Tôi đi giữa trời bồi hồi
Cờ bay phấp phới quên chuyện ngày xưa
Mong sao nước Việt đời đời
Anh dũng oai hùng chen chân thế giới...
Cờ bay phấp phới quên chuyện ngày xưa
Mong sao nước Việt đời đời
Anh dũng oai hùng chen chân thế giới...
(Nguyễn Văn Đông: Hải Ngoại Thương Ca)
Chưa từng được gặp, quen biết cũng không, nhưng tôi yêu mến nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông (NVĐ) từ khi mình còn nhỏ. Còn nhớ mãi thuở ấy, ngỡ như đâu mới chừng hôm qua, bản nhạc “Nhớ Một Chiều Xuân” nghe được từ đài phát thanh đã làm rung động lòng người :
Chiều nay thấy hoa cười chợt nhớ một người
Chạnh lòng tôi khơi bao niềm nhớ
Người đi xa xăm phương trời ấy
Người còn buồn còn thương còn nhớ
Nắng phai rồi em ơi (…)
Chạnh lòng tôi khơi bao niềm nhớ
Người đi xa xăm phương trời ấy
Người còn buồn còn thương còn nhớ
Nắng phai rồi em ơi (…)
Chiều nay có một người ngơ ngác đi tìm
Một mùa Xuân nơi phương trời cũ…
Một mùa Xuân nơi phương trời cũ…
So với vài nhạc sĩ nổi tiếng khác, nhạc sĩ NVĐ không sáng tác nhiều, nhưng hầu hết các tác phẩm của anh đều được thính giả yêu thích, có lẽ vì những tình cảm trong đó được biểu lộ rất thành thực. Qua nhạc của NVĐ, một người bình thường như chúng ta không cần phải là quân nhân cũng có thể cảm được như mình là người trong bối cảnh:
Xác hoa tàn rơi trên báng súng
Ngỡ rằng pháo tung bay
Ngờ đâu hoa lá rơi...
Ngỡ rằng pháo tung bay
Ngờ đâu hoa lá rơi...
Ước mơ nhiều, đời không bấy nhiêu
Vì mơ ước trắng như mây chiều
Tủi duyên người năm năm tháng tháng
Mong chờ ánh Xuân sang
Ngờ đâu đêm cứ đi.
Vì mơ ước trắng như mây chiều
Tủi duyên người năm năm tháng tháng
Mong chờ ánh Xuân sang
Ngờ đâu đêm cứ đi.
Chốn biên thùy này Xuân tới chi
Tình lính chiến khác chi bao người ...
Tình lính chiến khác chi bao người ...