Wednesday, 24 July 2013

Trở về ... ???

Trở về ... ??? 

Khi cuộc chiến Quốc Cộng trên mặt trận Văn Hoá trở thành khốc liệt,
người VN tỵ nạn cần tránh những từ ngữ mang một ý nghĩa lửng lơ...
những danh xưng không xác định rõ thế đứng,
Chúng ta cần dứt khoát tỏ rõ hướng đi 
Chúng ta cần nói rõ với  bọn giặc đỏ
Người Tỵ Nạn chân chính quyết không chung lối
không chung đường với lũ ác gian
quyết không làm công cụ tuyên truyền cho chúng
Đứng cách xa chúng mà còn sợ vây mùi
cương quyết không tạo cơ hội cho chúng mon men gần gũi.
Ta dứt khoát không về lại quê xưa
khi màu cờ vàng chưa bay trên vòm trời rộng
Ta lại càng không lơ lửng
mời gọi người về nuôi sống lũ bạo tàn.
Quê hương nay là  chùm khế đắng
bởi lũ ác gian đang dâng tặng cho tàu
những khúc ruột ngàn dặm đang chắt đến giọt dinh dưỡng cuối cùng
để nuôi sống đám tư bản đỏ.
Tôi biết có người con gái
chị kiên cường nhỏ giọt nuớc mắt khóc thương cha từ nữa vòng trái đất
Chị không về VN khi cha chị qua đời
bởi xưa kia khi bước xuống thuyền
chị đã lạy cha mẹ nói câu vĩnh biệt.
Chị đã đặt tình quê hương trên mảnh tình riêng
Chị thà mang tội bất hiếu
nhưng quyết không về VN khi lũ lang sói còn kia.
Tôi ngậm ngùi và quý kính người bạn hiền
là thân gái mà cang cường không thua trang nam tử.
Chúng ta quyết chỉ trở về trong nhịp bước oai hùng
tay ta phất lá cờ vàng đã đẫm máu ông cha
to tiếng hát bài quốc ca VNCH yêu quý.
Không trở về khi non sông ngậm ngùi than khóc
Không trở về khi dân chúng đang sống oán hờn
Không trở về như đám ca kỷ Bạc Tần Hoài
Không trở về như những tên phản bội

Quyết KHÔNG TRỞ VỀ dưới màu cờ máu
Chỉ TRỞ VỀ trong ánh bình minh rạng rỡ
của quê hương đất nước Việt Nam Cộng Hoà.

LNTH
(viết từ cảm nghĩ của tựa đề "chiều thơ nhạc và ra mắt CD chủ đề TRỞ VỀ" do Biển Media Art tổ chức)

Điếu Cầy Tuyệt Thực

Điếu Cầy Tuyệt Thực


Dieu Cay 1

Từng phút một, hình hài đáng quý trọng ấy có thể giã từ chúng ta, làm thế nào loại trừ để khả năng đáng ân hận ấy không thể xảy ra, không được xảy ra?
Hà Sĩ Phu


