Monday, 29 September 2014

Vài ý kiến về chuyện BS Bùi duy Tâm, mở trường "Đại Học Y Tân Tạo" - Bác sĩ Phùng Văn Hạnh

Bác sĩ Phùng Văn Hạnh

Hoan hô Bác sĩ Bùi duy Tâm
mở "Đại Học Tân Tạo" Long AN
Họ Bùi có nghĩa không quần áo
thì lấy tiền đâu để tạo thành ?

Sao chẳng khai báo cho thật thà
tài chánh cung cấp bởi "đại gia"
Duy Tâm chỉ lấy lòng phụ trách
thực hiện chương trình "họ" đề ra

Họ Bùi có ngỏ lời ngợi ca
"Chiến tích" Cộng Sản thường ba hoa
"Đánh Tây đuổi Mỹ", bao tang tóc
trong khi Thái, Mã, Indoxia
ngày nay tân tiến hơn nước Việt
nhờ giành độc lập trong ôn hòa

Giáo sư Tâm, "Việt kiều yêu nước"
Cơ hội vang danh không bỏ qua
Vừa mở Đại Hội mừng sinh nhật
rầm rộ vái nhau giữa gà nhà
3 giờ tâm sự không ngơi nghỉ
cả ruột chữ nghĩa trưng bày ra
Tự cho mình hề, đúng ý nghĩa
"Trí thức" oằn lưng thấy xót xa!


(Hình ảnh đã bị xóa bỏ)
Bùi Duy Tâm làm trò hề trong ngày Lễ Bát Tuần Thượng Thọ
GS. Bùi Duy Tâm Khoa Trưởng Đại học Y khoa Tân Tạo
Chủ nhật 07 tháng 9 năm 2014 (5-9PM)
Hội trường Canary, Đại Học Tân Tạo


VN Cộng sản hay thật!
Thứ "đồ bỏ" cuả Mỹ như Bùi Duy Tâm (Bị còng tay ngay nơi làm việc trong nhà tù San Quentin (2008), rồi mất bằng hành nghề) thì lại về núp bóng VC để làm khoa trưởng

Nên biết bệnh xá trại tù San Quentin là một chỗ chấp nhận mấy anh bác sĩ dốt, cấp cho limited license, để khám bệnh vớ vẩn cho tù.

Những BS được huấn luyện đàng hoàng chẳng ai ngu tới nỗi phải đi xin việc làm trong trại tù

Thân
NHH

File Format: PDF/Adobe Acrobat
Jun 5, 2008 ... BUITam Duy, M.D.. San Francisco, CA. License number: A-40047. Accusation filed: 5/2/2008. CAMP, Gregory Burnham, M.D.. Mount Olive ...
www.mbc.ca.gov/Publications/Disciplinary.../Hot.../hotsheet_2008_06.pdf
File Format: PDF/Adobe Acrobat
Jul 1, 2009 ... BUITAM DUY, M.D. (A40047). San Francisco, CA. Stipulated Decision. Committed gross negligence, repeated negligence, and failed to ...
www.mbc.ca.gov/publications/newsletters/newsletter_2009_07.pdf
File Format: Microsoft Excel
150, 3/23/2009, Tam Duy Bui, San Francisco, CA, A 40047, Decision, 3/23/2009. 151, 3/23/2009, Conchita Yatar Goings, Cerritos, CA, A 41071, Decision, 3/23/ ...
www.mbc.ca.gov/Publications/Disciplinary.../alerts-actions_2009.xls


Duy Tâm Duy Vật

Khoảng năm 1991, 1992, một buổi tối trong căn gác lửng vo ve tiếng muỗi, tôi nằm nghe qua cái radio rêu rã đoạn tin về một ông Việt kiều tên là Bùi Duy Tâm. Ông Việt kiều này có liên lạc tình cảm chi đó với Nữ văn sĩ Dương Thu Hương ở Hà Nội.
Trước khi nghe đoạn tin, tôi mù tịt về những hoạt động sau năm 1975 của Bác sĩ Bùi Duy Tâm. Tôi không biết sau Tháng Tư 1975, ông ở Sài Gòn hay ông chạy thoát ra nước ngoài, nên thoạt nghe tin, tôi nghĩ:

Việt Kiều Bùi Duy Tâm tiếp đón phái đoàn Bắc Cộng.
“Ông Bùi Duy Tâm này là ông nào đó trùng tên, đâu phải là ông Bác sĩ Bùi Duy Tâm mình được quen?” Tôi cứ tưởng Bác sĩ Bùi Duy Tâm là người hiền lành, tôi không ngờ ông là người quá xá. Ông không chỉ là người “quá xá” thường, ông là tay “quá xá mấu.” Ông quậy phải nói là “tới bến,” là “quá cỡ thợ mộc.” Năm 1967 tôi có nhiều buổi chiều đến rượt bóng bàn trong Nhà Khánh Tiết của Vận Ðộng Trường Cộng Hoà. Quí vị đọc đoạn bài viết dưới đây sẽ thấy những năm từ 1965 Bác sĩ Bùi Duy Tâm có những hoạt động xã hội, ông chủ trương Câu Lạc Bộ Gió Khơi, ông xin Toà Ðại Sứ Tây Ðức cho Gió Khơi 10 chiếc bàn chơi bóng bàn tuyệt đẹp, ông đặt 10 bàn này trong Phòng Khánh Tiết Vận Ðộng Trường Cộng Hoà cho các em đến chơi, đã miễn phí còn được cấp banh Nittakku, ông giữ sân Vận Ðộng được nhờ mỗi chiều nấu một nồi nước trà cho các em uống. Một lần gặp Bác sĩ Tâm ở chỗ chơi Ping Pong này, tôi nghe ông nói:
– Tôi thương các em nhỏ. Các em bố đi lính, nhiều em bố tử trận, mẹ vất vả chợ trời, vỉa kè kiếm sống. Có người phải đi bán bar. Các em vất vưởng. Ðói ăn, không ai dậy dỗ, các em không có trò gì để chơi cả.
Té ra ông Bùi Duy Tâm dzu dzương Sông Ðà với bà Văn sĩ Dương Thu Hương Hà Nội là ông Bác sĩ Bùi Duy Tâm Gió Khơi Sài Gòn những năm 1965 tôi được quen biết. Tháng Năm 2011, ông Bùi Duy Tâm ở San Francisco  tiếp một phái đoàn Bắc Việt Cộng tại nhà ông. Mời quí vị đọc 2 bài về chuyện ấy:

Bùi Duy Tâm và Tôi

Người viết: Nguyễn Ðồng Danh, Tháng Sáu 11, 2011 trên Blog “bahaidao.”
Năm 1964 ông Bùi Duy Tâm từ Mỹ trở về Sài gòn, sau khi hoàn tất học vị Tiến sĩ Y khoa và Tiến sĩ Sinh hoá (Biochemistry). Ðầu tiên ông Tâm dạy tại Ðại học Y khoa Sài gòn, sau đó ông ra Huế làm Khoa trưởng Ðại học Y khoa Huế cho đến cuối năm 1972.
Ông rời Huế về Sài gòn để làm Khoa trưởng Ðại học Y khoa Minh Ðức.
Dạo đó tôi làm Hiệu trưởng một trường trung học tại Sài gòn, nên nói về nghề nghiệp, thì tôi với ông là … đồng nghiệp.
Vào năm 1972 ông Tâm mở một Trung tâm huấn luyện Bóng bàn dành cho thiếu nhi trong tòa nhà khánh tiết tại Vận Ðộng Trường Cộng Hòa Sài gòn. Tòa Ðại Sứ Tây Ðức viện trợ 10 bàn đúng tiêu chuẩn quốc tế. Các em thiếu nhi đến tập dượt không phải trả tiền muớn bàn, mà còn được cấp banh, và nước uống. Ông Tâm  xin Bộ Thanh Niên biệt phái danh thủ Mai Văn Hòa và Vũ Ðình Nhạc đến chỉ bảo, huấn luyện cho các em.
Nhà tôi ở đường Triệu Ðà. Từ nhà tôi đi bộ đến sân vận động Cộng Hoà chỉ có năm, mười phút, cho nên vào những buổi chiều, tôi thường xách vợt đến đó chơi bóng bàn ké với các em thiếu nhi.
Từ đó tôi có dịp quen biết Giáo sư Tâm, vì thỉnh thoảng sau giờ dạy tại Ðại học Y khoa Sai gòn, ông Tâm cũng thường ghé qua để theo dõi sinh hoạt Trung tâm Bóng bàn.
Xảy ra biến cố 30 Tháng 04, Giáo sư Tâm và tôi không hẹn mà gặp nhu trong trại tù cải tạo Trảng Lớn, Tây Ninh. Chúng tôi ở trong L3/T2 tức là Trung đoàn 3 Tiểu đoàn 2. Bên kia hàng rào là Tiểu đoàn 1, có luật sư kiêm ca sĩ Khuất Duy Trác, mỗi chiều thường chỉ huy đội hợp ca Tiểu đoàn hát bè các bài nhạc cách mạng.
Bên này hàng rào, chúng tôi cũng không thiếu nhân tài. Có Võ sư Ðặng Thông Phong (Chưởng môn Hapkido ở Việt nam), Gs Vũ Ðình Lục (dạy Toán Võ bị Ðà lạt), Gs Bùi Duy Tâm (Khoa trưởng Y khoa Minh Ðức), Thống đốc Ngân hàng Quốc gia Việt nam Lê Quang Uyển, hoạ sĩ Trịnh Cung Nguyễn văn Tiến, Phan Hải cháu ruột của Phan Mạch (Chủ nhiệm văn phòng Thủ tướng Phạm văn Ðồng) và người bạn thân của tôi là giáo sư Phan Ðình Hoài (Hoài là cháu ruột của ba ông lớn: Lê Ðức Thọ Phan Ðình Khải, Mai Chí Thọ Phan Ðình Ðống và Ðinh Ðức Thiện Phan Ðình Dinh).
Mấy tháng đầu trong tù, chúng tôi chỉ lo đào giếng, cắt tranh lợp nhà, xây cất hội trường và lao động trồng rau xanh. Dự tính đi học 10 ngày rồi về, mà chẳng thấy học hành gì cả.

Bác sĩ Bùi Duy Tâm, ảnh năm 2000.
Một buổi chiều, sau khi cơm nước xong, giáo sư Bùi Duy Tâm rủ tôi đi dạo  như thường lệ. Chúng tôi đi giữa các vườn rau xanh. Khi chỉ có hai đứa, Giáo sư Tâm khẽ nói:
– Moa sẽ về trong một hay hai tuần nữa, moa có vài lời khuyên toa: Thứ nhất, hãy tập nhịn ăn. Trưóc kia ăn ba bát cơm thì nay tập ăn hai bát hoặc ít hơn, bên ngoài người dân cả nước còn đói, huống chi bọn tù như mình.
Thứ hai, hãy tập nhịn nói, vì trong tù đầy rẫy bọn ăn-ten. Càng nói nhiều càng mang hoạ vào thân.
Thứ ba, toa hãy ráng giữ gìn sức khoẻ, giữ vững tinh thần, chờ ngày về với gia đình. Có thể toa sẽ phải học tập trong hai, ba năm hay lâu hơn nữa. Hãy giữ vệ sinh để tránh bệnh tật. Ở đây mắc bệnh thì chỉ có chết.
Tôi ngạc nhiên về những thông báo của anh, làm sao anh biết anh sẽ về, làm sao anh biết tôi sẽ học tập trong vài ba năm?
Giáo sư Tâm cho tôi biết trước ngày mất miền Nam, anh có làm một dự án xin nước Pháp tài trợ và trang bị một phòng thí nghiệm y khoa, một thư viện cho Ðại học Minh Ðức và Pháp đã chấp thuận. Bây giờ “Cách mạng” cần anh về để làm thủ tục nhận lãnh các quà tặng này. Giáo sư Tâm cũng cho biết trong gia đình anh có một người thân làm lớn trong chính quyền mới, người này nói cho anh biết chính sách và thời gian cải tạo “ngụy quân ngụy quyền” và cũng chính người thân này đã “đứng tên” giùm nhà cửa, xe ô tô của anh trước khi anh đi trình diện học tập.
Quả thật, đúng hai tuần sau, Giáo sư Tâm xách hành trang cá nhân lên trình diện Tiểu đoàn. Anh chỉ kịp dúi cho tôi một bao thuốc Tây gồm thuốc cảm, thuốc ho và kiết lỵ là những thứ thuốc tối cần cho người tù cải tạo.

