Thursday, 21 December 2017

KỸ THUẬT TÂN TIẾN TRONG CÁCH LẤY MẪU MÁU!

Mất nước...

"Đi với Trung quốc, biết là chúng ta có thể mất nước, nhưng chúng ta còn đảng". Chủ trương và ý tưởng phi dân tôc, phản quốc này đươc Nguyễn Phú Trọng và đảng CSVN theo đuổi bằng mọi giá, và có lẽ đó cũng là ước nguyện của Hồ Chí Minh.

Đừng mong gì chế độ CSVN dân chủ hóa đất nước. Đòi tự do, nhân quyền dân chủ đa nguyên là chống đảng. Chống Tầu là chống đảng. Đó là lý do nhà tù ở VN đầy những người yêu nưóc. Các quốc gia dân chủ Tây phưong biết điều này không? Biết rành và rõ, nhưng những lên tiếng  phản đối của họ đối với CSVN chỉ là thứ "đàn khảy tai trâu".

Việt Nam chỉ có thể tồn tại khi không còn chế độ cộng sản, và điều này Bắc Kinh và Tập Cận Bình không bao gìờ muốn VN có tự do thoát khỏi vòng tay cộng sản. Về mặt dân tộc, tập doàn CSVN và những ai theo và tin cộng sản là những thứ ngu xuẩn. 

Viêt Nam cần một biến cố, một cuộc cách mạng dưới một tình huống hay dạng thức nào đó, kể cả kèm theo máu xương... thì may ra dân tộc này mới có cơ tồn tại.

Hải Triều

--------------------------------------------------------------------

Nhục mất nước!

Nước đang mất! Việt Nam đang mất
Giặc  Bắc phương  gặm đất từng phân
Biên cương  biển đảo mòn dần
Đảng Hồ trơ mắt không cần bận tâm!

Người yêu nước hận căm lên tiếng
Bọn đảng Hồ kiền ngục, tù gông
Tà gian, hung ác chất chồng
Bao nhiêu nước mắt, bao vòng nghiệt oan!

Người xót nước, người còn yêu nưóc
Còn bao người ngó trước nhìn sau
Bao người còn ngấm nỗi đau
Ngày mai nước Việt thành Tầu nhục không?

Lê Khắc Anh Hào


Quân đội nhân dân hùng?

"Quân đội nhân dân anh hùng"
Sơn hà xã tắc gom chung dâng Tầu
Hưong linh Tổ quốc nhiệm mầu
Giờ như nưóc chảy qua cầu nghiệt oan!

Lê Khắc Anh Hào

Neol-2017-HKL với Hoa Trạng Nguyên

Image result for Hương Kiều Loan

Mời xem thêm nhiều ảnh Hoa Trạng Nguyên, chụp chớp nhoáng hôm OX 
mang hoa Mầu đỏ về. Xin bấm theo LINK sau

Bản Tin Tổng Hợp cuối năm 2017, Chiếc Thuyền Nan Trên Ghềnh Đá!


Bản Tin Tổng Hợp cuối năm 2017 do ông Phạm Gia Đại biên soạn. Trần Việt thực hiện. Đề tài: Chiếc Thuyền Nan Trên Ghềnh Đá!
Viet Tran Produce

All Coffee Drinkers Should Know These 17 Facts

Some of us just can't make it through the day without our cup of coffee, and I can't say it's hard to see why. People call coffee "the fuel of the modern man" as a joke, but it's not really too far from the truth. Take a look at any office during the morning hours and the majority of people will be drinking coffee. While I also love tea, there is still much to be said about the benefits and the facts you never knew about coffee:
 
1. Your body doesn’t need coffee when you wake up.Coffee- Drink -Facts
We naturally produce a hormone called cortisol which has a very similar effect to caffeine. This hormone is made at certain times of the day based on our circadian rhythm. It's important to identify the best time to drink your coffee so you can enjoy its maximum efficacy.

