CHUYỆN KHỈ
Ký Giả Hạng Bét
Ký Giả Hạng Bét
Khỉ là anh em họ hàng
rất gần với chúng ta. Ở một thời điểm mù mờ nào đó mà các nhà nhân chủng học vẫn
chưa khẳng định được, chúng ta ở trên cây leo xuống đất, vĩnh viễn giã từ đời
sống trên cây, đi bằng hai chân, và sau đó, vì hai bàn chân không còn được dùng
để leo trèo nữa nên khả năng cầm, nắm cũng dần dần biến đi.
Khỉ không
làm được như thế. Trong phòng thí nghiệm, con đười ươi Koko được dậy để có thể
dùng dấu hiệu bằng tay nói chuyện với một chuyên gia về tâm lý loài vật bằng
những mệnh lệnh giản dị. Nhưng tự loài khỉ thì không sáng chế ra được ngôn ngữ.
Nó chỉ có thể học từ con người nhưng cũng không học được cách diễn tả những ý
niệm trừu tượng như buồn vui, thất vọng, chán đời, ghen tuông, giận hờn, lảm
duyên hay điệu rơi điệu rụng...
Khi xuống đất, khỉ di
chuyển bằng tất cả tứ chi, chỉ khi cần lắm như khi phải dùng tay cầm hay mang
vật gì thì mới đi bằng hai chân nhưng leo trèo thì không động vật nào giỏi bằng
khỉ.
Khỉ có mặt ở gần hết
mọi nơi trên thế giới ngoại trừ Bắc Mỹ, châu Đại Dương, Âu châu, Bắc và Nam Cực.
Có tất cả 260 giống khỉ khác nhau. Giống nhỏ nhất chỉ bằng nửa bàn tay. Giống
lớn nhất có thể to và nặng đến 200 kilô.
Có ba giống đại hầu
là đười ươi (gorilla), hắc tinh tinh (chimpanzee) sống tại Phi châu, orang utang
sống tại Borneo (Á châu). Cả ba đều là những giống được bảo vệ rất kỹ, nếu không
chúng có thể bị tuyệt giống vì môi trường sống của chúng đang ngày càng bị thu
hẹp lại lấy chỗ cho người. Hai loài đại hầu ở Phi Châu còn bị săn để lấy thịt (bushmeat)
và chính vì ăn thịt hắc tinh tinh mà siêu vi khuẩn gây bệnh Aids đã truyền sang
người. Tất cả ba giống đại hầu này đều rất giống người và rất thông minh. Loài
chimpanzee giống người nhất. Chúng sống thành từng bầy, có gia đình, đẳng cấp rõ
ràng, biết kéo đi đánh nhau với những bầy khác, bắt tù binh, ăn thịt nhau, biết
ăn một vài thứ lá khi ăn thịt sống hệt như chúng ta ăn rau thơm, khi đau bụng
cũng biết tìm một thứ lá cây nhai.
Như vậy chúng cũng biết dùng dược thảo vậy.
Chỉ không đem quảng cáo bán trên truyền hình mà thôi. Chúng mắc một số bệnh như
người như cảm cúm, lao, sưng phổi... Chúng cũng có những liên hệ đồng tính và có
ý niệm rõ về cái chết. Chúng có trí nhớ và có thể học và hiểu, diễn tả được một
số tiếng người bằng cách ra hiệu (sign language). Có những con bắt chước người
hút thuốc lá và nghiện nặng như ở một vài sở thú. Thiếu thuốc chúng cũng bị vật
và thấy người thì chạy tới, ra hiệu xin thuốc hút. Trong tiếng Việt, chúng được
gọi chung là khỉ đột hay khỉ độc.
Những nghiên cứu về
hai giống đại hầu đáng kể nhất là của Dian Fossey và Jane Goodall. Dian Fossey
người Mỹ chuyên nghiên cứu về đười ươi đã bị bọn săn đười ươi bất hợp pháp giết
năm 1985. Jane Goodall, người Anh, chuyên nghiên cứu về hắc tinh tinh trong suốt
nửa thế kỷ.
Người ta thường phân
biệt những con có đuôi là monkeys; những con không có đuôi là apes. Tất cả các
giống khỉ đều giỏi bắt chước, thấy sao là bắt chước làm theo liền: "monkey see,
monkey do" là câu tiếng Anh bồi để nói về cái tính hay bắt chước (mù quáng) đó.
