Tối qua trên đường đi làm về thì tôi nhận được lời nhắn: “Mấy lâu ni Anh bế quan tỏa cảng có chiêm nghiệm gì cho cuộc sống thêm niềm vui không ạ. Người đi cũng đã đi rồi, Anh cứ sầu bi như vậy Anh Dũng không dứt áo được, ngày nào khi thắp hương, em cũng đều khấn nguyện Anh Dũng về với Phật, Anh đừng có ơi hời để công em thành công cốc (vì Anh D định bước vô cửa thì Anh lại lôi về). Anh ơi, em tưởng người ta chỉ gặm nhắm niềm vui, gặm nhắm kẹo ngọt chứ mắc mớ chi mà đi gặm nhắm nỗi buồn, Anh đừng có phung phí thời gian của cuộc đời mình trong sự muộn phiền (mượn ý của NS Vũ Thành An)”
lời nhắn khiến tôi cầm lòng không đậu.
Bài viết này đã được hình thành vào giữa tháng 11 và định ra mắt quí bà con cô bác, nhưng phải đình lại vì sự ra đi đột ngột của một người bạn thân. Mãi đến hôm nay mới có can đảm phóng đi. Vì muốn giữ nguyên vẹn tâm tình của những ngày tháng cũ nên xin để nguyên bài viết không thêm không bớt khi nỗi buồn chưa ập đến.