Nguyễn-Xuân Nghĩa - Sống Ngày 160616
"Vùng Oanh Kích Tự Do"
* Tranh minh diễn trên tuần báo Sống *
Khách có kẻ từ xa lộ 15 chạy thẳng vào nhà người viết, giọng hốt hoảng: “Tại Las Vegas, người ta đang cá một ăn mười là Hoa Kỳ và Trung Quốc sẽ đụng trận! Nhà bác hay nói chuyện chiến lược thì nghĩ sao? Có nên bắt không?”
Không thuộc phái “cờ bẻo”, cũng chẳng ham đánh bạc bằng máu xương người khác, người viết này bèn núp sau… ông Tôn Tử. Mà không thoát!
Chỉ vì ưa đọc sách thánh hiền nên hết hiền, người viết khuân ra một kho sách cao hơn đầu người rồi leo lên nói như thánh sống. Binh pháp Tôn Ngô dạy rằng “binh là việc lớn của nước”. Nhưng cao điệu nhất vẫn là khỏi dụng binh mà vẫn khuất phục được đối thủ!
Thấy khách ngơ ngác như nghe thày bói lên đồng mà lạc quẻ, người viết bèn thừa thắng xông lên. Ra vẻ thông thái mà thao thao một chuỗi lý luận đầy chữ Hán: Phàm mọi chuyện trên đời đều phải thuận lẽ âm dương. Rồi giảng tiếp:
Âm là thủ đoạn nên mới có chữ “binh bất yếm trá” và cái bọn trọng võ hơn văn đều ưa gây rối bằng trò lật lọng. May rằng ta có dương là đạo đức nên mới có lời khuyên đánh không bằng đàm, hòa vẫn hay hơn chiến!
Khách vốn là dân võ biền, lại ngồi gần kho đạn nên mới nộ khí xung thiên. Nói như bác thì thà là ta biểu tình bên đám phản chiến với lá cờ trắng khi bọn Trung Cộng đã tràn xuống Đông Hải!
Đang mê chính giọng nói của mình, người viết bèn rót cho khách một tách trà rồi ra rả luận tiếp.
“Văn” là ngoại giao, thuộc bộ máy dân sự đầy chất quang minh chính đại. “Võ” là chiến trận, thuộc về bộ máy quân sự nên khi nào cũng phải sống nhờ mưu. Nếp văn hóa Trung Hoa có nét văn võ song toàn nên cứ nói văn mà vẫn chuẩn bị dụng võ.
Thấy khách bàng hoàng lẩm nhẩm như người tụng kinh, ta bèn đi tiếp một đường quyền….
Nói về văn thì tuần trước, cột báo này đã oanh kích vào trò ma “hải dưới”. Bắc Kinh có năm bộ phận với cấp số khoảng bốn vạn người cùng chia sẻ trách nhiệm kiểm soát hải dương - mà chưa phối hợp được. Ngày 10 Tháng Ba năm 2013 Bắc Kinh mới thống nhất năm cơ quan là Hải Sự, Hải Cảnh, Hải Quan, Ngư Chính và Hải Giám dưới một vỏ bọc dân sự có vẻ văn hơn võ vì thuộc quyền giám hộ của Bộ Tài Nguyên và Quốc Thổ. Phần võ được yểm bên trong là mũi nhọn Hải Cảnh, thuộc Bộ Công An.
Thế rồi, hôm 26 Tháng Năm, Bộ Quốc phòng Bắc Kinh công bố Bạch Thư của Quốc vụ viện về Chiến lược Quân sự Trung Quốc. Được soạn thảo cho dư luận nội địa và quốc tế, tài liệu không tiết lộ một bí mật quân sự nào nhưng đưa ra nhiều thông tin mới về sự xuất hiện của một cường quốc quân sự có ý chí sử dụng mọi phương tiện để bảo vệ quyền lợi trên trường quốc tế.
Đấy là cái thuật trong văn đã thủ võ.
Nhưng mà thủ võ với ai? Khách chưa hài lòng nên gặng hỏi - Còn ai trồng khoai trước cổng Thiên triều? Bọn Mỹ đế chứ ai!
Xưa nay, lãnh đạo Bắc Kinh không đánh giá sai mối nguy xuất phát từ Hoa Kỳ, siêu cường có mặt khắp năm châu và từ trăm năm nay sẵn sàng can thiệp vào bốn bể. Trung Quốc có bờ biển dài nhất thế giới, từ cửa sông Áp Lục bên bán đảo Triều Tiên đến Vịnh Bắc Bộ của Việt Nam, họ ôm mối lo dài hơn 22 ngàn cây số. Vì là cường quốc lục địa mới từ biển xanh lục lò mò ra biển xanh dương nên họ càng ngại Mỹ đế, nhất là sau khi Hoa Kỳ mở ra cuộc đua làm Liên bang Xô viết hụt hơi mà thác.