Động từ "to ape" cũng có nghĩa là bắt chước. Do khả năng bắt chước giỏi và tính
thông minh, khỉ được dậy làm xiếc và giúp người trong nhiều việc. Chúng còn có
thể được huấn luyện để giúp đỡ cho người tàn tật không dùng được tay chân làm
các công việc như đóng cửa, mở cửa, lấy thuốc, lấy nước, xúc thức ăn... cho
người. Đó là khỉ capuchin, một giống khỉ ở Nam Mỹ, tuy nhỏ chỉ như một con mèo
nhưng được coi là giống thông minh nhất, có thể hiểu được nhiều mệnh lệnh của
người.
Khỉ đã được cho bay
lên thượng tầng khí quyển trước cả người. Chuyến bay của một hỏa tiễn V2 năm
1949 đã đưa khỉ Abert II lên không gian từ một căn cứ không quân của quân đội Mỹ.
Khỉ cũng được dùng rất nhiều trong phòng thí nghiệm vì chúng rất giống người
trong các phản ứng với các loại thuốc. Các tổ chức bảo vệ loài vật đã phản đối
dữ dội nhưng không thành công mấy.
Khỉ là giống vật gần
với người nhất. Vị trí của các bộ phận cơ thể đều được sắp xếp ở những vị trí
tương tự như ở người, ngoại trừ một số có đuôi trong khi người thì không. Tại
sao ông trời sinh ra khỉ giống người thì không ai biết được. Bàn tay của khỉ rất
giống bàn tay người có cả chỉ tay, vân ngón tay. Khỉ có thể phối hợp ngón tay
cái và 4 ngón kia nên chúng khéo tay hệt như người, vượt xa khỏi các sinh vật
khác. Móng tay khỉ rất giống móng tay người và mặc dầu không phải đi làm nail ở
tiệm, lúc nào móng tay khỉ cũng như vừa được cắt và mài giũa xong.
Khỉ cũng bị người săn
bắt lấy thịt để ăn như ở Á châu, Phi châu và Nam Mỹ. Dưới triều nhà Thanh, các
nhà ngoại giao Tây phương đã ít nhất một lần được mời ăn món óc khỉ. Những con
khỉ còn sống la thét bị trói chặt, đầu được đẩy qua những chiếc lỗ trên mặt bàn
ăn. Người ta dùng những chiếc búa làm bằng vàng đập vỡ đầu những con khỉ đang la
thét đó rồi dùng muỗng múc óc những con khỉ đó lên để ăn. Đúng là cách ăn uống
của mấy anh Tầu: con gì ngọ nguậy là nấu lên đớp liền.
Trong văn chương ít
thấy các nhà thơ nhắc tới khỉ. Có lẽ chỉ đôi ba lần như trong một bài Phan Văn
Trị họa lại bài xướng của Tôn Thọ Tường là có nhắc tới khỉ: "Chớ mượn hơi hùm
rung nhát khỉ / Lòng ta sắt đá há lung lay." Nguyễn Du không nhắc tới khỉ
một lần nào trong suốt mấy ngàn câu Kiều. Ông Tú Xương chỉ bóng gió nói về khỉ:
"... bồng bế nhau lên chúng ở non." Nguyễn Nhược Pháp chỉ có môt câu có
hình bóng những con khỉ: "Sau núi Oản, Gà, Xôi / Bao nhiêu là khỉ ngồi..."
Trong tiểu thuyết của
Ngô Thừa Ân, con khỉ Tôn Ngộ Không được nhân cách hóa và là nhân vật chính trong
Tây Du Ký.
Có một số khỉ đã bị
các nhà sinh vật học bỏ quên nên hiện chưa có được những nghiên cứu nghiêm túc
và chi tiết về chúng.
Thí dụ khỉ khô là
giống khỉ không biết xuống nước để tắm, khác hẳn một giống khỉ ở Nhật trong mùa
đông cũng xuống các suối nước nóng để tắm. Giống khỉ này ít gặp nên hễ nhắc tới
chúng thì bao giờ cũng là câu "Không có con khỉ khô nào cả" hay "Không
ra cái khỉ khô gì hết".
Khỉ mốc là giống cũng
khó kiếm. Thỉnh thoảng chúng bị ướt, không biết lau cho khô nên hay bị mốc.
