Nguyễn Văn Thông
(Thân chúc quí bạn-hữu mùa Giáng Sinh an-lành, tràn hồng-phúc và niềm vui vì Thiên Chúa đến ở cũng chúng ta.)
Mùa đông đến với miền đông-bắc nước Mỹ một cách sớm-sủa và dữ-dội. Mới cuối tháng 11 mà một trận tuyết khổng-lồ đổ xuống thành-phố Buffallo NY một lớp tuyết dày trên dưới 2 mét. Trận bão từ chân trời sầm-sập kéo đến như một trận cuồng-phong cát bụi khổng-lồ. Chỗ tôi ở cách đó khoảng 7 tiếng lái xe về phía đông nên tuyết chỉ trải một lớp như tấm thảm trắng mênh-mông. Trận bão tuyết ấy không phải là chuyện lớn ở Mỹ.
Nhạc Giáng-Sinh đã bắt đầu rộn-ràng ở nhiều đài phát-thanh khi lên xe nổ máy. Trên truyền-hình thì mọi hình-ảnh rực-rỡ của Giáng Sinh được gắn liền với các mặt hàng. Nhà cửa dọc theo đường-phố đã lấp-lánh điện trang-hoàng đủ kiểu, đủ màu. Trước cửa các nhà thờ là máng cỏ Giáng Sinh. Tin-tức hàng ngày có đủ mọi tin từ việc lành mùa Giáng Sinh đến việc dữ như tượng Chúa Hài-Đồng bị đánh cắp. Tất cả đã cho chúng tôi một không-khí Giáng Sinh rực-rỡ, êm-ấm, no-đủ và rộn-ràng.
Tôi sắp giải-bày tâm-sự với các bạn-hữu của tôi trong và ngoài niềm tin vào Thiên Chúa. Tôi có nhiều bạn nhưng có lẽ cũng như nhiều người là có một số ít bạn thân, chỉ có điều đáng nói là dù không chung niềm tin, tôi vẫn rất thân và rất quí những người bạn đó. Hồi nhỏ tôi theo một bạn đi chùa mỗi mồng một, ngày rằm và ngày Tết. Bạn chỉ theo tôi đi nhà thờ ngày lễ Giáng Sinh. Sau mười mấy năm mới liên-lạc được với nhau, anh ấy bảo thỉnh-thoảng mang lá thư hồi nhỏ tôi viết cho anh ấy ra đọc. Tôi cảm-động suýt khóc.
Đối với tôi, niềm tin của tôi vào Chúa là một hành-trình hơn là một di-sản gia-đình dù tôi cảm-phục sâu-xa cuộc sống đức tin của bố mẹ tôi. Tôi khám-phá ra Chúa dần dần. Từ nhỏ tôi đau-xót khi thấy người trong làng quê của tôi qua đời, và uất-ức tưởng như nghẹt thở khi em tôi chết lúc được chín tháng tuổi, đang đẹp như một thiên-thần. Tới 18 tuổi, tôi còn cảm thấy chết là phi-lí, tôi không thể chấp-nhận được. Không nói ra nhưng tôi thầm trách Chúa có trách-nhiệm để cho có sự chết và những sự đau-khổ xem ra phí-lí ở trên cuộc đời này.
Bởi thế niềm vui, vẻ rực-rỡ của mùa Giáng Sinh đối với tôi như che-dấu một thực-thể phũ-phàng nào đó. Có phải Chúa xuống để mang bình-an không khi mà ban kèn Don Bosco Thủ Đức của chúng tôi thổi kèn lễ sớm Giáng Sinh chiều 24/12 ở những trại lính Thủy Quân Lục Chiến trước khi họ được bốc đi Kontum hay Quảng Trị ngay trong đêm đó? Có phải những tiểu-đoàn ấy ra đi đêm Giáng Sinh sẽ trở về bình-an và nguyên-vẹn? Vợ con họ có được bình-an khi lòng họ canh-cánh âu-lo trong trại gia-binh hay không?
Bước đầu, tôi khám-phá được rằng, Chúa sinh ra trong chuồng bò vì không được con người tiếp-đón; Chúa bị giết và chết trên thập-giá - hình-phạt lớn nhất dành cho một tử-tội thời đế-quốc Roma. Và cuối cùng, tôi khám-phá ra được, Chúa đã xuống trần làm con người, chịu phận con người và sống như con người. Vâng, tôi đã khám-phá hay đúng hơn là cảm-nhận được dần-dần.
Chúa không xuống thế để làm phép mầu biến sự chết đi khỏi cuộc đời này nhưng Chúa chết để sống lại - sự chết không còn làm chủ, không còn làm con người khiếp-sợ nữa. Chết là sự bước qua, là chiếc cầu, là phương-tiện đến sự sống trường-cửu. Chúa không xuống trần để xóa mọi đau-khổ của thể-xác và tinh-thần nhưng làm cho chúng có giá-trị yêu-thương, cảm-thông, đùm-bọc, tương-thân, tương-trợ, tìm-tòi, sáng-tạo và cuối cùng là mang giá-trị cứu-rỗi.