Việt Kiều Bùi Duy Tâm khăn xếp, áo Ta.
Ba năm sau, tôi được tạm tha trở về thành phố mang tên Bác. Tôi gặp lại Giáo sư Tâm đi dạy Ðại học Nha Y Dược. Anh mặc áo sơ mi trắng, bỏ bên ngoài chiếc quần tây màu cứt ngựa. Anh cỡi xe đạp đến trường, vai mang xắc-cốt, trông không khác gì một anh Cán Ngố miền Bắc xã hội chủ nghĩa.
Mấy năm sau, khi đã định cư ở Úc, tôi nghe nhiều tin giật gân về Giáo sư Tâm. Anh đã định cư ở Hoa kỳ. Anh leo lên núi Mont Blanc cao hơn 4800 mét, anh là người Việt nam đầu tiên lên Bắc cực (có giấy chứng nhận của Cơ quan Quản lý Bắc cực). Anh ra vào Việt nam nhiều lần để môi giới bán giúp Việt nam kho đạn Long Bình. Rồi Giáo sư Tâm đi biển Ðồ Sơn chơi với nữ văn sĩ Dương Thu Hương và bà Hương đã thu băng những lời “hàn huyên” của ông Tâm. Chính nhờ những cuồn băng này mà bà Dương Thu Hương không bị  Việt nam “thủ tiêu”.
Ðến đây tôi xin mời độc giả xem trích đoạn bài văn do chính bà Dương Thu Hương viết:
“Trời đã giúp tôi thành công. Trong chuyến đi chơi Sông Ðà với các ông Bùi Duy Tâm và Bùi Duy Tuấn, tôi đã mất 3 cuốn băng ghi toàn những chuyện ba hoa, hươu vượn. Nhưng vào đoạn chót của cuốn băng thứ 4 ông Tâm đã thú nhận: “Anh đã cho Dương Thông rất nhiều tiền.” (Dương Thông là Trung tướng Công an).
Sau chuyến đi đó chừng vài ngày, họ bắt tôi. Trong thời gian ấy tôi đã kịp sao băng ghi âm ra vài bản, gửi ra 3 nước: Pháp, Tiệp và Mỹ.
Do sự can thiệp của chính phủ Pháp, đặc biệt là bà Daniel Mitterand và phong trào nhân quyền thế giới, ngày 20/11 họ buộc phải thả tôi ra, sau gần 8 tháng giam giữ không xét xử. Lúc đó ông Bùi Thiện Ngộ là Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Ông Ngộ cử Thiếu tá Sơn tới gặp tôi :
– Theo đúng pháp luật thì chị có quyền kiện Nhà nước. Nhưng Bộ trưởng muốn tìm một khả năng mềm dẻo hơn có lợi cho cả 2 bên.
Tôi cười. Tôi hiểu cái sự kiện tụng ở xứ sở này ra sao. Tôi yêu cầu cuộc thanh toán với Dương Thông. Bộ Nội vụ chấp thuận.
Vào mùa Xuân năm 1992, đại diện của Bộ Nội vụ là ông Bùi Quốc Huy (tức Năm Huy) – Tổng Cục trưởng Tổng Cục An ninh, tiếp tôi có sự tham gia của Ðại tá Nguyễn Công Nhuận, người ký lệnh bắt và phụ trách nhóm người tra hỏi tôi trong nhà giam. Trong cuộc gặp này, tôi nói :
– Tôi biết tôi đang chơi trò trứng chọi đá. Bởi thế, lúc nào tôi cũng chuẩn bị cho cái chết của tôi. Tuy nhiên, tôi lại không ưa chết một mình. Nên tôi cũng trù liệu để sau cái chết của tôi, ít nhất cũng phải có dăm bảy đứa khác phải chết theo để tiếp tục chiến đấu dưới âm phủ, nếu không dưới đó rất buồn. Tôi có vũ khí của tôi. Trong tay tôi có 2 cuộn băng ghi âm. Cuộn thứ nhất liên quan tới một trong những kẻ tạo dựng ra Nhà nước này, sư tổ của những người như ông. Nó tố cáo nhân cách một trong các bậc lương đống của triều đình chỉ là loài đểu giả, tâm tính hiểm ác, vô luân. Cuộn thứ 2, chắc ông cũng đoán được, ghi lại cuộc nói chuyện của ông Bùi Duy Tâm với tôi, trong đó ông Tâm khẳng định là đã cho ông Dương Thông rất nhiều tiền. Ðấy hẳn là món thù lao cho việc ông Dương Thông đã 2 lần cứu ông Tâm ra khỏi trại giam, thêm nữa, đón rước ông Tâm đi tới tất cả những lầu cao thềm rộng từ dinh cơ bà Nguyễn Thị Ðịnh tới Bộ Tổng Tham mưu, Bộ Quốc phòng, từ nhà riêng các vị chóp bu Nhà nước xuống tới đám quan chức kề cận, để bàn định những đại sự như bán kho vũ khí Long Bình, bán dầu thô và những nguyên liệu khác… Như vậy tôi có trong tay bằng chứng về người tiền nhiệm của ông, gương mặt tiêu biểu cho quyền lực của chế độ này.
Hai băng ghi âm đó đã được chuyển tới 3 nước: Pháp, Tiệp, Mỹ. Nếu các ông đủ lực xin cứ việc truy tìm. Nhưng tôi không tin điều ấy. Các ông không có tiền. Nhân viên sứ quán Việt Nam ở nước ngoài đơn thuần là bọn buôn lậu, quay cuồng trong cơn lốc cóp nhặt đô la. Ở nước ngoài, các ông bất lực. Còn ở đây, các ông có thể tổ chức tai nạn xe máy để kẹp chết tôi, có thể đầu độc tôi, có thể làm bất cứ một điều gì khác nữa nhưng vào thời điểm tôi chết, chắc chắn phải có kẻ đồng hành. Không tức thời, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có. Và thêm nữa, những người thân của tôi ngoài biên giới sẽ lần lượt công bố các cuốn băng kia.
Cả 2 người đàn ông lặng thinh rồi một người mở chai nước, một người mời tôi ăn nho . Họ hỏi tôi về sức khoẻ, con cái, nhà cửa … làm như là một cuộc tán gẫu giữa mấy người hàng xóm. Tuy nhiên, tôi chẳng phải là một đứa bé nên tôi hiểu cái thái độ người thường gọi là “đánh trống lảng” ấy . Bất cứ kẻ đạo đức giả nào cũng sợ sự thật. Tất thảy mọi quốc gia, mọi thể chế đều có bọn đạo đức giả. Nhưng chắc chắn, không ở đâu con người buộc phải trở thành đạo đức giả như ở đây, một xứ sở mang xiềng xích của 2 thể chế: Phong kiến và CS.
Trước khi về, tôi nói thêm :
– Xin nhắc lại rằng, tôi đứng trước guồng máy của các ông chỉ là trứng chọi đá. Nhưng vì đã dấn thân vào cuộc chơi này, tôi bắt buộc phải học lấy vài món nghề của các ông. Vậy, các ông theo rõi tôi, tôi cũng theo rõi lại các ông. Tôi biết ông (Năm Huy) thường uống rượu ở đâu, chơi gái ở đâu. Trong hội Quý Mùi (những người sinh năm 1943) ông vẫn tụ họp với những ai và đem theo loại rượu nào. Thành thực mà nói, trên phương diện này, đôi khi trứng còn mạnh hơn đá. Các ông rất nhiều tiền, các ông thèm khát sống, thèm uống rượu Tây, thèm chơi gái, thèm xây nhà lầu … Tôi là kẻ phá sản, tôi không uống rượu, không chơi điếm, tôi có thứ sức mạnh mà sư tổ của các ông thường vẫn gọi “sức mạnh của giai cấp vô sản”. Riêng về luận điểm này, tôi thấy Mác đúng. Bởi vì, nói một cách sòng phẳng, với tất cả những thèm muốn ấy các ông sợ chết hơn tôi.
Ngưng trích.
Ðọc đoạn văn trên của bà Dương thu Hương, tôi quả thật rất nể Giáo sư Tâm. Từ một người tù cải tạo, anh giao du với Bộ Trưởng Công an VC. Anh dùng đô-la Mỹ để mua chuộc và lèo lái cái đám lãnh tụ Bắc Bộ phủ vào quỹ đạo của anh.
Cũng may nhờ cơ duyên gặp gỡ anh, mà bà Dương thu Hương đã có được những cuộn băng ghi âm quý giá. Những cuộn băng này đã giúp bà Hương tránh được cái chết (vì tai nạn giao thông như bà Nông thị Xuân, vợ bác Hồ) và được định cư tại Pháp quốc.
