Những năm đầu thập niên 80 của thế kỷ trước, lương thực hiếm hoi. Gia đình tôi quanh năm ăn cơm độn: khi thì độn bắp, khi thì độn khoai lang, khi thì độn sắn mì. Và cả làng Song Mỹ, không mấy gia đình ăn cơm trắng ! Cũng bởi vì cái đói gặm nhấm bao tử và tư tưởng của con người ta quanh năm suốt tháng, nên nông sản ở ngoài ruộng, trên rẫy rất cần được canh giữ đề phòng ăn trộm, cho tới khi gặt hái xong, đem về nhà, cất vào bồ…
Năm đó trời ít nắng, lạnh sớm nên lúa ngoài rẫy chậm chín. Đêm Giáng Sinh mà tôi vẫn phải lên rẫy giữ lúa. Mẹ tôi biết là tôi sẽ buồn lắm, cô đơn lắm, nên bà chuẩn bị cho tôi một "bữa tiệc Giáng Sinh" khá là thịnh soạn, thịnh soạn hơn bữa tiệc của gia đình nhiều ! Đó là một gói mì tôm, hai con cá khô nhỏ bằng hai ngón tay, một xị rượu đế, một gói trà ướp lài và ba tán đường. Được vậy, tôi cảm thấy thiệt thòi của mình cũng được bù đắp xứng đáng.