Dù chưa bao giờ tuyệt thực nhưng cái đói thì tôi chả xa lạ gì. Lắm người Việt Nam (e) cũng thế. Mà nghĩ cho cùng thì đói ăn, thiếu mặc đều là những chuyện rất bình thường đối mọi công dân nơi đất nước theo chủ nghĩa cộng sản – chứ chả riêng chi ở xứ sở mình.
Chỉ có điều không bình thường là chúng tôi – những sĩ quan của quân lực miền Nam, phần lớn khi tuổi đời vừa mới đôi mươi – đã phải đối diện với sự đói rách một cách hơi quá bất ngờ và vô cùng khắc nghiệt.
Chúng tôi chỉ được chuẩn bị vài ngày thức ăn nhưng lại phải trải qua một chương trình cải tạo kéo dài đến vài năm, hoặc cả chục năm. Và chịu đói là bài học đầu tiên, cũng là bài học duy nhất mà chúng tôi được dậy, và đây cũng là bài học kéo dài mãi cho đến ngày … mãn khóa!
Ở vào hoàn cảnh này khi vớ được mấy củ khoai đào sót, một con nhái chậm chân, một nắm rau rừng cấu vội, hay một vốc gạo thừa – vét được sau những lần tạp dịch dọn kho – mà có sẵn cái lon Guigoz bên mình thì tiện lắm. Nó đòi hỏi rất ít nhiên liệu khi nấu nướng, và gọn nhẹ khi di chuyển hay hay cần cất dấu.
Hằng đêm chúng tôi đều được nghe giảng dậy về một cuộc sống mới không giai cấp, mình vì mọi người, mọi người vì mình, không ai bóc lột ai, mọi sản phẩm đều là của chung, làm việc theo khả năng và hưởng thụ theo nhu cầu … Chúng tôi tiếp thu tốt, thảo luận tốt, viết thu hoạch tốt, với tinh thần nhất trí rất cao về tất cả mọi khía cạnh tươi đẹp của cuộc sống mới.
Tuy nhiên, ngay sau đó thì mọi người đều lục đục mang cái lon Guigoz của riêng mình đi nấu nướng, rồi tìm một góc khuất ngồi cắm cúi ăn. Hay còn gọi là “sột sệt” theo như cách nói riêng của người tù Bùi Ngọc Tấn.
Kiểu sống này rõ ràng (ngó) hơi kỳ và đáng phải hổ thẹn!
Điều may mắn là đói mãi rồi cũng hoá quen thôi. Cùng lúc, thời gian đã cho chúng tôi cái khoảng cách cần thiết tối thiểu để nhìn lại chính mình, và thay đổi dần thái độ. Những bài học (trời biển) hằng đêm không còn được lắng nghe chăm chú nữa. Những cái lon Guigoz cũng bị dẹp bỏ từ từ, và chỉ còn dùng để cất dấu thực phẩm đun nước pha tra – nếu có.
Lần lượt, chúng tôi họp thành từng nhóm nấu nướng và “sột sệt” chung. Vừa ăn, vừa nói chuyện giễu về những nét khôi hài của chủ nghĩa xã hội và thế giới đại đồng – nơi mà nhà cửa không cần khoá, và của rơi không có người nhặt vì toàn dân không ai có nhu cầu cần thêm một cái cuốc hay cái … thẻ cử tri.
Cuốc, nếu hư, chỉ việc xin thay cái khác. Còn thẻ cử tri thì lại quá dầy, và cũng quá nhỏ, không tiện cho việc vệ sinh thân thể! Chúng tôi đã cố gắng khôi phục lại con người bình thường của mình, bằng những nụ cười lém lỉnh như thế, hằng đêm.
Tất nhiên, cũng có những chiến hữu … một đi không trở lại. Họ vẫn cứ tiếp tục sống lủi thủi và lặng lẽ với cái lon Guigoz của (riêng) mình. Họ trở nên cô đơn và lầm lũi. Họ đâm ra sợ hãi và nghi kỵ tất cả mọi người xung quanh. Họ không bao giờ cười nữa, dù chỉ cười chơi giữa đám bạn bè đồng cảnh. Họ đã tận dụng Chủ Nghĩa Ăn Gô để đối phó với Chủ Nghĩa Cộng Sản (Guigozism v.s Communism) như một phương cách để sinh tồn.
Chúng tôi, tất nhiên, không phải là những tù nhân đầu tiên của chế độ hiện hành. Hơn nửa thế kỷ trước, ngay sau khi nửa nước rơi vào tay của người cộng sản, cũng đã có không ít người phải đi … cải tù.
Tương tự như hoàn cảnh của chúng tôi, họ cũng bất ngờ phải đối diện với cái đói nhưng phản ứng của những bậc tiền bối (xem ra) đáng kính trọng hơn nhiều – theo như lời kể của người tù Kiều Duy Vĩnh:
 Chánh giám thị Nguyễn Quang Sáng tỏ ra quyết liệt hơn, cứng rắn hơn, dấn tới một bước nữa.Cấm triệt để làm dấu thánh trước khi ăn cơm. Nhưng lần này thì Nguyễn Quang Sáng phải chịu thua. “Ai cho các anh ăn?” chúng tôi. Chúng tôi cho các anh ăn chứ không có Chúa nào cho các anh ăn cả.” “Cấm cầu kinh, các anh vẫn lén lút cầu kinh vậy bây giờ trước khi ăn, tôi cấm các anh làm dấu. Các anh phải cảm ơn người cho các anh ăn. Đúng lắm, nhưng đó là chúng tôi đây chứ không có chúa nào hết. Không có con mẹ Maria, thằng Jê su nào cả. Biết chưa?” (Nguyên văn như vậy, tôi xin lỗi các vị phải viết đúng, không dám xuyên tạc, bịa đặt, báng bổ gì). Và đến bữa ăn. Quản giáo đứng đó. Mọi lần thì cửa mở, chúng tôi bê cơm vào trong phòng. Đóng cửa lại. Chúng tôi chia nhỏ từng xuất một và ăn. Không có sự hiện diện của ai cả. Nhưng hôm ấy, bê cơm vào, cửa vẫn mở, Quản Giáo đứng đó kiểm soát và nhắc lại lệnh cấm của Ban Giám Thị. Tất cả, cả tôi, không ai phải bảo ai, không chia cơm ra ăn. Đứng mãi chán, Quản Giáo đóng cửa lại đi về. Đến chiều, tù nhà bếp đến lấy thùng. Cơm canh vẫn nguyên. Cơm canh đều chia vào hai cái thùng gỗ to, chứ không chia thành một phần như ở xà lim. Buổi chiều, đích thân Chánh Giám Thị xuống, mọi việc lại diễn ra đúng như buổi sáng. Mặt tái vì giận dữ. Nhưng làm thế nào mà bắt họ ăn cho được? Không có khí thế hừng hực đấu tranh như những người Cộng Sản ở Sơn La, Côn Đảo tuyệt thực, không có hô khẩu hiệu, tất cả đều lặng lẽ ngồi im. Không thể dùng lưỡi lê và sức mạnh để nhét cơm vào mồm họ được. Họ không ăn, thế thôi. Không hò reo, không gõ bát, gõ đĩa, không ai diễn thuyết, kích động, yêu sách điều gì. Im lặng, ai ngồi chỗ ấy. Giám thị Sáng đứng đó, không một ai thèm nhìn vào mặt ông ta cả. Tất cả đều quay mặt đi chỗ khác. Giám thị Sáng đành phải ra về. ……………..