Ngày xưa trong tù, Giáo sư Tâm khuyên tôi ba điều: “Nhịn ăn, nhịn nói và giữ gìn sức khoẻ.” Ngày nay, tôi chỉ dám nhắc nhở ông Tâm một điều:
“Tên anh là Duy Tâm, xin anh hãy cẩn trọng khi giao du với những con người Duy Vật”.
Nguyễn Ðồng Danh
o O o
Báo Thời Luận, ở Cali,  phỏng vấn Bác sĩ Bùi Duy Tâm, Cựu Khoa Trưởng Ðại Học Y Khoa Huế
Thời Luận Hỏi: Mấy hôm nay, Bác sĩ có nghe những gì nói về ông không ? Ông nghĩ sao về những lời chỉ trích, phê phán, cũng có thể gọi là chửi bới nữa ?
Bùi Duy Tâm Ðáp: Tôi đã phải trả một giá rất đắt bằng mạng sống của mình và gia đình để vượt biển đến nước này tìm TỰ DO. Tôi phải sống tự do, làm cái gì tôi cho là phải trong pháp luật của nước Hoa Kỳ dù điều đó không làm vừa lòng một số người. Khen Chê là những bài học miễn phí nên tôi vẫn lắng nghe để sửa mình. Khen Chê là quyền của mọi người nhưng đã đánh giá chính cái trình độ,cái tư cách của người khen chê trước cái việc được khen hay bị chê.
Hỏi: Hình như có một số học trò cũ của bác sĩ phản đối cuộc viếng thăm này với lời lẽ bất kính bất nhã. Bác sĩ nghĩ sao?
Ðáp: Ngày xưa các ông ấy là học trò, tôi là Hiệu Trưởng. Khi tốt nghiệp xong, các ông ấy là đồng nghiệp của tôi. Bây giờ các ông ây giỏi dang rồi đáng bậc thày tôi thì các ông ấy mắng chửi sao thì tôi chịu vậy. Bỗng chạnh nhớ đến chuyện bên Tàu: Chu ân Lai đại diện cho phe Cộng đi phó hội với Tưởng giới Thạch. Một điều hai điều Chu Ân Lai đều chắp tay thưa “Thày Hiệu Trưởng” vì Tưởng giới Thạch là Hiệu trưởng lúc Chu Ân Lai còn là sinh viên trường Võ Bị Hoàng Phố. Sau này khi Lâm Bưu trở thành nhân vật số 2 sau Mao Trạch Ðông, lúc đến gặp Tưởng để điều đình về việc quân, suốt buổi họp Lâm Bưu chắp tay đứng trong khi Tưởng vẫn ngồi để giữ lễ Thày Trò.. Nhưng thôi,đó là chuyện bên Tàu.
Hỏi: Xin được hỏi cho rõ câu chuyện: Bác sĩ có tiếp phái đoàn cộng sản Việt Nam do ông Phó Thủ tướng dẫn đầu. Ðó là do Bác sĩ mời hay họ đề nghị ?
Ðáp: Khi Tòa Tổng Lãnh Sự VNXHCN ngỏ ý đưa phái đoàn Phó Thủ Tướng tới thăm tôi, gia đình và bạn hữu.. Tôi đã nhắc nhở họ: “Tôi không thích Cộng sản, tôi đã đi tù Cộng sản 2 lần, đã vượt biên và đã viết nhiều bài chống Cộng sản đăng báo.” Họ nói: “Chúng tôi biết hết nhưng Nhà nước VN muốn tỏ lòng trân trọng với một Nhà Văn Hóa lớn”. Họ nói như thế nếu tôi còn từ chối thì tôi là người thiếu văn hóa sao..
Hỏi: Họ không đề nghị mời Bác sĩ lên tòa Tổng Lãnh sự của họ, hay tới tòa Thị chính San Francisco, nơi họ tổ chức hội thảo, như một số Việt kiều khác ?
Ðáp: Họ đến nhà tôi. Ông Phó Thủ Tướng và đoàn gồm nhiều bộ trưởng, thứ trưởng, tổng lãnh sự tới nhà tôi cũng như trước đây Thủ Tướng Võ Văn Kiệt sang Pháp tới thăm giáo sư Hoàng Xuân Hãn.
Hỏi: Bác sĩ nhận tiếp họ tại nhà riêng của Bác sĩ, có còn lý do nào không ?
Ðáp: Hồi Mẹ tôi mất, anh chị em trong nhà tranh luận với nhau có cho người yêu của em gái chúng tôi để tang không. Tôi lấy quyền Anh Cả quát lên: “Thằng ăn mày ngoài đường xin để tang Mẹ tao, tao cũng lấy làm hân hạnh huống chi nó sắp lấy em mình”. Nếu tôi đi đạo Phật mà Ðức Giáo Hoàng muốn đến thăm tôi thì tôi còn hân hạnh hơn là được Ðức Ðạt Lai Lạt Ma tới thăm.
Hỏi: Bác sĩ bị Cộng sản bỏ tù 2 lần mà bác sĩ chưa quên cái hận thù đó sao?
Ðáp: Hai bên đánh nhau, mình thua thì bị đi tù hồi tháng Tư, 1975. Sau này (1991) họ cho về để thăm thân nhân lại mưu mô phá họ thì họ bỏ tù là phải rồi chứ còn oán hận nỗi gì.
Hỏi: Họ có cho biết mục đích tới gặp Bác sĩ để làm gì không?
Ðáp: Tôi và gia đình tôi làm văn hóa. Cái nhà của tôi cứ như cái Viện Bảo tàng Văn hóa VN, đủ cả Trống Ðồng, Chiêng Cồng, Ðàn Ðá, Mai Lan Cúc Trúc, Ðàn Tây Ðàn Ta, Tác Phẩm Nghệ Thuật Ðông Tây Kim Cổ Ðạo Ðời, Sách Cộng Sản, Sách Chống Cộng, đọc tuốt. Cái gì hay thì nuốt, cái gì dở thì nhả ra. Không kỳ thị, không thành kiến và nhất là không phải giữ cái LẬP TRƯỜNG áp đặt nào hết. Tôi không sợ ai hết đâu nhé. Các ông ấy đến để xem cái Văn Hóa của nhà tôi, để nghe các con cháu tôi biểu diễn đàn Tây, đàn Ta và tôi chính là đạo diễn cái SHOW văn hóa hôm đó.
Hỏi: Khi Bác sĩ nhận tiếp họ tại nhà, Bác sĩ đã làm gì và đã nói gì?
Ðáp: Bất cứ khi nào tôi gặp người Việt Nam bên này hay bên kia, tôi đều cố nói cho họ hiểu rằng chỉ khi nào cả hai bên đều mặc cái áo của ông bà cha mẹ ta thì mới đoàn kết với nhau được còn nếu chừng nào cứ mặc cái áo của ông Tây, ông Tàu ủy nhiệm thì còn đánh nhau hoài.Và chia rẽ là chết, không chết ngay bây giờ thì cũng sẽ chết thôi.
Hỏi: Bác sĩ mặc áo dài khăn đóng khi tiếp họ là cố ý mặc cái áo của ông cha ?
Ðáp: Ðấy, vì cớ vừa nói xong. Tôi mặc quốc phục hơn một nửa thế kỷ nay rồi, từ khi làm Khoa trưởng Ðại Học Y Khoa Huế đề dạy các trò của tôi. Chẳng nhẽ sau này để người ngoài nó dạy cho à. Như bọn APEC đến nước mình họp nó bắt cả làng phải mặc quốc phục VN.. Tôi mà không mặc quốc phục thì nói suông cái Tinh Thần VN ai nghe nhỉ !
Hỏi: Nếu tiện, xin Bác sĩ cho biết diễn tiến của buổi Bác sĩ đón họ tại tư gia.
Ðáp: Có gì mà không tiện. Thoạt đầu đứng chắp tay chào nhau. Tôi chắp tay trước thì mọi người cả Tây lẫn Ta cũng chắp tay theo. Ðưa đoàn đi thăm nhà Văn Hóa, vườn Văn Hóa, nghe các cháu tôi chơi nhạc Ðông và Tây và nói câu chuyện Văn Hóa Xã Hội Lịch Sử với nhau. Ðề cập tới cả Hoàng Sa, Trường Sa, thác Bản giốc, Tự Do Dân Chủ. Con nít cũng được tham gia nói chuyện người lớn.Vui lắm!
Hỏi: Bác sĩ vừa nói, “con nít cũng được tham gia nói chuyện với người lớn, vui lắm”. Bác sĩ nghĩ sao mà mang con nít ra nói chuyện với những ông khách có bề thế tới nhà mình ? Vậy “con nít” là ai, bao nhiêu tuổi, và nói những chuyện gì?
Ðáp: Con nít là các cháu nội ngoại của tôi từ 11 đến 26 tuổi. Trước khi các cháu biểu diễn âm nhạc thì ông cháu tôi có một màn biểu diễn “Ðố vui để học” để khoe với khách các kiến thức văn hóa lịch sử mà tôi dạy chúng hàng cuối tuần. Ðại khái tôi hỏi chúng: “Các con có hãnh diện làm người VN không?” Các cháu trả lời :”Chúng con rất hãnh diện vì người VN là con Rồng cháu Tiên. Cháu Tiên, là trong thời bình người VN hiền lành, lễ phép, đẹp đẽ như Tiên. Nhưng nếu ai xâm lăng, ăn hiếp mình thì nổi giận vùng dậy oai hùng như Rồng.”