Khỉ Tầu là giống khỉ
quê quán tại Hoa Lục, cùng quê hương với người vượn Bắc Kinh theo một số nhà
nhân chủng học. Giống khỉ Tầu này rất khốn nạn và mất dậy. Chúng có thói quen ở
bẩn, khạc nhổ phóng uế khắp nơi, chỗ nào lấn được là chúng lấn. Cả thế giới đều
ghê tởm chúng.
Khỉ dòm nhà thường
được người nuôi trong nhà như một giống thú cưng nhưng nhiều khi lại gây ra rắc
rối cho gia chủ hệt như nuôi ong tay áo để lấy sữa ong chúa, sữa chằng thấy đâu
lại bị ong chích cho sưng vú lên thì có.
Nỡm cũng là một giống
khỉ sống gần với người. Tườu là một loài khỉ mà ở Bắc Việt Nam gọi là tiều nhưng
lại viết là tườu. Bà Huyện Thanh Quan có lần trông thấy tận mắt mấy con tiều này
xuống bến sông đón thuyền đi chợ: "Lang thang dưới núi tiều vài chú / Lác đác
bên sông chợ mấy nhà", Tuy thế, gọi ai là khỉ tườu hay đồ con tườu thì đó là
một lối lăng mạ khá nặng.
Bú dù là một giống
khỉ mà người Pháp đem vào Việt Nam. Giống bú dù được lồng vào một câu để chào
nhau hồi người Pháp còn ở Việt Nam: "Mẹc xà lù bú dù con khỉ!". Mẹc là do danh
từ merde của tiếng Pháp có nghĩa là cứt. Xà lù là từ danh từ salaud
nghĩa là đồ khốn nạn.
Khẹc là một giống khỉ
khác. Đây có thể lá một tiếng tượng thanh bắt chước tiếng kêu của nó. Khi nói đồ
con khẹc thì cũng hệt như gọi người đó là đồ khỉ vậy.
Khỉ gió rất dễ ghét.
Khỉ gió đùng lăn ngã ngửa là cảnh nham nhở và sàm sỡ của loài khỉ này. Hiện chưa
biết nguyên do vì sao chúng lại có cái tên kỳ lạ đó. Có thể là do hai chữ phong
hầu (?) ra chăng.
Giống đười ươi có một
thời sống tại Việt Nam và được cho cắp sách đến trường ăn học tử tế nhưng sau
sinh tật lười biếng, cúp cua, trốn học bỏ váo rừng rồi không trở ra nữa. Ông Cao
Bá Quát có lúc đã dậy học cho mấy con: "Nhà trống ba gian: một thầy, một cô,
một chó cái / Học trò dăm đứa: nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi". Hồi ấy
mấy em nữ sinh đười ươi đi học cũng diện lắm khiến một nhà thơ vô cùng đáng yêu
của Việt Nam, ông Bùi Giáng cũng phải ngậm ngùi trong nhiều bài lục bát cũa ông:
"Ta về giũ áo đười ươi/ Trút tờ phong nhã cho người phụ nhau" rồi lại
"Em về giũ áo mù sa/ Tiền trình vạn lý anh là đười ươi". Sự giao tiếp giữa
người và đười ươi là có như trong một truyền thuyết nói là ông Mạc Đĩnh Chi, một
danh sĩ thời Hậu Lê tương truyền là có máu đười ươi trong người vì thân mẫu của
ông vào rừng bị đười ươi bắt và về nhà thì mang thai rồi sinh ra ông diện mạo
rất xấu xa nhưng cực kỳ thông minh được cả Trung Hoa và Việt Nam coi là lưỡng
quốc trạng nguyên. Theo báo Sài Gòn Mới của bà Bút Trà thì ở Cà Mâu cũng có một
vụ tương tự. Xét về mặt khoa học thì những chuyện người và khỉ đều không thể xẩy
ra. Con đười ươi King Kong chỉ là tưởng tượng để làm thành phim kiếm tiền. Phim
được thực hiện hai lần đều để kiếm tiền.
Khỉ già thường sống
thành từng cặp sau khi bọn khỉ con học hành xong, có nghề nghiệp bỏ nhà ra đi
chỉ còn hai con khỉ già sống với nhau ít được các khỉ con ngó ngàng tới.
Khỉ cũng biết mặc
quần áo chứ không phải lúc nào cũng một bộ lông quanh năm suốt tháng. Vì thế, áo
maillot còn có tên là áo khỉ. Túi khỉ là cái túi may ở trước bụng của áo
lót dùng để giữ an toàn cho cái bóp tầm phơi.