Sáng hôm thứ hai của sự tuyệt thực, tù lại khênh cơm lên.
Quản giáo lại đứng đấy để giám sát. Không ai nhúc nhích gì. Không ai ăn cả, kể cả tôi. Lúc ấy tu sĩ Chính đứng dậy cầm bát chia cơm canh của tôi ra cái thùng gỗ của nhóm năm người, tôi vẫn ăn cùng với tu sĩ. Tu sĩ Chính xúc vào bát của tôi, cơm canh đầy đặn và lặng lẽ bê đến trước mặt tôi.
“Đây phần của anh, anh ăn đi” và về ngồi lại ở chỗ mình.
Một lần nữa tôi lại xin các vị cố hiểu cho tôi và bỏ qua cho tôi.
Tôi không theo đạo Thiên Chúa và không làm dấu thánh bao giờ.
Tôi ăn. Hà tất gì tôi lại nhịn không ăn. Không có điều gì thúc đẩy buộc tôi bắt tôi không ăn cả.
Tôi nghĩ đúng như vậy.
Nhân cơ hội ấy. Quản Giáo bèn lên tiếng:
“Đấy các anh thấy không? Anh Vĩnh, anh ấy ăn cơm không cần làm dấu thánh. Có sao đâu nào. Anh ấy vẫn ăn được một cách ngon lành, thế thì tại sao các anh lại không ăn?
Các anh là đồ ngu dốt, cuồng trí, dại dột dám chống lại Đảng và Chính phủ.
Rồi các anh sẽ biết.”
Không một tu sĩ nào trả lời đáp lại.
Có tôi lên tiếng:
“Xin lỗi ông, chắc ông đọc lý lịch của tôi thì ông đã rõ, tôi không theo đạo nào cả? Phật không, chúa cũng không, mà lệnh của các ông thì chỉ có cấm làm dấu thánh trước khi ăn mà thôi. Tôi, tôi từ thuở cha sinh mẹ đẻ chưa làm dấu thánh bao giờ. Vì vậy tôi ăn có thế thôi.”
Đứng cho đến lúc tôi ăn xong. Quản giáo thấy trơ trẽn quá, quay gót khóa cửa ra về.
Đến buổi chiều không thấy mặt ai cả. Cả Giám thị, cả Quản giáo cả lính coi tù.
Tu sĩ Chính đứng dậy chia cơm cho một mình tôi. Tôi ăn.
Các đấng bậc và kể cả T.H Liệu cũng không ăn.
Hai ngày trôi qua.
Sáng hôm thứ ba tù khênh các thùng cơm canh nguội lạnh còn nguyên xuống nhà bếp và rồi lại khênh lên với cơm canh mới hãy còn nóng.
Không có ai đi kèm.
Ban Giám thị không.
Quản giáo không.
Khênh cơm canh vào buồng. Khóa cửa lại.
Chia đều.
Và các đấng bậc tu sĩ lại làm dấu thánh trước khi ăn.
Chẳng ai cười cợt, nói năng, hát hò, reo vui gì trước cuộc đấu tranh đã dành được thắng lợi lẫy lừng và vang dội đó 
Và cuộc sống của chúng tôi lại lặng lẽ trôi như thế cho đến khi tôi được về và các vị còn lại chết hết.
Viết tại Hà Nội, Ngày 1 Tháng 8, Âm lịch, năm 1994