Hỏi: Thế hiện giờ có ai lấn áp, ăn hiếp mình không”.
Ðáp: Tàu đương chiếm cứ Hoàng Sa và Trường Sa của mình..”
Hỏi: Thế bây giờ mình phải làm sao?”
Ðáp: Mình phải giữ đất giữ biển.
Hỏi: “Thế nước yếu lấy gì mà chiến chinh”. Chúng đồng thanh: “Hy Sinh, Hy Sinh”. Tôi xoa đầu các cháu, khen ngoan và hỏi câu chót: “Bây giờ các con là công dân Hoa Kỳ, các con có thích không”. Ðáp: “Chúng con thích vì Hoa Kỳ có TỰ DO và DÂN CHỦ”. Rồi chuyển ngay qua phần biểu diễn âm nhạc cho không khí đỡ căng thẳng. Ðã nói là ông cháu tôi làm Show mà chứ đâu dám mang con nít ra nói chuyện với các ông lớn.
Hỏi:  Bác sĩ vừa nói “có đề cập tới cả Hoàng Sa Trường Sa, thác Bản Giốc, Tự do Dân chủ”. Tôi nghĩ, hẳn là những “món” này phải do Bác sĩ đề cập. Vậy phản ứng của họ thế nào ?
Ðáp : Tôi không hỏi câu nào hết. Khách đến nhà thăm mình chứ đâu phải buổi họp báo. Tuy nhiên ông Phó Thủ Tướng cũng ôn tồn giảng giải dài dòng cho con bé 13 tuổi và quan khách Việt Mỹ (có người của đoàn thông dịch) rằng: “Thác Bản Giốc chia đôi như vậy là có lợi cho mình (?) còn tại vùng Trường Sa, ta được thêm 23 hòn đảo ngầm dưới mặt biển như vậy coi như một thắng lợi (?)…”.
Tôi là chủ nhà nên luôn giữ buổi viếng thăm được thật hòa nhã lễ độ đúng gia phong văn hóa Việt Nam. Sau đó Tòa Tổng Lãnh Sự nói lại cho biết cụ Phó Thủ Tướng rất ngạc nhiên, hài lòng và khen tôi biết dạy dỗ con cháu hơn nhiều gia đình tại VN.
Hỏi: Họ có đề nghị với Bác sĩ điều gì không ? Nếu có thì Bác sĩ có nhận lời không ?
Ðáp: Ông Phó Thủ Tướng (thỉnh thoảng tôi gọi là Ngài vì họ đề trên giấy là His Excellency, lễ phép một tí có mất gì đâu) đề nghị: “Chuyện buồn xin để thành bùn, chuyện vui xin giữ trong lòng cho vui”. Tôi trả lời ngay: “Các ngài cứ dang tay ra trước, tôi sẽ đón nhận”. Phó Thủ Tướng rất lịch sự tặng quà lưu niệm cho tôi. Mọi người vỗ tay hoan hỷ ra về.
Hỏi: Bác sĩ có đề nghị với họ điều gì không ?
Ðáp: Tôi là công dân Mỹ chẳng cần gì ở Việt Nam cả mà đề nghị.
Hỏi: Trong số hình chụp buổi tiếp đón phái đoàn cộng sản, tôi thấy Bác sĩ có cầm giấy để đọc. Vậy Bác sĩ nói gì ?
Ðáp: Tôi nói rất ngắn gọn có những câu như sau: “Cuộc chiến dài 30 năm vừa qua mà chiến tuyến hết sức phức tạp đan xen lẫn lộn lý tưởng chống ngọai xâm giành độc lập, chống nô lệ đòi tự do, chống độc tài đòi dân chủ. Bao oan khiên xảy ra giữa con người với con người, giữa đồng bào với nhau, có khi ngay trong gia đình ruột thịt: cha con anh em đối mặt nhau, đối họng súng trên bãi chiến trường. Sau cuộc chiến đáng nhẽ toàn dân VN phải được vui mừng vì đất nước đã thống nhất nhưng lòng người lại thêm phân hóa vì tù đầy cải tạo, mất tài sản nghề nghiệp bởi kỳ thị lý lịch. Những oan khiên giết nhau trong chiến tranh chưa phai mầu thì lại tiếp nối những oan khiên hậu chiến: hành hạ nhau, phá nhau, chửi nhau để đáng nhẽ là tiếng hoan hô vui mừng lại là tiếng hò la đả đảo.
Hôm nay một sự kiện rất đặc biệt hiếm xảy ra trên thế giới ở VN cũng như ngay trên đất Hoa Kỳ là một đoàn đại biểu cao cấp Nhà nước VN gồm Phó Thủ Tướng, ủy viên Bộ Chính Trị, các Thứ Bộ Trưởng, Tổng Lãnh Sự chiếu cố tới thăm một lão già thường dân đã từng đứng bên kia chiến tuyến, đã từng là đối tượng của Nhà nước. Nhà nước ở thế thượng phong đã dang tay ra trước lẽ nào tôi không đón nhận và xin thưa lại vài lời: ngày xưa khi Ðức Trần Hưng Ðạo đến tuổi 70 lâm bệnh gần mất, vua nhà Trần đến thăm hỏi vị lão thần kế sách trị nước và giữ nước. Ðức Trần Hưng Ðạo tâu rằng: “Kế sách trị nước và giữ nước cốt ở chỗ AN DÂN, lòng dân được AN, vua tôi một lòng, bệ hạ còn lo gì nữa,còn sợ ai nữa”.
Mong rằng những việc sửa đổi, những cử chỉ hòa hợp sẽ thay thế tiếng hò la đả đảo bằng tiếng hoan hô đón mừng. Gia đình bạn hữu chúng tôi xin quý ngài nhận nơi đây lòng trân trọng.”
Trong khi tôi nói, Phó Thủ Tướng đứng lên cạnh tôi chắp tay chăm chú nghe.
Hỏi: Khi bản tin đầu tiên của báo trong nước đưa ra, Bác sĩ phản ứng ngay: “Bản tin đúng 90%”. Thế 10% không đúng nằm ở đâu?
Ðá: Vâng. Tôi phản ứng ngay là “đúng 90%”. Một bài báo dài 16 dòng có hơn 2 dòng nhắc lại lời nói của tôi mà mất 1.6 dòng không đúng thì bắt đền ai đây. Chưa kể cả một đoạn dài tôi vừa nói trên đâu có được nhắc lại. Mình đã chường mặt ra thì dáng chịu báo chí nào cũng vậy thôi.
Hỏi: Khi nhận tiếp phái đoàn Phó Thủ tướng cộng sản Hà nội tại tư gia, Bác sĩ có lường trước phản ứng của cộng đồng không ? Tại sao Bác sĩ không yêu cầu với họ là không phổ biến buổi gặp gỡ, vì đây không phải là buổi “thăm dân cho biết sự tình” của Nhà nước để tuyên truyền, mà muốn buổi họp này có tính riêng tư để cả hai bên nói thẳng nói thật câu chuyện về đất nước?
Ðáp: Một tuần lễ trước, tòa Tổng Lãnh Sự rất tế nhị hỏi tôi có ngại ngùng gì không nếu có báo chí truyền hình lại? Tôi chẳng ngại và chẳng sợ gì ai cả. Cứ việc đến và muốn diễn đạt ra sao cũng được. Người nhạc sĩ viết một bản nhạc. Thiên hạ muốn hát hay dở, đúng nốt sai nốt thì mình cũng đành vui thôi vì ít ra cũng có người hát nhạc của mình. Thế mới là NGHỆ SĨ, nghệ sĩ của cuộc đời. Còn phản ứng của người khác thì ai chơi thì chơi, không chơi thì đi ra chỗ khác. Ðến ngay vợ con tôi không muốn chơi với tôi thì tôi chơi một mình. Hôm đó không có mặt bà vợ tôi, 8 con trai gái dâu rể thì chỉ có 2 đứa đến, 12 cháu nội ngoại thì chỉ có 4 đứa đến. TỰ DO mà. Ðổi cả mạng sống để lấy TỰ DO thì phải hưởng nó chứ. Hai vợ chồng Mỹ đi coi football:vợ về phe Cowboy, chồng vỗ tay cho 49er. Tối về vẫn ôm nhau ngủ. Mình là người Mỹ gốc Việt: cái hay thì giữ lấy, cái dở thì liệng đi. Tôi tiếp các ông ấy vì cái Văn Hóa của tôi chứ có chuyện chính trị bí mật gì đâu nên cứ quang minh chính đại. Tôi không thích HÈN.
Hết bài Phỏng vấn.
CTHÐ: Kính gửi quí vị đọc bài này:
Tôi mời quí vị cho biết ý kiến về việc một ông Việt Kiều ở San Francisco tiếp đón bọn Bắc Cộng tại nhà. Xin quí vị gửi ý kiến về đây, tôi sẽ đăng hết. Cám ơn.
Hoàng Hải Thủy


