(Tâm tư một người tị nạn VC đêm giao thừa 2016 gởi về Quê Hương Việt Nam và đồng bào khắp năm châu bốn bể.)
Tôi có tội gì khi chỉ yêu thơ
Yêu sự thật và hết lòng yêu nước ?
Khi làm thơ, tôi mong mình nói được
Những nỗi đau buồn của nước dân tôi
Nói lên dã tâm của những con người
Đem đất nước Việt Nam dâng Tàu cộng
Dân giữ nước, đảng vu dân phản động
Mướn du côn khủng bố, nhốt dân tù
Tôi muốn năm châu biết được tâm tư
Của đồng bào tôi, người dân bị trị
Họ bị giam cầm từ trong ý nghĩ
Từ thanh âm khi chưa thốt thành lời
Thượng Đế sinh ra họ cũng con người
Nhưng bị cộng đọa đầy như súc vật
Họ khao khát được nói lên sự thật
Được tự do bình đẳng sống trên đời
Tôi muốn dân tôi thấy kiểu lừa người
Của lũ Việt gian nằm vùng hải ngoại
Miệng đạo đức lời công bình, bác ái
Xóa bỏ hận thù, xây dựng non sông
Vỗ ngực quốc gia, nhưng lại hai lòng
Vì hành động ngược với điều chúng nói
Thủ đoạn, bất lương, gian hùng, giả dối
Bịt miệng người ngay, chụp mũ, phủ đầu
Bỏ lửa tay người, quỉ quyệt từng câu
Và dàn dựng, ngụy trang trò đánh phá
Tính cách ngôn từ hàng tôm hàng cá
Khủng bố những ai điểm mặt giặc Hồ
Và chẳng ngại ngần đánh bóng, tung hô
Những kẻ gian manh dân lừa nước phản
Trên diễn đàn chúng đêm ngày nhiễu loạn
Lật lọng, hứng tung, ngậm máu phun người
Không thể lặng yên an hưởng lộc đời
Thơ lên tiếng, chúng hè nhau đấu tố
Chúng vu khống, chúng hung hăng, thô lỗ
Dùng luật rừng nào khác bọn công an
Đây Nước Mỹ mà, đâu phải Việt Nam
Nói sự thật sao có người e ngại ?
Còn bảo tôi rằng “tại sao tôi dại
“Nói làm chi cho chúng đập tơi bời
“Chỉ cộng mới thù, mới hận quốc thôi
“Chứ người quốc gia ai gian xảo thế
“Có người quốc gia nào mà tàn tệ
“Đấu tố quốc gia như cộng bao giờ !?”
Tôi nghe mà lòng chợt thấy thương thơ
Thì ra thế, giữa dòng đời ô trược
Con én cô đơn thương nhà xót nước
Gọi mùa xuân, xuân vẫn cuối chân trời
Con én nhìn về tổ quốc xa xôi
Thấy thực tế mà lòng đau từng đoạn
Nhìn mình cô đơn trước bao lằn đạn
Trước vuốt nanh, nọc độc của quân thù
Thêm một tin buồn không rõ thực hư
Cuộc rước tân niên, có xe Việt cộng
Giữa quận Cam mà hình Hồ lồng lộng
Thì chúng còn kiêng nể một ai đâu !
Nguyên cớ vì sao? Ai kẻ dẫn đầu
Để có hôm nay cộng tung hoành thế ?
Nếu sự thật đúng như lời ai kể
Thì Quốc gia thua cộng sản nữa rồi !!!
Cộng đã âm thầm như vết dầu trôi
Loang chầm chậm trong cộng đồng tị nạn
Có kẻ xưa là nạn nhân cộng sản
Mà hôm nay cùng giặc đã ăn nằm ...
Hải ngoại bây giờ giống trước Bảy Lăm
Có một đám xưng thành phần đứng giữa
Quốc - cộng không còn lằn ranh nào nữa
Mà chủ trương hoà hợp để…hoà bình!
Bài học Bảy Lăm còn đó, mới tinh
Quên vội thế sao, hỡi người tị nạn !?
Quên thuở trong tù ngày không ánh sáng
Quên đêm xuống tàu tìm lối vượt biên
Quên những con thuyền bị sóng xô nghiêng
Quên xác đồng bào dập dềnh mặt biển
Quên cả lời thề chính mình tự nguyện
Để nhận được gì cuối nẻo phù du ???
Tôi có tội gì ? phải tội Tháng Tư
Tôi đã làm thơ, vần thơ đối kháng
Tỏ nỗi bất bình, kê khai tội ác
Của bọn con buôn "March Of Freedom" ?
Ba Mươi Tháng Tư, ngày của đau thương
Ngày tang tóc, ngày cộng thù cướp nước
"Diễn Hành Tự Do" thì nghe sao được ?
Nghe nhói tim nên thơ phải ra lời
Thơ nói những gì có thật, thế thôi
Dù từ đấy tôi bị người đấu tố
Dàn cảnh đủ điều nói không thành có
Dựng đời tư, lăng mạ, diệt trừ tôi
Nhưng có can chi, cứ dối gian lời
Tôi đã chọn, đường thơ, tôi vẫn bước
Đã là thơ, thơ không hề khiếp nhược
Sự thật mỗi ngày mỗi lớn lên thôi
Tôi chết đi, người tiếp nối theo người
Vì nhân loại vẫn đi tìm sự thật
Bởi sự thật là điều quan trọng nhất
Như mặt trăng, như rực rỡ mặt trời
Chẳng bao giờ giấu được ánh tinh khôi
Nên sự thật, đường thơ, thơ cứ tiến
Vì sự thật sẽ muôn đời bất biến
Và một ngày sự thật sẽ thăng hoa
Ngày đó là ngày nước Việt Nam ta
Hồi sinh lại, cờ vàng bay phất phới
Bọn cộng bất lương, gian hùng, lừa dối
Sẽ không còn chỗ đứng ở nhân gian ...
Thôi, sắp giao thừa, thơ chúc Việt Nam
Sẽ quang phục như lòng dân mong đợi
Chúc đồng bào tôi bốn phương, năm mới
Được an vui, hạnh phúc, phước Trời ban ...
Và đừng quên mình, Tị Nạn Việt Nam
Phài bỏ xứ ra đi vì giặc cộng !!!
Ngô Minh Hằng
31/12/2015