Kiều Duy Vĩnh

Ông Kiều Duy Vĩnh qua đời vào năm 2012. Qua năm sau, trên trang Bauxite Việt Nam người ta đọc được một bản tin ngăn ngắn:
“Sáng nay 21/6/2013, sau khi gặp chồng mình tại Trại giam số 5, Thanh Hóa, bà Nguyễn Thị Dương Hà cho  biết do Trại giam số 5 Bộ Công an cuối cùng đã phải ra văn bản giải quyết đơn của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, nên từ 9 giờ sáng hôm nay ông đã kết thúc tuyệt thực. Từ nhà tù, Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ gửi thư cảm ơn đến tất cả mọi người đã ủng hộ cuộc đấu tranh của ông.”
Tiếp theo đó là một bản tin khác của BBC, nghe được vào hôm 21 tháng 7 năm 2013:
“Ông Nguyễn Văn Hải, tức blogger Điếu Cày, hiện đã tuyệt thực sang ngày thứ 29 và ở trong tình trạng ‘rất yếu’.
Con trai ông Hải, anh Nguyễn Trí Dũng, vừa có cuộc tiếp xúc kéo dài chưa đầy 5 phút với cha mình hôm thứ Bảy 20/7 tại trại giam số 6, xã Hạnh Lâm, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An.
Anh cho hay ông Hải tuyệt thực là để phản đối việc Viện Kiểm sát Nhân dân Nghệ An không giải quyết đơn khiếu nại của ông. Lý do khiếu nại là ông Nguyễn Văn Hải bị quản lý trại giam ép ký vào một bản nhận tội và khi ông không ký thì bị quyết định biệt giam ba tháng.”
Điếu Cày
Ảnh: Dân Luận
Về những “tội danh” của Điếu Cầy, ông Hà Sĩ Phu đã bình luận như sau:
“Qua thực tiễn, nghiệm ra rằng chỉ có mấy ‘tội’ này là nặng nhất, bị nhà nước ta ‘ghét’ nhất: thứ nhất là tội xúc phạm đến tình hữu nghị 16+4 , hai là tội lập tổ chức ‘ngoài sự lãnh đạo’, ba là tội bướng – nhất định giữ khí phách, lương tâm và danh dự cá nhân, không chịu phục tùng. Ba ‘tội’ hàng đầu này Điếu Cày đều dính cả, trọng tâm là tội thứ nhất, nói nôm là ‘tội chống Tàu xâm lược!
Hơn nửa thế kỷ trước những tu sĩ công giáo đã thắng, sau một cuộc tuyệt thực để bảo vệ đức tin của họ, trong trại Cổng Trời. Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ cũng vừa thành công sau một cuộc tuyệt thực đòi bảo vệ nhân phẩm và sức khoẻ của tù nhân, tại trại giam số 5 –  Thanh Hoá.
Ở trại giam số 6, Nghệ An, cuộc chiến đấu của Điếu Cầy – rõ ràng – gian nan và phức tạp hơn. Ông không chỉ phải đối địch với cái nhà nước toàn trị hiện hành mà còn cả với đất nước “hữu nghị” láng giềng nữa. Ý chí của Điếu Cầy có thể dư nhưng thể lực của ông thì lại là chuyện khác:
Từng phút một, hình hài đáng quý trọng ấy có thể giã từ chúng ta, làm thế nào loại trừ để khả năng đáng ân hận ấy không thể xảy ra, không được xảy ra?”
Tưởng Năng Tiến