MÀN KỊCH CUỐI ĐỜI CỦA ANH HỀ GIÀ HỌ BÙI
Lão Móc -      

Phải nói tôi rất là ứa gan khi đọc bài viết có cái tựa đề: “GSBS Bùi Duy Tâm: một trí thức VN thời đại, yêu nước, sáng tạo, dấn thân nay đã ngoại bát tuần vẫn tiếp tục hiến dâng” tường thuật buổi lễ thượng thọ bát tuần của ông bác sĩ Việt kiều yêu nước xã nghĩa tại VN vào ngày 7 tháng 9 năm 2014 vừa qua. 
  
Bài tường thuật viết: “Thầy (BDT) nói: Cuộc đời là một hý trường và tôi là một anh HỀ thì xin xưng danh nhé! Tôi họ BÙI thường bướng bỉnh nên chẳng bao giờ được làm vua như các họ khác: Đinh Lê Lý Trần Nguyễn. Chữ BÙI gồm có chữ PHI (không) ở trên và chữ Y (quần áo) ở dưới, tóm lại là không có áo có quần hay “khố rách áo ôm. DUY TÂM là chỉ có một tấm lòng. “Chỉ cần một tấm lòng, làm việc gì cũng không hề sai”. 
  
Theo bài tường thuật thì ông BDT cho biết: “Tôi phải dời nơi chôn nhau, cắt rốn, xa cha mẹ các em để vào Nam theo người con gái tôi yêu sau này là vợ tôi” và: “Vào Sàigòn là nơi hoa lệ nhưng là đất khách quê người”. 
  
Chuyện khoe mẽ của anh bác sĩ Việt kiều yêu nước VN xã nghĩa BDT khi áo gấm về làng là quyền của ông ta; nhưng, một người “đã phải từ bỏ miền Bắc vào miền Nam, phải xa cha mẹ, các em để vào Nam theo người con gái tôi yêu sau này là vợ tôi”, đã nhờ cơm gạo của chế độ miền Nam, đã sống nhờ vào xương máu của những người lính QLVNCH đã đổ xuống để bảo vệ tự do, dân chủ cho chế độ Việt Nam Cộng Hoà  mà được học hành để trở thành bác sĩ, được du học qua Mỹ để học hành và tốt nghiệp tại trường đại học ở tiểu bang California mà lại quai mỏ ra nói: 
  
“… So với Mỹ chúng bay như hạt bụi. Thế mà sau 11 năm (1964-1975) với cả ngót triệu quân vô địch hoàn cầu, đại cường quốc Hoa Kỳ phải tháo chạy. Pháo đài B-52 oanh tạc Hà Nội suốt 12 ngày đêm nhưng bị nhân dân thủ đô “nòng pháo vẫn vươn lên trời cao” bắn rơi lả tả tạo nên một “Điện Biên  Phủ trên không” chấm dứt cuộc chiến, thống nhất đất nước.” (trích bài đã dẫn). 
  
thì phải gọi là đây là cái bọn trí thức “ăn cháo đái bát”, cái loại “sớm đầu tối đánh”, cái loại “trí thức đầu ruồi!” 
  
Đây là cái loại trí thức: 
  
“Trái tim để ở dạ dày 
Đầu óc thì để ở ngoài hậu môn”. 
  
Xin mời độc giả đọc bài phỏng vấn theo kiểu fiction (nhưng lại rất gần với thực tế vì y cứ vào sự việc đã xảy ra) sau đây của Ký giả Vịt Trời (một bút hiện khác của Lão Móc) để thấy rõ mặt thật của ông giáo sư, bác sĩ trí thức đầu ruồi Bùi Duy Tâm và MÀN HÀI KỊCH CUỐI ĐỜI CỦA ANH HỀ GIÀ HỌ BÙI. 
  
  •  PHỤ BẢN: PHỎNG VẤN BÁC SĨ BÙ (O)I
  
Sau nhiều tháng trời tìm cách liên lạc, Ký giả Vịt Trời cuối cùng đã được bác sĩ Bùi cho gặp ở một nơi kín đáo tại San Francisco. Bác sĩ Bùi là một nhà trí thức khoa bảng, nổi tiếng ở miền Nam trước năm 1975. Sau thời gian chìm trong bóng tối, cuối thập niên 80, bác sĩ Bùi bỗng nổi tiếng trở lại với đề nghị hủy bỏ bài Quốc Ca Việt Nam Cộng Hòa và tiếp tục nổi tiếng trong các năm đầu của thập niên 90. Bác sĩ dành cho Ký giả Vịt Trời cuộc phỏng vấn, và sau đây là nguyên văn cuộc phỏng vấn: 
  
-KGVT: Xin kính chào bác sĩ, tôi là Ký giả Vịt Trời của tuần báo Tiếng Dân ở San José. 
  
-Bác sĩ Bùi (BS Bùi): Chào ông ký giả. Cả mười mấy năm nay ít ai nhắc đến tôi, hy vọng qua cuộc phỏng vấn của ông tôi sẽ nổi tiếng trở lại. Nào, ta bắt đầu. Ông ký giả muốn hỏi gì nào? 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, xin bác sĩ tự giới thiệu đôi điều về mình với độc giả báo Tiếng Dân có được không ạ! 
  
-BS Bùi: Được, được. Tôi họ Bùi, chữ lót là Duy, còn tên tôi thì ai chả biết. Ông ký giả nhớ điều này cho tôi. Có nhiều bác sĩ cũng họ Bùi như tôi, họ chuyên làm nghề cứu nhân, độ thế nên ít nổi tiếng bằng tôi. Tôi mấy lúc sau này chuyên làm chuyện phá nhân, hại thế nên có một tờ báo lớn nọ có lần đã trịnh trọng tăng thêm chữ Ô vào trong cái họ của tôi, thiệt là khoái hết sức! 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ nói về mình trước 75 ạ! 
  
-BS Bùi: Hồi tôi còn trẻ tôi du học ở Mỹ đỗ thủ khoa Tiến Sĩ Y Khoa tại một đại học nổi tiếng. Tôi là Phụ tá Viện Trưởng Viện Đại Học Minh Đức đặc trách Đại Học Y Khoa Minh Đức. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, trong một lá thư đề ngày 16-6-1992, cách nay 17 năm năm, gửi cho Dương Thu Hương, bác sĩ có nói hồi 33 tuổi ông đã lãnh đạo ngành giáo dục Đại Học Y Khoa miền Nam trong suốt 10 năm liền? 
  
-BS Bùi: Đúng, tôi có viết như thế. Năm 1975 tôi không di tản. Ngay trong tháng 5-75, tôi đã tổ chức “Đêm thơ tình Huy Cận” tại đại học Minh Đức để Huy Cận đến đọc thơ. Tôi là trung úy biệt phái nên ngày 24-6-75 tôi cũng phải đi học tập ở Trảng Lớn, Tây Ninh. Nhưng đến ngày 2-9-75 tôi được thả về. Tôi trở lại làm giáo sư trường Đại Học Y Khoa Sài Gòn, đồng thời làm việc ở bệnh viện Chợ Rẩy. Tôi có một biệt thự rất lớn ở đường Duy Tân Sàigòn. Hồi tôi còn ở Sài Gòn, Mai Chí Thọ đã từng đến nhà tôi chơi. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, thế ông sang Mỹ hồi nào? 
  
-BS Bùi: Năm 1980, tôi cùng gia đình vượt biên đến Mã Lai. Tôi nhờ bác sĩ Pratt, hồi trước làm cố vấn ở trường Y Khoa Minh Đức bảo lãnh sang Mỹ. Tôi với bà xã tôi có mở một phòng mạch ở San Francisco. Nhà tôi là một bác sĩ Nha Khoa.    
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông đã đề xướng việc hủy bỏ bản Quốc Ca VNCH? 
  