BÊN TRONG

   Buổi chiều, mấy mẹ con đang chuẩn bị ăn cơm thì thím Bảy tôi, lôi mẹ tôi ra sân thì thào. Tôi nghe mẹ kêu lên thảng thốt như con gà bị lạc bầy: “Không, không. Chị nói bậy”. Tiếng thím Bảy gằn gằn điều gì đó, rồi mẹ tôi bật khóc. Buông chồng chén xuống mâm. Tôi và anh Hai chạy nhanh ra cửa. Thế nhưng thím Bảy đã xua: “Tụi bây đứng đó không được ra đây”. Mẹ tôi cùng nín lặng, hức hức trong họng. Quay về phía chúng tôi, mẹ nói: “Vô nhà đi”, rồi kéo thím Bảy ra nói chuyện tận hàng rào. Khi trở vào, mẹ giống như một người khác hẳn. Xám xịt, hốc hác với đôi mắt không còn sinh khí, mẹ bảo mà không nhìn chúng tôi: “Đi theo thím Bảy, coi ba ở đâu thì về nói cho mẹ biết”.

*** 
Thím Bảy dắt chúng tôi ra ngõ, kêu một chiếc xe ba gác máy, biểu người tài xế chở ra bến đò. Qua bên kia sông, chúng tôi đi quanh co theo mấy rặng dừa rồi quẹo vào một con lộ nhỏ, hai bên trồng đầy rau mùng tơi. Dúi chúng tôi đứng vào một góc khuất, thím Bảy nói: “Thấy cái nhà có giàn bông giấy kia không? Ba tụi bay ở trỏng: Đứng đây chờ. Chừng nào thấy ổng đi ra với ai thì nắm lại, kêu to lên. Nhớ đó.. Đừng có thụt ra thụt vô, ba bay trốn là tụi bay ăn đòn. Nghe chưa?”. Thế là hai anh em tôi cứ đứng mãi như vậy.

Chiều sẫm xuống thật nhanh rồi bóng tối vây quanh. Tiếng ếch nhái gọi nhau đã nổi lên tứ phía. Gió từ bến sông thổi lùa vào, lạnh buốt. Ba đang làm gì trong kia mà chưa chịu ra ngoài? Hai anh em tôi co ro dựa vào nhau, ngủ ngồi trên đất từ lúc nào không biết. Thốt nhiên, tai tôi cháy bỏng vì một cú véo khiến tôi quáng quàng bật dậy. Anh Hai tôi có lẽ cũng bị véo tai y như thế, đang lồm cồm đứng lên. Thím Bảy, hai tay chống nạnh trước mặt chúng tôi, nhiếc: “Đồ ăn hại. Biểu dòm chừng mà lo ngủ. Ổng đi mất biệt rồi. Về!”.

Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam ra đời

Cách đây đúng 57 năm, ngày 20/12/1960, tổ chức khủng bố Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam ra đời.
Làm tay sai cho Cộng Sản Bắc Việt, dưới sự điều hành của những tên Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Võ Chí Công, Nguyễn Văn Linh, Phạm Hùng, Võ Văn Kiệt, Trần Văn Trà, Lê Đức Anh, Trần Văn Giàu, Trần Bạch Đằng, Nguyễn Thị Bình, Nguyễn Thị Định... v.. v... bọn chúng đã tiến hành hàng chục ngàn vụ tấn công, phá hoại, pháo kích, đặt chất nổ, ném lựu đạn, gài mìn... giết chết hàng triệu thường dân miền Nam.
Từ cái "Mặt Trận" này, chúng đã dựng lên cái gọi là "Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam (chính trị, Huỳnh Tấn Phát đứng đầu) và "Quân Giải Phóng Miền Nam Việt Nam" (quân sự, Trần Văn Trà chỉ huy). Tất cả bọn này gọi chung là Việt Cộng.
Ngày 2/8/1976, Cộng Sản Hà Nội tuyên bố "sứ mệnh lịch sử của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam đã hoàn thành" và tổ chức khủng bố này chính thức bị Cộng Sản Bắc Việt xóa sổ sau khi bọn chúng đã gây ra muôn ngàn tội ác với chính đồng bào của mình.