Tại một ngôi đền Thần
đạo ở Nikko, Nhật có tượng của ba con khỉ tên là Mizaru, Mikazaru và Mazaru. Con
Mizaru lấy tay bưng mắt, Mikazaru bịt tai và Mazaru che miệng. Tượng của ba con
khỉ này được tạc từ thế kỷ thứ 17 và được coi là tóm gọn được phần nào nguyên
tắc sống của Khổng Tử: không nhìn những chuyện xấu, không nghe những chuyện xấu
và không nói ra những điều xấu.
Một con thứ tư được thêm vào một cách không
chính thức, Con này dùng tay ôm lấy bộ phận chiến lược của nó, ý nói không làm
những chuyện xấu. Nhưng con thứ tư này không được tạc thêm vào những bức tượng ở
đền Thần đạo mà chỉ thấy bán ở những cửa tiệm bán đồ kỷ niệm. Cũng có thể điều
khuyên của con này không được bao nhiêu người nghe và làm theo chăng.
Khỉ được thờ trong Ấn
độ giáo từ 5 thế kỷ trước Công nguyên. Khỉ tượng trưng cho thần Shiva, cho sự
thông minh, trung thành, dũng cảm. Tại những ngôi đền thờ khỉ, bọn khỉ tự do đi
lại như chốn không người, mặc tình cướp phá chợ búa, cửa hàng của dân chúng,
cảnh sát cố gắng can thiệp cũng không ăn thua gì.
Nhưng qua tới Việt
Nam, khỉ không có được bao nhiêu mỹ cảm. Những người ra đời trong năm khỉ thì
than thở đứng ngồi:
Người ta tuổi Ngọ tuổi Mùi
Riêng tôi ngậm ngùi vì nỗi tuổi Thân
Tuổi Thân con khỉ ăn bần
Riêng tôi ngậm ngùi vì nỗi tuổi Thân
Tuổi Thân con khỉ ăn bần
Có một điều kỳ lạ là
người Việt khi chửi nhau thì lại chỉ lôi cha của khỉ ra mà không bao giờ lôi mẹ
của khỉ ra cả. Chúng ta nói "bố khỉ nhà nó" chứ có nói "mẹ khỉ"
bao giờ đâu? Trong một cách nói về một điều không mấy xứng ý, chúng ta cũng đem
khỉ ra: "Rõ khỉ!"
Nhưng khi gọi ai là
"Anh khỉ này!" hay "Đồ nỡm!" hay "Đồ khỉ chửa nào!" thì
chưa chắc người đó đã bị ghét mà có thể là rất đáng yêu là khác.
Trong tiếng Mỹ,
monkey hay ape là những tiếng cực kỳ độc địa để gọi người da đen. Chính tổng
thống Obama cũng đã bị một tờ báo đăng một bức hí họa vẽ ông là một con khỉ. Ông
Bush con cũng bị dùng photoshop để biến ông thành một con hắc tinh tinh. Đùa ông
Bush thì không sao nhưng tờ báo diễu ông Obama thì phải xin lỗi lia lịa.
Ngày Tết người Việt
kiêng không nhắc đến khỉ vì sợ gặp phải những chuyện không may thế nên chuyện
khỉ không nên đem ra nói quá rông dài.
Bởi thế xin chấm dứt
ở đây.
TÂM TƯ (?) CỦA MỘT CON KHỈ
Ông bạn người thân
mến của tôi ơi:
Có thể ông không nhớ
tôi. Nhưng tôi thì vẫn nhớ ông và sẽ còn nhớ ông thêm nhiều năm tháng nữa. Tôi
nhớ bữa trước khi ông đến thăm tôi ở cái chuồng của chúng tôi trong sở thú Sài
Gòn, ông quăng cho tôi gói đậu phọng rang còn nguyên mà tôi đem chia cho cô bạn
gái của tôi. Chúng tôi leo tuốt lên nhánh cây cao nhất trong khu chuồng khỉ để
chia nhau và cùng nghĩ là vẫn còn những người rất tử tế với chúng tôi. Đậu phọng
rang ông cho có ướp ngũ vị hương ngon tuyệt.