-BS Bùi: Thì tôi chứ ai vào đây.Theo tôi bản Quốc Ca ấy không còn hợp thời. Tôi đề nghị bỏ đi và lấy bài Việt Nam Việt Nam thay vào. Tôi đã có tổ chức một buổi tiệc tại nhà tôi để tôi và một nhóm người cùng đồng ý việc này hát bản quốc ca lần chót. Chuyện này đã bị cộng đồng người Việt hải ngoại chống đối dữ dội. Dĩ nhiên là họ cũng chống luôn cá nhân tôi. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, tự ông nghĩ ra chuyện ấy hay có ai chỉ thị cho ông? 
  
-BS Bùi: Nè ông ký giả, đừng có hỏi mấy câu khó trả lời như vậy nữa nhé! Để tôi nói tiếp mấy chuyện khác hấp dẫn hơn, chuyện tôi đi đi về về Việt Nam ấy mà. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông về Việt Nam để làm gì? 
  
-BS Bùi: Như tôi đã nói với nhiều người, tôi về Việt Nam là để môi giới bán kho vũ khí ở Long Thành, chạy áp phe về vụ dầu khí, thêm mấy chuyện khác nữa. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ xin ông nói rõ hơn có được không? 
  
-BS Bùi: Hồi ấy ông Nguyễn Cơ Thạch còn là Bộ Trưởng Ngoại Giao. Ông ấy tiếp tôi vài ba lần, mỗi lần vài ba tiếng đồng hồ. Tôi có lần nói với ông ta: “Các anh tẩy uế đất nước đi. Có nhiều cách tẩy uế, biết tẩy uế đúng cách đôi khi còn mang về cho đất nước khối tiền. Có kho đạn ở Long Thành kia kìa. Giữ của giết người ấy làm gì. Tìm mối bán lấy tiền mua gạo cho dân. Cả vụ dầu khí nữa. Thay vì bán dầu thô, bị chê õng chê eo, thì mua nhà máy lọc dầu đi. Vừa có dầu, vừa có phó phẩm là phân bón cho ruộng đất. Loại chuyện này, chắc còn nhiều chuyện khác nữa, nhưng toàn là điều tôi thấy có lợi cho dân, cho nước. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ. Ông có vẻ yêu nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa quá nhỉ? 
  
-BS Bùi: Thôi mà, chỗ tôi với ông ký giả mà mắng khéo nhau làm gì! Yêu dân, yêu nước mẹ gì. Tiền cả thôi. Môi giới bán được kho vũ khí Long Thành thì tôi kiếm được bộn tiền. Còn nếu bên ấy chịu nghe lời tôi mua nhà máy lọc dầu thì tôi kiếm được mớ nữa! 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, vậy là ông có gặp được một cán bộ cao cấp?     
  
-BS Bùi: Đâu phải tôi chỉ gặp một mình ông Nguyễn Cơ Thạch không đâu. Mà còn gặp Mai Chí Thọ, Tôn Thất Tùng, Nguyễn Thị Định, Trần Văn Trà, còn nhiều nữa, nhưng gặp thường nhất là ông Dương Thông, Cục Phó Cục Phản Gián Bộ Nội Vụ. Những người đó, tôi gặp họ là để bàn chuyện áp-phe. Bởi vì ngoài áp-phe kho vũ khí Long Thành và nhà máy lọc dầu, tôi còn nhiều áp-phe khác nữa. Nói chuyện áp-phe không có hấp dẫn đâu. Chuyện này mới là đáng để ý: Tôi quen Dương Thu Hương. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, làm sao mà ông quen nhà văn nữ này? 
  
-BS Bùi: Tôi gặp cô này lần đầu ở nhà Trần Văn Thủy. Tay đạo diễn làm phim “Chuyện Tử Tế” ấy mà. Hôm đó có cả nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Tôi mời cô nàng đến nhà tôi chơi nhưng cô nàng từ chối. Nhưng lúc 11 giờ đêm tôi ra về thì cô nàng đổi ý và rủ Nguyễn Huy Thiệp cùng lại nhà tôi. Từ đó hai đứa quen nhau cùng đi chơi nhiều nơi, nhưng hấp dẫn nhất là lần đi chơi sông Đà năm 1990. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, Dương Thu Hương sau này có tiết lộ rằng trong chuyến đi chơi trên sông Đà, ông đã nói với cô ta rằng: “Ngày anh trở về làm nguyên thủ quốc gia thì em sẽ là đệ nhất phu nhân”. Điều ấy có đúng không? 
  
-BS Bùi: Gặp hoàn cảnh ấy ai mà không hứa trời, hứa biển. Ông ký giả mà gặp cảnh đó thì cũng hứa tràn cung mấy chứ không à? Tôi cũng có hứa sẽ đem những tác phẩm của cô nàng ra nước ngoài xuất bản, Tôi cũng có ứng trước cho cô ta một số tiền. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông có bị bắt ở Hà Nội một thời gian, tại sao vậy? 
  
-BS Bùi: Đầu năm 91, trong lúc chuẩn bị lên máy bay tôi bị bắt ở phi trường Nội Bài, Hà Nội vì có mang theo hai trang giấy đánh máy mà người ta gửi cho ngay đêm tôi sắp rời Hà Nội. Tôi cũng không kịp xem qua nội dung hai trang giấy ấy. Họ bắt tôi mất hai tháng, ghép cho tôi đủ thứ tội. Mà nói thật với ông Vịt Trời, đối với Hà Nội tôi có tội gì đâu. Trong lá thư ngày 26-8-1992 gửi Dương Thu Hương tôi có viết: “Việc bán cái thứ giết người ở kho Long Thành đi để lấy tiền mua cơm gạo cho dân là tốt quá chứ xấu chỗ nào. Mang máy lọc dầu về giảm tổn phí, ích lợi quốc gia chứ hại dân, hại nước ở chỗ nào. Còn cả chục việc khác chứ không chỉ ba việc đó đâu. Toàn là việc kinh bang tế thế chứ đâu phải đả kích suông làm tán loạn nhân tâm… Những chuyện tôi làm đều là công ích, không phá hoại ai cả!” 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông tin như thế? Vậy sao họ lại bắt ông? 
  
-BS Bùi: Chắc có lẽ sau một thời gian thấy tôi đi tới, đi lui mà không làm được cái gì ra hồn, họ kiếm chuyện tống tôi đi luôn cho khuất mắt. Ra tù, họ tống tôi ra phi trường đuổi về Mỹ ngay lập tức. Trước khi về bên này tôi có nhờ người chăm sóc Dương Thu Hương. Nhưng về Mỹ được có hai tuần thì ngày 14-4-91 tới phiên cô này bị bắt và giam mất 7 tháng 6 ngày. Về đến Mỹ gặp Hương Cali lại nhớ đến Hương Hà Nội. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông nói cái gì thế? 
  
-BS Bùi: À quên! Nhà tôi cũng tên Hương, tức là Hương Cali. Tôi có nói câu này với một người bạn, cho họ biết là ở Việt Nam tôi đã chài được Dương Thu Hương. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, cứ theo ông nói thì khi ông về Mỹ, tình cảm giữa hai người vẫn còn, thế tai sao đến tháng 8-92, người ta lại nhận được cả xấp thư viết tay của Dương Thu Hương trong nước gửi ra chửi bới ông thậm tệ? 
  
-BS Bùi: Chuyện này bên trong có nhiều uẩn khúc. Sau khi tôi về Mỹ và Dương Thu Hương bị bắt thì Thiếu tướng Quang Phòng, Tổng Cục Phó Tổng Cục An Ninh Hà Nội có tổ chức cuộc nói chuyện trong giới văn nghệ sĩ, trí thức, báo chí, các cán bộ cao cấp hưu trí và cả sĩ quan trong quân đội về vụ bắt giữ Dương Thu Hương. Quang Phòng kết tội Dương Thu Hương liên kết với bọn chống phá Nhà Nước ở nước ngoài, nhưng quan trọng nhất là băng video quay cảnh làm tình trên cạn, dưới nước, trong khách sạn… 
  
-KGVT: Chà chà, hấp dẫn nhỉ. Ai làm tình với ai? 
  