Cho nên, trải qua năm đời lãnh đạo, Bắc Kinh đã vạch ra bát quái trận đồ. Chành bành tám góc:
Thứ nhất, không nên gây nghi ngờ hay hãi sợ theo tôn chỉ “thao quang dưỡng hối”, khái niệm mà Đặng Tiểu Bình lấy từ thời Xuân Thu Chiến Quốc để căn giặn.
Thứ hai là phải đánh lạc hướng lý luận của lãnh đạo Mỹ qua việc tác động vào dư luận. Đấy là “thuật quỷ biển” - perception management hay manipulation - nhờ phe truyền thông khuynh tả và những kẻ làm ăn với Bắc Kinh.
Thứ ba là giữ tầm nhìn trường kỳ, theo lối “Chu Công phá núi”. Đời này chưa xong thì đời sau làm tiếp, chứ không nhấp nhổm theo phản ứng ngắn hạn theo kiểu Mỹ là hai năm lại đổi ý khi có bầu cử.
Thứ tư là ra sức ăn cắp trí tuệ và kỹ thuật, như kiểu Trọng Thủy ở rể để cướp lẫy nỏ. Hiểu theo lối hiện đại thì đấy là chôm chĩa tác quyền hoặc dùng tin tặc đột nhập vào các cơ sở đầu não của Mỹ.
Thứ năm là tránh lấy quân sự làm chính. Phải “bất chiến tự nhiên thành” bằng đấu tranh bất cân xứng và đánh vào nhược điểm của xã hội mà họ tìm ra từ truyền thông của địch.
Thứ sáu là không sợ rủi ro và tổn thất nếu bị trả đòn vì trước sau gì Hoa Kỳ cũng sẽ lụn bại như nhiều đế quốc bá chủ khác đã lụn bại trong lịch sử. Nhất là khi cánh tả tại Mỹ đã báo như vậy.
Thứ sáu là tận dụng thời cơ đánh đàm để khi hợp tác vẫn đấu tranh, dù đấu tranh vẫn hợp tác. Ta hợp tác với Mỹ để đả Liên Xô nay lại đi cùng Nga cùng các đối thủ khác để triệt hạ bọn Mỹ.
Thứ bảy là thường xuyên lượng định tương quan lực lượng theo lối đấu tranh toàn diện, không cục bộ riêng lẻ như chỉ có kinh tế, quân sự hay kỹ thuật. Đã nói mãn thiên hoa vũ mà! Đánh bằng cùi chỏ, đầu gối, bằng hợp đồng hay ám khí thì vẫn là đánh.
Thứ tám là dùng mưu “Sấn hỏa đả kiếp”, nôm na là đốt nhà hôi của. Hãy cứ gây vấn đề cho Mỹ tứ bề thọ địch và long nhong chữa cháy khắp nơi, trong khi ta tranh thủ đồng minh, bạn hàng toàn cầu.
Từ tám chiến lược trùm khắp càn khôn như vậy, lãnh đạo Bắc Kinh còn tự nhắc rằng nếu muốn đưa Mỹ đế vào trận xa luân chiến thường trực thì ta cũng phải thêm bạn bớt thù để khỏi bị Hoa Kỳ kéo bạn bao vây ngoài ngõ.
Khách đọc đến đây bỗng cười phá: Vậy mà cũng mưu!
Trung Quốc đã thành… công dã tràng vì để rơi mặt nạ quá sớm. Ngày nay, ngần ấy lân bang từ vùng biến Thái Bình qua Ấn Độ dương xuống tới Úc Châu đều gọi nhau mua ổ khóa điện, mà phải mang nhãn hiệu “Made in USA” - để rào giậu cho chặt.
Không quên các tay bán độ ngoài ngõ, khách tủm tỉm hỏi: “Nếu vậy thì Tôn Tử tái sinh như tiên sinh tính sao về canh bạc tại Las Vegas?”
Đã bảo rằng người viết không biết cá độ mà khách chẳng nghe. Thưa rằng Trung Quốc chỉ là nước có vạn cỗ xe mà đã nợ như Chúa Chổm. Bây giờ lại giở trò Đạo Chích và bày ra cuộc thi đua võ trang ngoài biển nên mới chỉ đua với Nhật - và chưa đánh với Mỹ - thì đã hụt hơi mà tan xác pháo.
Dân cờ bẻo tại Las Vegas hay Chú Sam của xứ Cờ Hoa gọi “bất chiến tự nhiên thành” là gì nhỉ?