Tâm sự của X
Mình không hối hận, không hối tiếc, chỉ thấy chua chát, nhưng dù sao cũng chúc cho chúng "hắn" ráng làm người tử tế.
Chỉ cần vài phút thôi là mọi chuyện coi như xong. Có mắt như đui, có tai như điếc, có chân như què, có miệng như câm. Nhà to cửa rộng như một nhà tù. Vợ con và cả chính mình bị theo dõi nghiêm ngặt. Mà có bằng chứng là bị theo dõi, hay bị giam lỏng hay không? Không! Nói ra còn mang tội phản quốc, phản động... Mình biết trò này quá mà.
Sợ nhất là sự cô đơn, không biết được điều muốn biết, phải biết những điều mình không muốn biết.
Đau nhất là bị cáo buộc mà không thể biện hộ. Hừm, dân oan, bây giờ mình hiểu thế nào là hai chữ "dân oan".
Mình đâu sợ chết, mà đến giờ phút này, chết lại là cách giải quyết gọn nhất. Minh` cũng có đủ cách để "đi". Nhưng đi trong lúc này, ai là người đỡ đần cho bọn nhỏ. Chỉ cần buộc tội "tự sát vì che tội phản quốc và tham nhũng" là coi như tiêu hết. Dù chỉ biết qua tin tức phong phanh lọt tới, mình cũng biết đám "mình" ngoài Hà Nội, Hải Phòng thậm chí trốn xuống quê mà còn đang bị đánh tỉa tơi tả, bọn nó "đập ruồi" là đang "đả mình" đó.
Không, mình phải sống, mình còn sống là còn hy vọng. Bọn Mờ Mờ tuy "buộc" phải bỏ rơi mình, nhưng biết đâu "chúng" đang có mưu mẹo dùng mình trở lại. Hay ít ra, mình còn sống, thì "chúng"
còn chưa dám "bứng" trọn gói, vì sợ đàn em mình đánh trả.
Khốn nạn! Tại sao lúc còn quyền trong tay, mình không làm dữ cho rồi. Còn gì để mất đâu? Mình đâu tin gì bọn Mờ Mờ. Ba chính quyền "phản động" đều bị chúng "bỏ rơi" vì quyền lợi. Nhưng trách làm sao được, chính mình khuyên chúng đừng "sờ mó" vào nền độc lập mà. Còn bọn Lạ thì "hứa một đằng mần một nẻo", ai ngờ bọn thằng L lại "thắng cờ" hạ mình dễ như chích thịt.
Mà có muốn làm dữ cũng không xong, tay chân bị khóa từ trong ra ngoài. Bọn Lạ và bọn Mờ Mờ có vẻ như đã thỏa thuận là chỉ để mình và thằng L hai đứa chơi cờ thôi.
Tưởng đô thắng ai nhè nhân dân tệ thắng. Mà có thiệt nhân dân tệ đang thắng không?
Hay là qua bển như người ta đồn, giả bệnh, giả điên...., miễn là theo chân thằng "Hai Bao" là tốt rồi.
Nhưng đâu chắc bọn thằng L cho mình đi dễ như vậy, ngay cả để hết tiền tài sự nghiệp, bỏ của chạy lấy người.
Không, chúng nó chưa thể "tử tế" mau như thế, và sẽ không bao giờ "tử tế" như lời "bác" khuyên.
Đúng vậy, nghĩ đi nghĩ lại, mình chỉ còn niềm tin nơi "bác". Còn tượng "bác" trong quốc hội, tại mọi nơi, là có thể còn có người ủng hộ mình.
Bây giờ mình mới thấy cười trước ống kính là khó vô cùng.
Tâm sự của L
Mình đâu muốn vào thế này đâu. Tiền không nhiều bằng một thằng "đại gia" hạng trung. Thắng thì chỉ tổ giảm thọ. Thời chiến tranh đã tưởng may tránh xung đột chỉ sống bằng lý luận, không ngờ.
Trăm lỗi là tại thằng X, ngàn lỗi là tại đám chuột theo nó nằm đầy bình.
Nhưng trách vậy lại cũng không đúng lý luận. Vì đám chuột chúng theo mình đông hơn thằng X. Mình chẳng nói là đa số tuyệt đối là gì.
Khốn nạn nhất là cái chuyện thắng xong mà phải đi đổ vỏ ốc. Tiền hết, tật mang. Thằng X vừa đi, ghế còn hơi đít nó, mà hai ba vụ hệ trọng đã xẩy đến.
Mình biết hết đấy, nhưng tưởng là cách giải quyết dễ hơn nhiều. Chỉ cần lôi đám thằng X ra lấy tiền lại trả nợ là xong. Tăng trưởng tốt, cái gì cũng tốt. Không ngờ, chỉ có ... lý luận và báo cáo là tốt.