Inline image 1

BUỒN ĐẾN KIẾP NÀO NGUÔI - kim thanh

Thưa quý bạn thân mến,
Chỉ còn vài ngày nữa, lễ Giáng Sinh lại đến. Xin gửi lại bài đã viết nhân lễ Giáng
Sinh năm ngoái về một kỷ nikhó quên của một thời chinh chiến cũ cho quý bạn nào chưa đọc. Như món quà mọn Noël.Quý bạn nào đọc rồi thì (xin năn nỉ) chịu khó... đọc lại, một lần nữa thôi. Với tất cả, tôi xin chúc một lễ Giáng Sinh an bình. Và xin lỗi đã kể một chuyện buồn trong một ngày vui. Kim Thanh.

BUỒN ĐẾN KIẾP NÀO NGUÔI
kim thanh
  
      1.  Quận Hoài Nhơn, 1969, một năm sau Tết Mậu Thân. Tôi nhận lệnh dẫn một nửa Đại đội 202 CTCT, từ Ba Gi (Qui Nhơn), đại bản doanh của Sư Đoàn 22BB, ra tăng phái cho Trung đoàn 40 –lúc ấy đóng tại Đệ Đức, trên đường Bồng Sơn và Tam Quan. Nửa đại đội được chia làm hai toán. Mỗi toán gồm trên dưới mười người do một chuẩn úy chỉ huy, hằng ngày, theo lịch trình, đi xuống các xã ấp thuộc quận, hoặc bằng xe dodge cơ hữu, hoặc thỉnh thoảng, vì lý do an ninh, bằng trực thăng của Sư đoàn I Không Kỵ (1st Cav) Hoa Kỳ, để làm công tác, một cách độc lập, nhưng đôi khi phối hợp với một toán Dân sự vụ Mỹ. Xuống những xã, ấp xa xôi, hai toán chúng tôi phải tự bảo vệ lấy, và vì thế được trang bị súng ống tương đối đầy đủ, và các toán viên thường là lính tác chiến lâu năm hoặc bị thương đổi về, có nhiều kinh nghiệm chiến trường. Ít khi phải nhờ đến sự trợ giúp của những đơn vị địa phương quân hay nghĩa quân.

Truyện ngắn NỤ HÔN ĐÊM GIÁNG SINH - ĐIỆP MỸ LINH

Image result for NỤ HÔN ĐÊM GIÁNG SINH

Nhìn thẳng vào mắt Kelly, Mai Trâm lắc đầu:

- Tôi không thể ký được. Tôi phải hỏi ý kiến luật sư của tôi.

- Nếu cô muốn hội ý với luật sư của cô thì chiều nay cô có thể nghỉ sớm để gặp luật sư của cô; bởi vì, ngày mai cô đến đây mà cô chưa ký thì cô sẽ không được vào phòng làm việc.

- Bà xử ép tôi. Nếu tình thế đưa đến như bà nói thì tôi xin gặp ông Sếp của cơ quan này, ngay chiều nay.

Kelly nhấn nút điện thoại.Vì lịch sự, Mai Trâm bước đến cửa để khỏi nghe cuộc điện đàm. Chỉ một thoáng thôi, Kelly gọi:

Cóc cuối tuần: Lá Thư Từ Ngục Tối

Dạo:
        Vì thương vận nước điêu linh,
Nên người phải đón Giáng Sinh trong tù.
 