Những Người Tù Ngoại Trú


Cái sự coi mỗi công dân là một người tù dự khuyết mở đầu cho một thời đại khốn nạn. Rồi đây chúng ta sẽ phải trả giá cho sự thất nhân tâm này.
Vũ Thư Hiên – Đêm Giữa Ban Ngày
                 ————————————————————-

Từ Hà Nội, Zoe Daniel, ABC News, tường thuật:
Vụ xét xử một luật sư nhân quyền đang làm dấy lên những lời kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam phóng thích những người chỉ trích chính quyền khỏi nhà tù. Chỉ trong năm nay, hơn 50 người đã bị kết án và tống giam trong các phiên toà chính trị.”
Con số “hơn 50 người đã bị kết án và tống giam trong các phiên toà chính trị” trong năm nay, ngó bộ, hơi nhiều à nha. Đã vậy, còn có “tin đồn vỉa hè là số blogger có thể bị bắt giữ lên đến 20” mạng – theo như bản tin của Thuỳ My, quaRFI :
Hiện nay các blogger tại Việt Nam thường xuyên liên lạc với nhau để biết ai còn, ai mất, cũng như chuẩn bị sẵn tinh thần để lên đường khi có tin xấu nhất.

Văn Bút Quốc Tế đòi trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho nhà báo Điếu Cày


De : Lien Hoi Nhan Quyen Viet Nam [mailto:lienhoinqvn@gmail.com
Envoyé : mercredi, 24. juillet 2013 23:59
Objet : VĂN BÚT QUỐC TẾ ĐÒI TRẢ LẠI TỰ DO CHO NHÀ BÁO ĐIẾU CÀY TỨC KHẮC VÀ VÔ ĐIỂU KIỆN
                                  ÔNG BỊ BIỆT GIAM CÓ THỂ CHẾT VÌ TUYỆT THỰC.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bn Tin Liên Hi Nhân Quyn Vit Nam  Thy Sĩ
Văn Bút Quốc Tế đòi trả tự do tức khắc và vô điều kiện
cho nhà báo Điếu Cày bị biệt giam có thể chết vì tuyệt thực

Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal Kêu Gọi Việt Nam Chấm Dứt Các Vi Phạm Nhân Quyền

Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal Kêu Gọi Việt Nam Chấm Dứt Các Vi Phạm Nhân Quyền Trước Cuộc Họp Tại Tòa Bạch Ốc; Cảnh Báo Rằng Thế Giới Đang Theo Dõi Những Đàn Áp Của Nhà Cầm Quyền Hà Nội.
WASHINGTON, D.C. – Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal (CA-47) đã phát biểu tại buổi họp báo trước Tòa Nhà Quốc Hội Hoa Kỳ hôm nay, kêu gọi Chủ Tịch Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là ông Trương Tấn Sang hãy chấm dứt những vi phạm nhân quyền tại Việt Nam trước buổi họp của ông cùng Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama vào ngày 25 tháng 7 tới.  Dưới đây là lời phát biểu của Dân Biểu Lowenthal tại cuộc họp báo:

Điếu Cày tuyệt thực đến ngày thứ 32 liên tiếp, viện kiểm sát Nghệ An trốn biệt


Danlambao - Chiều nay, 24/7/2013, chị Dương Thị Tân và còn trai Nguyễn Trí Dũng tiếp tục đến trụ sở viện kiểm sát tỉnh Nghệ An để chất vấn, đồng thời lập lại yêu cầu giải quyết khẩn cấp đơn tố cáo của blogger Điếu Cày. Tuy nhiên, khi mọi người đến nơi thì tất cả cán bộ và nhân viên VKS Nghệ An đều trốn biệt, dù khi ấy mới chỉ khoảng 3 giờ chiều - vẫn trong giờ hành chính.

