Ca dao vui không nổi thời .. Liệt! Xin quý vị xem bài của nha báo Đỗ Doãn Hoàng trong nước!
Liệt sĩ trở về!
Khi đi đủ cả tứ chi
Khi về "liệt" cả, xá gì tay chân
Khi đi chân chạy rần rần
Khi về chân được liệt gân hoàn toàn
Khi đi đi đứng đàng hoàng
Khi về chân liệt ... hai .... hàng xụi lơ
Khi đi vui vẻ làm Thơ
Khi về liệt lưỡi thành: ĐỜ như DÂN
Ông Hào trong căn nhà rách nát cùng giấy tờ 30 năm tuổi Đảng của bố và bằng công nhận liệt sĩ của mình.Ông Lê Xuân Hào, một cựu binh nhập ngũ tại thôn An Hòa (xã Trầm Lộng, huyện Ứng Hòa, nay thuộc thủ đô Hà Nội) từ 28 năm trước đi làm nhiệm vụ quốc tế bên nước bạn Campuchia. Năm 1992, đơn vị đã gửi giấy báo tử, bằng “Tổ quốc ghi công” để tri ân “liệt sĩ Lê Xuân Hào”. Nghĩa trang xã Trầm Lộng, chùa trong xã đều có tên “liệt sĩ” Hào, bàn thờ trong nhà cụ Lê Đức Mạnh (bố ông Hào) có “di ảnh” và bát nhang thờ người quá cố Lê Xuân Hào. Đùng một cái, sau hơn 27 năm được thờ cúng, Lê Xuân Hào đen đúa, rách rưới, ốm o, sầu tủi trở về, anh dắt theo 1 đứa con gái với cái tên “vọng cố hương” là Lê Thị Thùy Dương.