Cóc cuối tuần:
 
      Lá Thư Từ Ngục Tối
 
   (Để tỏ lòng kính phục đối với những vị anh thư
nước Việt đang phải đón Giáng Sinh trong ngục tù
Cộng sản chỉ vì lòng yêu nước đã can đảm lên tiếng
bảo vệ nhân quyền, tự do và độc lập cho quê hương)
 
Đêm đặc quánh, người tù ngồi chết lặng,
Tiếng đàn ca văng vẳng lắng qua song,
Gắng gượng xua nỗi tuyệt vọng trong lòng,
Tay nguệch ngoạc đôi dòng cho con gái.
                          x
                     x       x
Con yêu dấu, Giáng Sinh đà trở lại,
Mẹ lần đầu phải xa ngoại, xa con.
Chốn ngục tù dù khổ sở héo hon,
Lòng mẹ vẫn sắt son cùng đất nước.
 
Biết làm sao khác được,
Khi bạo quyền đang tàn ngược với dân.
Mẹ cúi đầu chịu lỗi với người thân,
Và xin ngoại tha cho phần bất hiếu.
 
Mẹ tin tưởng ngoại và con đều hiểu
Nỗi khốn cùng của bao triệu dân Nam.
Nếu mình không tiêu diệt lũ gian tham,
Thì sẽ mất giang san vào tay Chệt.
 
Quê hương là trên hết,
Mẹ có chết cũng đành,
Nhưng dặn lòng phải bền bỉ đấu tranh,
Không muốn thấy dân mình thành nô lệ.
 
Con và ngoại đêm nay cùng đi lễ,
Hãy cầu xin cho mẹ được kiên cường,
Cho dân lành thôi gánh chịu đau thương,
Cho đất nước thoát con đường bất hạnh.
 
Con có biết nhiều trẻ em đêm thánh,
Cũng như con dường chịu cảnh "mồ côi",
Đón Giáng Sinh mà đòi đoạn khúc nôi,
Thương cha mẹ mỏi mòn nơi tù ngục.
 
Họ như mẹ đã chối từ hạnh phúc
Của riêng mình để liên tục dấn thân,
Cất lên giùm tiếng nói của người dân,
Đem xương máu thắp dần từng ngọn đuốc.
 
Mẹ thầm hiểu, đây chỉ là mơ ước,
Nhưng nếu toàn dân vì nước một lòng
Chịu hy sinh để cứu vớt non sông,
Thì Cộng sản quyết sẽ không tồn tại.
 
Mẹ mong mỏi dân ta đừng ỷ lại,
Đất nước mình, mình phải tự thân lo.
Đừng cậy trông vào "thế giới tự do",
Ai cũng chỉ bo bo quyền lợi họ.
 
Họ chỉ phán dăm ba câu này nọ
Để tuyên dương cùng cổ võ vu vơ.
Tội dân mình vẫn cứ mãi ngây thơ,
Ôm ảo vọng ngóng chờ hè đổ tuyết.
 
Thương con cháu ngày sau trên đất Việt,
Tìm cội nguồn nào biết hỏi nơi đâu.
Máu Rồng Tiên đã pha trộn khác màu,
Lịch sử cũng bị giặc Tàu viết lại.
 
Chung quy bởi lũ cầm quyền vô loại,
Mà chúng mình mãi mãi mất quê hương,
Người dân lành gánh chịu lắm đau thương,
Cả đất nước là một trường oan nghiệt.
 
Tổ quốc sẽ vẫn muôn đời bất diệt,
Dù giặc Tàu đem nước Việt xóa tên,
Nếu mọi người vẫn một dạ trung kiên,
Luôn nhớ đến công tổ tiên gầy dựng.
 
Nhưng đau đớn, dân đã quen hờ hững,
Biết bao giờ mới khứng chịu đứng lên,
Kẻ đêm ngày lo hưởng thụ triền miên,
Kẻ quên hết thời vượt biên khốn khó.
                          x
                     x       x
Người buông bút, đèn mờ cay mắt đỏ,
Lời thánh ca về theo gió nấu nung,
Miệng lâm râm câu "Đêm Thánh Vô Cùng",
Nỗi chua xót chợt bùng như lửa hạ.
                  
Trần Văn Lương
Cali, 12/2017