Huỳnh Thục Vy

22.07.2013
Huỳnh Thục Vy viết riêng cho VOA Tiếng Việt từ Việt Nam.

Tháng 6 vừa qua, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã viếng thăm Trung Quốc trong bối cảnh sự phẫn nộ của người dân Việt Nam dâng cao vì những sự cố Trung Quốc liên tiếp xâm phạm chủ quyền lãnh hải Việt Nam trên biển Đông.

Giặc tới DC

Giặc tới DC

Ngày 25 tháng 7 này, một lũ quỷ Đỏ do chúa Quỷ Tấn Sang được người ta mời tới DC. Chúng được vô Nhà Trắng nói chuyện với ông Obama. Quỷ gặp Người !
 
Mặc kệ nhà nước lo đại sự, dân đen lo “ tiểu sự ”. Cái tiểu sự ấy là làm thế nào để quỷ Đỏ thấy rằng : chúng ta không bao giờ tha thứ cho nó về những tội ác nó gieo rắc từ 70 năm qua, từ Bắc chí Nam nước Việt. Và chúng ta thề quyết sẽ chôn vùi lũ quỷ và cái chế độ tàn khốc của chúng xuống đất đen. Người Việt tị nạn từ khắp nơi trên đất Mỹ đã sẵn sàng đánh quỷ, khi nó tới DC.

Trong nhưng đứa cầm đầu băng đảng Ác Quỷ, tên Trương Tấn Sang có lẽ là tên quỷ xấu xí nhất trong đám. Cái mặt nó hao hao mặt…lợn ! Mặt y ngắn tủn tỉn, gẫy giữa sống mũi, hai má bành bành, đôi mắt ti hí, và cái miệng móm sọm !

Người ta nói rằng : nhưng người hiền lương, dù ngoại hình có xấu, nhưng tâm từ bi từ trái tim họ toát ra, khiến chúng ta cảm thấy an lành khi gần họ. Nhiều người cảm nhận rằng : chỉ cần đến gần Đức Đạt Lai Lạt Ma, là họ cảm thấy tâm hồn bình an, và sự an lạc lan tỏa bao quanh. Tôi chưa được may mắn gần ngài, một con người hình dung đã sáng láng, mà trái tim lại là tim Bồ Tát.

 
Nhưng nếu gần những người đạo cao đức trọng, khiến ta có cảm giác an lạc, bình an, thì trái lại, khi phải gần kẻ dữ, chúng ta sởn gai ốc, lo âu, tự vệ. Adrénalin tiết ra vô số kể, khiến tim ta co thắt, người ta căng cứng trong một phản ứng phòng ngừa và trốn chạy.

Không may, đa số anh em ta trong thời gian còn ở Việt Nam, thường phải gặp quỷ ! Tôi còn nhớ, khi đi “ học tập ” về, hàng tuần phải vào cái đồn công an Phường 15, để ngồi làm khai báo những việc mình làm trong tuần, tôi luôn luôn có cảm giác muốn ngộp thở, muốn rụng rời : một thứ anaphylactic shock mà các thày đôc tơ kêu là Sốc Phản Vệ, có thể làm ta té ra chết tốt !

Người xưa, tức các ông hiền triết ưa sổ nho, có phán rằng : “ Dữ thiện nhân cư nhập chi lan chi thất. Dữ bất thiện nhân cư, như nhập bào ngư chi tứ ! ”. Tôi xin dịch Nôm na như sau : “ Cùng ở với người lành, như vào nhà cỏ Chi, cỏ Lan. Cùng ở với quân bất nhân, như vào quán cá mắm ! ”

Cỏ Chi cỏ Lan là cái cỏ gì , thì tôi hổng biết, nhưng chắc nó cũng thơm như các em Chi, em Lan, mà tôi từng gặp nhiều lần trong trường học, coi hình  trên sân khấu ca nhạc, hay cả ...nằm ngủ gần trong các trại Tị Nạn mà tôi từng lưu lạc. Các Em Chi, Lan này…thơm tới rụng rời tay chân, thơm hơn múi mít !