Tôi năm nay cũng lớn
tuổi rồi. Khi ông còn ở Sài Gòn dẫn hai con ông vào chơi ở đây thì chưa có tôi
và cô bạn của tôi. Hồi ấy chắc ông gặp ông bà cố nội hay cố ngoại của tôi, Đã
hơn bốn chục năm rồi còn gì. Tất cả đều đã chết. Đời ông bà nội ngoại của chúng
tôi rất khổ, hết đói khát lại còn bị đối xử không ra gì. Tất cả đều chết khi còn
rất trẻ. Đến đời cha mẹ tôi và cha mẹ cô bạn thì đỡ hơn nhờ có du khách từ nước
ngoài đến thăm hay những khách như ông ném cho bao đậu phọng.
Cha mẹ tôi kể là sau
ngày Sài Gòn đổi chủ, trong cái thảo cầm viên này đã có bao nhiêu là giống thú
bị chết, phần lớn chết vì bị thiếu ăn. Thời ấy người ta còn chết đói, huống gì
bọn tôi trong sở thú. Một số bị những thằng bộ đội giết để ăn thịt. Chúng nó
trong rừng đói khát, khi vào Sài Gòn, chúng thấy mấy anh chị em chúng tôi trong
sở thú béo tốt thế là chúng nó đớp lẹ cho bõ những ngày cơ cực trên ĐMHCM.
Chuồng khỉ của chúng tôi cũng mất gần ba chục anh em. Chúng nó dùng đồ ăn dụ anh
em khỉ đến gần hàng rào thò tay ra thì liền bị túm lấy lôi ra ngoài chuồng đem
đi nấu nướng ăn với nhau. Khi không bị giết thì mấy anh em khỉ trong chuồng bị
chọc phá, ném thuốc lá còn cháy dở dang vào chuồng có anh bị mù mắt, rồi lại có
mấy anh khác dại dột nhặt lên bắt chước hút và trở thành nghiện ngập đến là khổ.
Có được một lần tử tế một chút là khi có một thằng bộ đội nói với mấy đứa khác
rằng ở ngoài Bắc có một thằng cha già có đôi tai giống hệt như những cái tai của
chúng tôi. Mà tôi thấy giống thật. Lúc trước tôi nghĩ nó mặt dơi, tai chuột
nhưng nhìn kỹ thì nó có đôi tai khỉ thật. Thế là chúng nó lại kéo nhau đến
chuồng khỉ xem đôi tai của bác (?) rồi suýt soa khen những cái tai của chúng tôi
mãi.
Tôi là khỉ thị thành
mấy đời rồi ông ạ. Ông bà cố nội ngoại đều bị bắt ở rừng, sau đó từ đời ông bà
nội ngoại xuống đến đời cha mẹ qua tới chúng tôi đều là gốc thị thành hết nên
không biết gì về cảnh rừng rú mà anh hổ ở cái chuồng gần bên than thở tối ngày
rồi lại viết thành bài thơ hổ nhớ rừng khối anh nghe và tấm tắc khen hay. Chúng
tôi thì chưa bao giờ đứng uống ánh trăng tan hay nhìn bình minh cây xanh nắng
gội, chim muông véo von tưng bừng chào buổi sáng như trong bài thơ ấy. Chúng tôi
ra đời trong cái chuồng khỉ này, rồi cũng chết ở trong cái chuồng này như mấy
đời trong gia đình tôi mà thôi.
Ở trên tôi có nói
chuyện chúng tôi bị đối xử tàn tệ là vì bọn khách vào chơi thảo cầm viên hầu hết
đều là thứ rất mất dậy. Chúng nó chọc phá tất cả những giống thú, ném gạch đá
vào chúng tôi, khi thấy chúng tôi la thét thì chúng càng thích thú điên cuồng.
Không một anh chị em nào được chúng tha. Nhưng bọn khỉ chúng tôi bị chọc phá
nhiều nhất có thể vì chúng tôi có những phản ứng giống người nhất. Chúng tôi
cũng la thét nhăn nhó mặt mày và chúng tôi càng la thét thì chúng lại càng thích
thú, càng chọc phá nhiều hơn. Loại khách mất dậy này xuất hiện rất nhiều sau năm
1975, chúng nói bằng một cái giọng Bắc nghe rất khác giọng Bắc của ông. Chúng nó
chửi thề nghe phát sợ.
