đồng Tháp…
Tin anh ngã!
Trên chiến trường Đông Bắc!
Em chơi vơi chết
lặng tự trong hồn!
Lệ không rơi! Lệ
chết với đau buồn!
Cho quả phụ!
Chưa lần mặc áo cưới!
Bao nhiêu năm
rồi, sống trong thương nhớ!
Bao nhiêu năm,
cứ ngỡ mới hôm qua!
Trên đường hành
quân, anh ghé qua nhà
“Sẽ thăm em trong mùa vui chiến thắng...”
DƯ THỊ DIỄM BUỒN