"Soulagement après la bataille" (Cứu trợ sau trận chiến), tranh sơn dầu của hoạ sĩ người Pháp Jean-Louis-Ernest Meissonier (1815 – 1891)
Après la bataille
Mon père, ce héros au sourire si doux,
Suivi d'un seul housard qu'il aimait entre tous
Pour sa grande bravoure et pour sa haute taille,
Parcourait à cheval, le soir d'une bataille,
Le champ couvert de morts sur qui tombait la nuit.
Il lui sembla dans l'ombre entendre un faible bruit.
C'était un Espagnol de l'armée en déroute
Qui se traînait sanglant sur le bord de la route,
Râlant, brisé, livide, et mort plus qu'à moitié.
Et qui disait: "A boire! à boire par pitié!"
Mon père, ému, tendit à son housard fidèle
Une gourde de rhum qui pendait à sa selle,
Et dit: "Tiens, donne à boire à ce pauvre blessé."
Tout à coup, au moment où le housard baissé
Se penchait vers lui, l'homme, une espèce de maure,
Saisit un pistolet qu'il étreignait encore,
Et vise au front mon père en criant: "Caramba!"
Le coup passa si près que le chapeau tomba
Et que le cheval fit un écart en arrière.
"Donne-lui tout de même à boire", dit mon père.
Victor Hugo
Sau Trận Chiến
Thân phụ tôi, người anh hùng dũng cảm
Tính hiền hòa nhân ái rộng tình thương
Một chiều kia đi thị sát chiến trường
Cùng theo ông, người tùy viên thân thiết.
Sau trận đánh còn ngổn ngang xác chết
Bãi chiến trường ảm đạm sắp vào đêm
Chợt cha nghe văng vẳng có tiếng rên
Của tên địch Tây Ban Nha sóng sượt
Nằm bên đường chờ tử thần đến rước
Miệng thều thào: "Xin miếng nước... trời ơi!"
Cha tôi ghìm cương ngựa đến nơi
Bi-đông rượu rót ra đầy một nắp.
Đưa tùy viên cho thương binh uống nhấp
Bất thần khi người cận vệ đến bên
Tên thương binh địch bỗng ngửng lên
Mắng "Quân khốn!" nhắm cha tôi mà bắn.
Một viên đạn xém bay vèo trước trán
Mũ cha tôi văng xuống rớt bên đường
Ngựa giật mình, cha ghìm giữ dây cương,
Vẫn bình tĩnh và thản nhiên ra lịnh:
"Không sao đâu! Cứ đưa cho hắn uống!"
Thanh Vân