Những người vào thăm
sở thú cũng không còn là những thành phần hiền lành mà các cụ của chúng tôi kể
lại nữa. Hồi ấy gần sở thú là hai ngôi trường trung học lớn, các học sinh của
hai trường thường vào thơ thẩn trong vườn:
Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo
Còn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay
Làm học trò nhưng không sách cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ (Đinh Hùng)
Còn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay
Làm học trò nhưng không sách cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ (Đinh Hùng)
Và tôi chắc chính ông
cũng đã viết vài ba chữ trên bức tường sau viện bảo tàng của cụ Vương Hồng Sển.
Chắc cái tên mà ông viết cạnh tên ông cũng không còn nữa. Bao nhiêu vật đổi sao
dời rồi còn chi. Hồi ấy, theo các cụ kể lại, học sinh các ông hiền ơi là hiền.
Vào sở thú chỉ là để hò hẹn nhau vì chưa thể "...đi vào tận rừng xanh / ngắt
cánh rong vàng bên suối..."
Quên không nhắc tới
trường Văn Khoa và trường Dược ở gần sở thú chúng tôi nữa chứ. Các anh chị sinh
viên cũng hiền lành và lịch sự. Sáng sáng bọn thú chúng tôi còn được nghe tiếng
trực thăng Alouette của ông Kỳ đáp xuống phủ phó tổng thống trên đường Thống
Nhất nữa, rồi hàng năm còn có duyệt binh gần sở thú của chúng tôi nữa chứ.
Bây giờ bọn thanh
thiếu niên đi chơi sở thú ghê gớm hơn nhiều. Chúng nó đưa nhau vào đây làm trò
con khỉ công khai trong khi bọn khỉ chúng tôi có như thế bao giờ đâu. Hết những
trò đó, chúng quay ra đánh nhau, trận nào trận ấy dã man tàn bạo không để đâu
cho hết. Và đặc biệt bọn con gái đánh nhau nhiều hơn. Chúng dùng toàn những đòn
dữ dằn nhất để đánh nhau: giựt tóc, đá vào mặt, vào đầu, lên gối, xé quần xé áo
của nhau trong khi bọn con trai lấy máy video ra thu lại hình ảnh... Chúng tôi
chưa bao giờ chứng kiến những cảnh dễ sợ như thế. Có người nói nhìn những cảnh
đánh hội đồng như thế, người ta có cảm tưởng giống hệt như cảnh đấu tố ở ngoài
Bắc mà chính ông bà của chúng đã từng tham gia.
Đã có vài ba lần tôi
chán sống trong cái chuồng khỉ này và cũng đã nghĩ tới chuyện vượt thoát ra
ngoài đi theo mấy gánh xiếc để kiếm sống nhưng ở ngoài không có xiếc lớn mà chỉ
có xiếc rong một mình độc diễn như mấy thằng chóp bu Hà Nội nên tôi nghĩ không
đáng đi làm nuôi thằng chủ. Còn chạy lên rừng cũng không phải là giải pháp tốt.
Rừng Tây Nguyên đang bị Tầu phá để khai thác. Còn mấy con tê giác sống sót bao
nhiêu năm chiến tranh nay cũng không còn. Vài anh sao la cũng phải trốn chui
trốn nhủi thì khỉ như tôi sống cũng không dễ. Đó là không nói tới chuyện là sau
mấy đời là khỉ thành thị rồi nên tôi cũng đã mất đi cái bản năng để sống trong
thiên nhiên như tổ tiên tôi. Đó là chưa nói đến việc để lại cô bạn xinh đẹp của
tôi chẳng gì cũng đã cùng ở bên nhau hơn hai chục năm. Đi làm xiếc thì kiếm đâu
được một chị khỉ ngon lành như vậy mà lên rừng thi chẳng sớm thì muộn cũng bị
mấy thằng Ba Tầu đánh bẫy đem nấu lên ăn với nhau mà thôi. Vậy thì ở lại đây,
thỉnh thoảng gặp được người tử tế như ông cũng đỡ. Chuyện sang Ấn Độ tới những
nơi có đền thờ khỉ để sống chắc không được. Chỉ có khỉ quốc doanh do nhà nước
gửi đi thì mới được. Sức mấy mà đến lượt một con khỉ già như tôi.
Chúc ông một năm khỉ tốt lành. Ông là bạn tôi thì không có gì phải sợ cả. Không lẽ cùng là khỉ mà lại còn hại nhau ư? Xin lỗi tôi không có trò lừa thầy phản bạn bán đồng chí như cái thằng mặt chó tai khỉ ạ.
Bảo Lâm ghi lại