-BS Bùi: Theo thư của Dương Thu Hương gửi ra thì tướng Quang Phòng vu khống cô nàng ở các buổi hội nghị ấy rằng: “Dương Thu Hương là kẻ cứng đầu rắn mặt. Khi đã đưa băng video quay cảnh thị làm tình trên cạn, dưới nước, trong khách sạn, trên bãi cát với Việt kiều Bùi Duy… thì thị mới khóc rưng rức và cúi đầu cung khai…” 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, chuyện đó có thật à? 
  
-BS Bùi: Tôi không thể xác nhận chuyện này trên giấy trắng, mực đen. Từ trước tới giờ tôi không hề viết gì về chuyện này, tôi ngại chuyện bút sa gà chết. Nhưng mà lời nói gió bay… nhiều khi con người ta nổi hứng lỡ mồm lỡ miệng…  
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông có được xem băng video ấy không? 
  
-BS Bùi: Tôi… tôi… ông hỏi kỳ cục quá! Những người có xem kể lại rằng băng có ghi các cảnh ấy nhưng không thấy rõ mặt người. Tôi có nói với người bạn là cựu dân biểu Trần Văn Sơn rằng khi đi chơi trên sông Đà, tôi và cô nàng có nằm ôm nhau dưới thuyền mà thôi, không có chuyện gì khác. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, thế sao trong các lá thư của Dương Thu Hương gửi ra, thí dụ như lá thư đề ngày 21-7-1992 nhờ ông Phan Huy Đường ở Paris chuyển cho ông, Dương Thu Hương có viết rằng ông đã “phao tin từ California đến Paris rằng ông đã chiếm được thân xác tôi. Chuyện là chuyện giòi bọ và tôi chỉ nhổ một bãi nước bọt là xong…” . Ông làm sao mà để đàn bà họ chửi ông như vậy? 
  
-BS Bùi: Ông nghĩ xem, nếu tôi có chiếm được thân xác cô nàng rồi sau đó đem đi rêu rao thì bị chửi cũng phải. Còn nếu không mà dựng lên nói có thì cũng đáng bị chửi. Đàng nào cũng bị chửi. Khổ quá, tôi có phao gì đâu, ai hỏi tôi cũng trả lời mập mờ. Về chuyện này tôi nghĩ trước những thúc ép của hoàn cảnh trong điều kiện đặc biệt như ở Việt Nam từ nhiều năm nay, con người thường có những phản ứng không thể lường trước được. 
  
-KGVT: Trước khi được Hà Nội thả ra cho về Mỹ, ông đã mặc quần có đeo bretelle đỏ lên tivi Hà Nội nhìn nhận những lỗi lầm của ông khi bị bắt? 
  
-BS Bùi: Không những trên tivi mà tôi còn nói trên đài phát thanh, viết trên báo có ký tên đàng hoàng. Phải làm như vậy họ mới thả mình ra. 
  
-KGVT: Trong các bức thư ấy, Dương Thu Hương đã tỏ thái độ căm thù ông, rủa xả ông bằng những từ ngữ hết sức nặng nề, ông nghĩ sao? 
  
-BS Bùi: (ngâm nga) Còn tình chi nữa, là thù đấy thôi! Này ông Vịt Trời, cô nàng có chửi mình thì mình cũng đành chịu chứ biết nói sao. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông nghĩ sao về việc Dương Thu Hương tố ông là một agent double, một thứ gián điệp nhị trùng? 
  
-BS Bùi: Gián điệp cái chó gì cái thứ tôi. Tôi chỉ mối lái áp-phe kiếm tiền mà thôi. Chẳng qua cô nàng thấy tôi liên hệ mật thiết với các ông lớn rời nói thế thôi. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, trong lúc đi chơi trên sông Đà, ông có nói với Dương Thu Hương rằng ông mơ tưởng một ngày nào đó ông và cô ấy sẽ kết hợp như “đôi giao long trên đỉnh núi” và ông xem đồng bào trong nước như là “một bọn người lúc nhúc giữ vũng bùn”? 
  
BS Bùi: Cô nàng viết thế thì tôi đành chịu chứ còn chối cãi cái nỗi gì! 
  
-KGVT: Sau khi được Hà Nội thả về, ông đã hai lần đứng ra tổ chức đón tiếp Bùi Tín khi ông này từ Pháp qua? 
  
-BS Bùi: Có. Lúc ấy tôi nghĩ ông ta sẽ là một con bài sáng giá, mình phải bám vào. Chính vì chuyện này mà tôi đã bị đồng bào phản đối mạnh, một phần có lẽ vì không ai ưa bộ ba Bùi Tín, tôi và Đoàn Văn Toại, khi cả ba cùng họp lại thành một nhóm, một phần có lẽ vì lúc ấy tôi đón gió trật. 
  
-KGVT: Nhưng sau đó, tháng 9-92, ông có sang Paris gặp và chụp hình chung với Bùi Tín mà? 
  
-BS Bùi: Lúc đó đâm lao thì phải theo lao chứ! 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông đã từng nói với Dương Thu Hương rằng lương tháng của ông ở Mỹ là 20,000 đô-la? 
  
-BS Bùi: Cái cô này thật bép xép. Mình nói cái gì cô nàng cũng kể ra vanh vách! 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, có người nói rằng ông đã là một trí thức miền Nam trước kia, tại sao lại đi làm những chuyện tầm phào như ông đã làm mấy năm qua? 
  
-BS Bùi: Sống cuộc đời phẳng lặng mãi nó buồn lắm. Mà ai dám nói những chuyện tôi đã làm mấy năm qua là những chuyện tầm phào? Đề nghị bỏ bài Quốc ca Việt Nam Cộng Hoà, môi giới gặp gỡ toàn các người cấp lãnh tụ ở Hà Nội, dẫn một nhà văn có tiếng ở trong nước đi lên sông Đà tắm rồi ôm nhau trên thuyền, kết hợp với Bùi Tín và Đoàn Văn Toại… toàn những chuyện ghê gớm chứ tầm phào ở chỗ nào? 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, năm nay ông bao nhiêu tuổi và có ý định làm gì nữa không? 
  
-BS Bùi: Năm nay tôi đúng tuổi hưu trí. Cũng khá lâu chưa tìm ra chuyện gì để làm cho nổi tiếng, buồn quá! Ông Vịt Trời có chuyện gì mới không? 
  
-KGVT: Có khối chuyện! Muốn thế thì theo tôi xuống San José. Ở đó tôi có mấy người bạn thân kết hợp với nhau thành một nhóm, toàn người tai mắt cả. Có thêm bác sĩ càng vui. Mình sẽ làm đủ trò! 
  
-BS Bùi: Ai thế? 
  
-KGVT: Các ông bạn tôi người làm Chủ Báo, người làm Chủ Đài phát thanh, ông là Giám đốc Hội quán, ông là Chủ tịch Hiệp hội, gần đây lại có thêm một ông bác sĩ thông tim, một ông Tiến sĩ bỏ nghề bán phở làm nghề body guard, môt bà chủ Đài phát thanh nổi tiếng chống Cộng trở cờ chống người chống Cộng… 
  
-BS Bùi: Ối tưởng gì! Chả đáng! Này để tôi nhắc ông điều này: Ở hải ngoại này có hàng trăm ngàn người mang họ BÙI, nhưng ông nhớ cho chỉ có tôi và một ông nhà văn từng đoạt giải thương Văn chương Toàn quốc thời Việt Nam Cộng Hòa và ông cựu Đại Tá Quân Đội Nhân Dân là có thêm chữ Ô. Đăng báo cẩn thận đấy. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, vâng ạ!