Đấy là mình hy sinh vì tập thể ra mà gánh vác vài năm, cho tình hình ổn định, khi nào lập trường kiên quyết đứng vững, bình chuột ổn thỏa, mình sẽ "đi".
Từ ngày mình lên, "loạn" quá, chẳng ra đâu vào đâu cả.
Tiền hết, nợ tăng, cái này thì lý luận mình học lại không dậy cách giải quyết. Đường lối các bác đã dùng thì đã thất bại cả.
Phải dùng cách "một hòn đá ném hai con chim", hóa ra "đả hổ đập ruồi" lại là cách hay nhất. Vừa có tiền vừa củng cố nội bộ.
Chuyện "thiên triều" và "cựu thù", chưa mèo nào dám cắn mữu nào đâu.
Có thực mới vực được đạo. Lo chuyện trong nhà đã. "Cần, kiệm, liêm, chính" "Dĩ bất biến ứng vạn biến" quá đúng.
Đúng vậy, nghĩ đi nghĩ lại, mình chỉ còn niềm tin nơi "bác". Còn tượng "bác" trong quốc hội, tại mọi nơi, là có thể còn có người ủng hộ mình.
Bây giờ mình mới thấy cười trước ống kính là khó vô cùng.
Dân chơi, Ngân chẳng dùng lời
Để giữ bờ cõi Ngân ngồi giạng chân
Lú còn lý luận tuyệt luân
Không cần lời lẽ chỉ cần công an
Túm lại cần tượng Hồ Quang
Và Ngân ngồi đợi Hán gian chui vào
Cuộc xâm lược và tàn phá Việt Nam không cần vượt biên giới của Trung cộng
Vũ Đông Hà (Danlambao) - Cuộc xâm lược khởi đi vào năm 1990 và âm thầm tiến hành kể từ sau Mật nghị Thành Đô. Những căn cứ chiến lược đã được từng bước cài đặt, xây dựng trên toàn lãnh thổ Việt Nam. Những nòng súng đại bác được thế chỗ bởi những ống thải, những hầm chứa bùn; những mìn, bom, đạn được thay thế bởi những hóa chất độc hại. Nó là một cuộc xâm lược mà kết quả không là những chiến trường khói lửa, những làng mạc bị đốt phá, những xác người xình thối trên núi rừng Việt Bắc. Kết quả của cuộc chiến là một đất nước Việt Nam, từ núi rừng đến nông thôn, thành thị vẫn nguyên vẹn nhưng nguồn sống bị tiêu diệt. Một vùng biển chết. Những sông hồ chết. Một núi rừng cao nguyên chết. Một đồng bằng Cửu Long chết. Và hơn 90 triệu người Việt Nam bệnh hoạn, dật dờ.
Tháng 4 năm 2016 là một cuộc tập trận thử nghiệm. Chỉ trong vòng vài ngày, thông qua một nhà máy luyện thép chưa thật sự đi vào hoạt động, cuộc thử nghiệm đã tạo ra một khủng hoảng môi trường lớn nhất trong lịch sử của quốc gia nằm trong kế hoạch xâm lược của Bắc Kinh. Hàng triệu cá tôm bị tàn sát, biển Đông dọc theo xương sống miền Trung rơi vào tình trạng bị phá hủy ở mức độ nhiều năm không thể phục hồi. Trong đất liền, thông qua những hạ tầng cơ sở đã được âm thầm xây dựng, kết quả của cuộc tập trận là trải dài từ miền Trung xuống miền Nam lên miền Bắc - cá chết phơi bụng trắng hếu tràn ngập nhiều sông hồ.
Một cuộc thử nghiệm tàn sát khủng khiếp, lan rộng, có sức tàn phá im lặng, lâu dài, không cần một lời tuyên chiến. Và không cần một tiếng súng.
Tháng 4 năm 2016 cũng là cuộc thử nghiệm của Bắc Kinh để đánh giá phản ứng của một dân tộc đang nằm trong tiến trình xâm lược của họ. Đó là phản ứng của đảng lãnh đạo, chính phủ và của 90 triệu người dân Việt Nam. Họ đã tìm thấy câu trả lời:
- Người đứng đầu đảng lãnh đạo ngoan ngoãn thân chinh đến đại bản doanh, nơi mà những thủy lôi phenol, cyanide và nhiều hóa chất độc hại bí mật khác được bắn đi, để gián tiếp xác định quan hệ khắng khít giữa 2 bên. Sau đó ngoan ngoãn im lặng trước khủng hoảng của đất nước; ngoan ngoãn theo đúng bài bản của quan thầy - ra lệnh cho toàn đảng tập trung vào những "việc cần làm ngay": thanh trừng phe nhóm kẻ thù trong nội bộ đảng.
- Toàn bộ quốc hội, những người tự cho là đại diện cho hơn 90 triệu dân, hoàn toàn im lặng; toàn bộ các tướng lãnh quân đội án binh bất động; toàn bộ hệ thống an ninh, mật vụ, công an tập trung vào việc trấn áp bất kỳ người dân nào đứng lên đòi hỏi phải bảo vệ môi trường, yêu cầu làm sáng tỏ nguyên nhân, thủ phạm gây ra thảm trạng cá chết.