Con người khi được tạo-dựng thì được tạo-dựng với sự tự-do khác hẳn các tạo-vật khác. Con người đã dùng sự tự-do ấy để chống lại Đấng dựng nên mình (Sách Sáng Thế). Nhưng Thiên Chúa Đấng Tạo-Hóa không bỏ mặc con người, trái lại hoạch-định một chương-trình cứu-rỗi. Con Thiên Chúa sẽ xuống thế làm người, mang con người về làm hòa cùng Thiên Chúa Cha. Những dòng Thánh Kinh thu-gọn ấy tôi chỉ cảm-nhận được dần dần và phần nào nhưng như những giọt nước thấm vào lòng đất khô. Tôi cảm-nhận rằng, không phải chỉ có nguyên-tổ Adam và Eva sa-ngã mà chính con người, chính tôi sa-ngã hằng ngày vì chúng ta mang bản-tính con người.
Khi Con Thiên Chúa giáng thế trong sự-kiện Giáng Sinh, nhân-loại được đổi mới, được sống trong hi-vọng được cứu-rỗi với sự cộng-tác của mình - con người vẫn có sự tự-do để từ-chối. Suy-gẫm điều ấy, tôi chưa thấy mình được cứu-rỗi ở một thiên-đàng xa-vời nhưng thấy mình được cứu-rỗi ngay trong cuộc đời thường. Tôi ăn, uống, ngủ, nghỉ, làm-việc, học-hành, âu-lo, hi-vọng ... tất cả mọi hành-vi đều được chia-sẻ với cuộc sống của Con Thiên Chúa, vì Chúa đã xuống thế làm người, và sống như con người. Chúa cũng đã khát, phải xin nước người phụ-nữ Samaritan bên bờ giếng Giacop. Chúa đã đói phải cùng các môn-đệ tuốt những bông lúa bên đường mà ăn. Miếng ăn của người nghèo và người ăn xin không còn là miếng nhục, vì Chúa cũng đã xin ăn. Nhưng Chúa cũng dự bao nhiêu bữa tiệc, Chúa dâng lời tạ-ơn, nói lời nhận-xét người dự tiệc như thế nào là xứng-đáng, người phục-vụ thì phục-vụ thế nào là vì tình-yêu, sự cảm-mến hay vì khoe-khoang.
Từ đó tôi cảm-nhận được nhiều hơn lời Thánh Phaolo: "Dù tôi ăn hay uống, tôi thức hay ngủ, tôi làm vì danh Chúa." (1Cor 31) Thánh Teresa Nhỏ được tôn-phong tiến-sĩ Giáo Hội vì tìm ra đường nên thánh bằng các việc nhỏ.
Chúa giáng-sinh để đem lại phẩm-giá cho con người trong đời thường và trong ý-thức hệ. Đức Giáo Hoàng Francis trong khi bàn về vấn-đề nô-lệ của thời-đại đã nói rằng: "Xưa và nay, vấn đề nô lệ đều được bắt nguồn từ ý-niệm về con người như là một thứ đồ vật. Khi tội-lỗi làm băng-hoại lòng người và tách con người khỏi Đấng Hóa-Công thì người ta không coi tha-nhân là những hữu-thể có nhân-tính và phẩm-giá bình-đẳng. Con người không được nhìn là hình-ảnh của Thiên Chúa. Từ đó con người bị cướp đi quyền tự-do, nhân-tính và phẩm-giá, bị áp bức, bóc-lột về thể-lý hoặc tinh-thần. Họ bị bán đi thành sản-vật của người khác." (Sứ-Điệp Chuẩn-Bị Cho Ngày Hoà Bình 1.1.2015)
Bạn biết không, cảm-nhận được sự nhiệm-mầu Chúa Giáng Sinh, tôi sở-hữu được niềm vui-sướng là có Chúa ở với tôi, có Chúa sống đồng-hành với tôi trong cuộc đời. Tôi hãnh-diện - nhiều khi âm-thầm - biết rằng cuộc sống đời thường của tôi không tầm-thường. Cuộc đời tôi được mời-gọi để kết-hợp với thân-thể và cuộc đời của Chúa, như sợi tơ dệt thành tấm vải. Dù ở vị-trí nào, ở mép riềm hay trung-tâm, xấu hay đẹp, được nhuộm màu tối hay sáng, nổi bật hay ẩn-chìm vào hậu cảnh, tôi vẫn có vai-trò trong toàn-thể và giá-trị trước mặt Chúa.
Tôi dù vẫn là con người mỏng-dòn, yếu-đuối nhưng tôi không còn nhìn đau-khổ và sự chết là phi-lí nữa. Chúa đã nêu gương và là mẫu-mực cho tôi trong đau-khổ và sự chết. Tôi có niềm vinh-dự được mời-gọi đóng-góp và chia-sẻ với Chúa trong công-trình cứu-rỗi.
Quì trước Máng Cỏ Giáng Sinh, ánh điện lấp-lánh và tiếng nhạc du-dương không làm nhòe đi ý-thức của tôi về những cọng rơm sưởi ấm Con Thiên Chúa vừa hạ sinh. Lòng tôi tràn-ngập niềm vui và tạ-ơn vì Thiên Chúa đến ở với chúng ta - Emmanuel.***
Nguyễn Văn Thông
12/2014