Còn như “  bất thiện nhân ”,  “ bất nghĩa nhân ”… đây đích thị là cái băng đảng quỷ Đỏ. Gần mấy thằng này thì ắt bị hôi mùi bần cố. Công An khu vực Lĩnh, mỗi khi ghé nhà để hạch sách tôi, thì nguyên cái hơi thở mùi bựa răng, trộn với mùi thuốc “ nào ”, kiêm mùi hôi nách, cộng mùi mồ hôi một tuần chưa tắm sau khi “yêu ” Thị Nở của y, là đã khiến tôi muốn ngộp thở, chưa kể những lời đe dọa, bắt nạt, kiểu tiểu nhân đắc chí của nó. Điều rất đáng kinh ngạc, là ngày nay ở Hoa Kỳ, có nhiều ông tai to, mặt nhớn, xưng là trí thức, là tị nạn…lại khoái cái mùi Xã Nghĩa đó mới kỳ !

Viết lăng quăng như thế này, kiểu bà già trầu kéo dây cà ra dây muống…là muốn nói cái gì vậy kìa ? Thưa rằng : tôi chỉ muốn nói lên cái ý nghĩ ghê rợn khi thấy ngày 25 tháng 7 này, tên Tấn Sang chúa quỷ đỏ sắp dẫn theo một bầy quỷ dữ khác, nghe đâu đông tới 70 đứa, kéo sang vùng tôi đang sống an lành ! Tôi sẽ làm gì đây? Làm chi cũng chẳng làm gì ! Dẫu có làm gì, cũng chẳng làm sao ! Thân già mỏi mệt, trời nóng gần 100 độ F, nhưng tôi sẽ theo lời kêu gọi của đồng bào tôi. Tôi sẽ lên DC từ sáng sớm, thủ sẵn trúng thối, và mấy bịch cứt chó, để tặng các “ đồng chí ”. Tôi muốn góp chút sức tạo nên làn gió trong lành, thổi bạt đi cái mùi Xã Nghĩa nồng nặc mà lũ quỷ mang tới vùng tôi ở.

Hôm nay ra khu Thương Mãi Eden ngồi tán láo với mấy ông bạn già. Có ông can ngăn tôi : “ Chân ông đau bệnh Gout, đầu gối ông thấp khớp, đầu ông cao áp huyết…Trời lại nóng. Thôi để cho anh em trẻ người ta đại diện trong đám biểu tình, nghe nói cũng đông tới mấy ngàn người rồi ! Vả lại, cảnh sát Mỹ che kín chúng nó, không ném phân chó vào mặt nó được đâu ! Thôi, cứ ở nhà an tâm cho khỏe ! ”

Tôi không thể đồng ý với ông bạn già. Chúa, Phật đã gia ơn cho tôi sống sót nhiều phen. Bơi giữa biển khơi, lội trong rừng già để tìm đường tránh quỷ mà không chết, thì hôm nay Quỷ đến nhà, lại sợ chết vì trúng nắng ru !
Nhắn cho lũ VC núp trong quần, nhắn với bọn Tị Nạn giả hình, các người sẽ cùng được ăn các thứ mà đồng bào tị nạn khắp nơi đang kéo về, mang theo ném vào mặt chúng bay ngày 25 tháng 7 này.

Không kèn, không trống, không thảm đỏ, thảm xanh

From: Le Ngoc Tuy Huong <zathpd@aol.com>
Không kèn, không trống, không thảm đỏ, thảm xanh, không có 21 phát súng chào mừng, 19 phát cũng không, không Obama, không Joe Biden, không John Kerry, chỉ có Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam David Shear, và vài nhân viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, cùng đòan Việt vẹm đón tiếp Trương Tấn Sang và tùy tùng ở một phi trường quân sự ngoại ô HTĐ, thuộc tiểu bang Maryland.

"Tội nghiệp" và tủi thân cho ông chủ tịt quá..


Xin mời Quý vị xem một vài tin ngắn liên quan đến Trương Tấn Sang trong những ngày ở HTĐ...


