1. Sao không có một ngày dành cho Nguyễn Du, bậc đại thi hào của dân tộc, tác giả những hàng châu ngọc làm rung động trái tim của bao thế hệ người dân Việt? Sao ở đây hàng năm không thấy tổ chức một ngày tưởng niệm, tôn vinh Người, một tài hoa xuất chúng đã với khúc đoạn trường bất tử nâng văn chương và ngôn ngữ Việt lên trình độ tuyệt mỹ? Sao tên Người bị vùi quên như thế với thời gian vô tình, theo dòng đời hưng phế, trong sự hờ hững kỳ lạ của con cháu?
Thật là đau xót, và bất công, bởi qua gần một ngàn năm lịch sử văn học Việt Nam, từ triều đại Lý, Lê, Trần cho đến ngày nay, có ai hơn nổi Nguyễn Du? Người tượng trưng cho tinh hoa Việt ngữ, tiếng của Thơ của Nhạc, êm đềm mà sôi nổi như những dòng sông, luân lưu từ bốn mươi thế kỷ thăng trầm, chở đầy tình tự quê hương và tinh thần bất khuất trước cuồng vọng đồng hóa của lũ ngoại xâm phương Bắc. Người chính là Thơ là Nhạc, là Hồn Việt Nam luôn khát khao tìm về, như Platon thuở trước, thế giới huyễn hoặc của Chân Thiện Mỹ, và những khung trời mộng ảo dành cho tình yêu, bất hạnh, thủy chung, và hy vọng. Như cuộc đời của Vương Thúy Kiều. Hay biết đâu của chính chúng ta, những kẻ lưu đày còn ngóng trông về cố hương yêu dấu.