BMH
Washington, D.C 

-----
Trương Tấn Sang gặp nhân viên Đại sứ quán Việt Nam tại Hoa Kỳ
(Vietnam Plus)- Ngày 24/7 (theo giờ Việt Nam), chuyên cơ đưa Chủ tịch nước Trương Tấn Sang cùng đoàn đại biểu cấp cao Việt Nam đã đến sân bay Andrew, thủ đô Washington, bắt đầu chuyến thăm chính thức Hoa Kỳ theo lời mời của Tổng thống Barack Obama.


Đón Chủ tịch nước tại sân bay có Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam David Shear, đại diện Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, Đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ Nguyễn Quốc Cường, cán bộ nhân viên Đại sứ quán Việt Nam tại Hoa Kỳ và cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ (sic).

** ( Thật sự Cộng đồng Ngừời Việt Quốc Gia đang "chờ" Trương Tấn Sang và đồng bọn với một rừng Cờ Vàng và biểu ngữ , trứơc tiền đình Tòa Bạch Ốc vào sáng mai 25/7/2013..)
Tại cuộc gặp gỡ cán bộ nhân viên Đại sứ quán Việt Nam tại Hoa Kỳ, Đại sứ Nguyễn Quốc Cường bày tỏ vinh dự được Chủ tịch nước Trương Tấn Sang dành thời gian quan tâm thăm hỏi ngay sau khi đặt chân đến Hoa Kỳ. Đại sứ đã báo cáo Chủ tịch nước những hoạt động của Đại sứ quán Việt Nam trong thời gian qua.
Trong ngày 24/7, tại Thủ đô Washington, Hoa Kỳ,  Trương Tấn Sang đã tiếp ba viên chức cao cấp của chính quyền Hoa Kỳ gồm Bộ trưởng Thương mại Penny Pritzker, Bộ trưởng Nông nghiệp Tom Vilsack và Đại diện Thương mại Michael Froman. 

Readout of U.S. Commerce Secretary Penny 

Pritzker’s Meeting 


with Vietnamese President Truong Tan Sang

Submitted on July 24, 2013 - 9:15am

U.S. Secretary of Commerce Penny Pritzker today met with President Truong Tan Sang of the Socialist Republic of Vietnam. President Sang is the second Vietnamese president to visit the United States since the normalization of diplomatic relations 18 years ago. Under Secretary for International Trade Francisco Sanchez, Assistant Secretary for Import Administration Paul Piquado, Deputy Assistant Secretary for Asia Craig Allen, and Vietnamese Minister of Industry and Trade Vu Huy Hoang were among other meeting participants.
Since the 2001 U.S.-Vietnam Bilateral Trade Agreement went into effect and Vietnam joined the World Trade Organization in 2007, commerce between Vietnam and the United States has thrived. Secretary Pritzker highlighted that Vietnam has made significant progress on its economic reforms, which have contributed to its economic growth over the past decade. The secretary also talked about how our bilateral trade relationship continues to grow each year, with U.S. exports to Vietnam up 22 percent in May 2013 compared to the same period last year, and imports from Vietnam up 16 percent.
Secretary Pritzker also emphasized the importance of concluding the Trans-Pacific Partnership (TPP) trade negotiations this year, which is a top priority for the Obama administration. With Japan’s entry at the end of July, the 12 TPP countries will account for nearly 40 percent of global GDP. The secretary affirmed to President Sang the U.S. commitment to working closely with Vietnam to reach consensus on the TPP countries’ shared vision for a comprehensive, 21st century trade and investment agreement. Vietnam has a significant amount to gain from this agreement, particularly when it comes to increasing its exports. The country currently exports $95.5 billion in goods and services, of which nearly $17 billion is to the United States. The secretary also expressed our commitment to working with Vietnam on reciprocal market access of goods and services.
Lastly, Secretary Pritzker and President Sang discussed Vietnam’s civil nuclear and renewable energy sectors, which are priorities for the country. Ensuring Vietnam has access to the very best of American industry will help support both countries’ economies.

Video: Secretary of State Kerry’s Remarks at Lunch with Vietnamese President Truong Tan Sang
http://www.dvidshub.net/video/297101/secretary-state-kerrys-remarks-lunch-with-vietnamese-president-truong-tan-sang#.UfAz0Y3UmSB


__._,_.___
Attachment(s) from Le Ngoc Tuy Huong
1 of 1 Photo(s)