- Toàn bộ các quan chức đứng đầu các ban ngành liên quan tìm đủ mọi cách để đánh lừa dư luận, sẵn sàng tiếp tục để cho người dân tiếp tục xuống biển, tiêu thụ thức ăn có xác suất bị nhiễm độc bằng thông điệp xuyên qua lời nói lẫn hành động của họ: cá, biển vẫn an toàn.
- Đại đa số 90 triệu người dân vẫn tiếp tục quay cuồng với cuộc sống riêng tư và vô cảm. Hiện tượng cá chết chỉ đủ để nhiều người ngưng ăn hải sản vài tuần, tích trữ hàng chục chai nước mắm trong nhà và quan tâm lắm là một tiếng thở dài lặng lẽ. Chỉ có vài ngàn người đứng lên bảo vệ sự tồn vong của đất nước, vũ khí trong tay của họ là một bàn phím, một tấm bảng biểu ngữ A4, một hình cá chết trên mặt. Tất cả đều bị đảng và nhà cầm quyền CSVN xem là những kẻ kích động, phá hoại và thẳng tay đàn áp, bắt giam.
Tháng 4, năm 2016. Cuộc thử nghiệm của Bắc Kinh thành công mỹ mãn. Thành công không nằm ở hàng triệu con cá chết để bộ Tổng tham mưu đầu não cụng ly Mao Đài chúc mừng nhau. Thành quả lớn nhất của cuộc tập trận không tiếng súng là lời đáp cho câu hỏi: 90 triệu người dân Việt Nam có còn ý chí đứng lên bảo vệ giang sơn như cha ông của họ đã từng tranh đấu trong mấy ngàn năm để chống lại sự xâm lăng của Bắc Triều hay không?
Từ những cuộc bắt giết ngư dân, từ những lần tập trận thử nghiệm chiến tranh tâm lý mang tên Cáp Quang AGG, Bình Minh 02, HD-981... sang đến FHS, Bắc Kinh đã có câu trả lời dứt khoát: Những gì diễn ra từ tháng đầu tháng 4 năm 2016 đến nay với thái độ của đảng và nhà nước CSVN, với phản ứng của đa số 90 triệu người dân Việt Nam, cho thấy đất nước và dân tộc Việt đã có những chỉ dấu chín muồi để trở thành những kẻ nô lệ và những người mất nước.
Ngày 2 tháng 9 năm 2020. Hàng triệu triệu con cá phơi kín bờ biển Đông, trắng khắp sông hồ từ Nam ra Bắc. Bùn đỏ tràn khắp Bảo Lâm - Lâm Đồng. Mọi nguồn nước uống tại thủ đô và các thành phố lớn nhỏ đều nhiễm độc. Những tuyến đường sắt, cao tốc ngưng hoạt động vì những "sự cố" không thể giải thích. Nhiều công trình xây dựng, giao thông bị sụp đổ, rạn nứt bất ngờ. Trước đó, hàng trăm ngàn trẻ em sinh ra với nhiều biến thái và bị bệnh Down, cả năm trời các nhà thương lớn nhỏ đầy ắp bệnh nhân với những chứng bệnh ngặt nghèo bùng phát.
Ngày 2 tháng 9 năm 2020. Toàn bộ các nhà máy điện khắp nước ngưng hoạt động, cả một mảnh đất dài 1648 km rơi vào cơn khủng hoảng với bóng tối bao phủ khi đêm về. Toàn bộ các cây xăng phải đóng cửa vì nguồn cung cấp nhiên liệu từ bên kia biên giới đột ngột chấm dứt. Thực phẩm, đồ tiêu dùng trở nên khan hiếm trầm trọng, trong khi trước đó toàn bộ những vụ mùa từ Bắc ra Nam, mạ đã chết trước ngày lúa trổ bông. Dòng sông Đồng Nai thẩn thờ với mực nước thấp chưa từng thấy trong lịch sử và toàn bộ đồng bằng sông Cửu Long là một vùng đất khô cằn, nứt nẻ. Trong khi đó, đèn đuốc tại các công trình xây dựng có những bảng hiệu chữ Tàu thì sáng rực một góc trời.
Cuối năm 2020. Tổng bí thư đảng cộng sản tại Ba Đình nhân danh toàn thể nhân dân Việt Nam thành kính tri ân đảng cộng sản và nhân dân Trung Quốc đã nhiệt tình viện trợ cứu đói cấp thời; đã nhanh chóng gửi chuyên viên, công an và quân đội sang tận nơi để giúp ổn định tình hình, bảo vệ an ninh quốc gia đang có nguy cơ bị "các thế lựu thù địch" âm mưu đánh phá; phục hồi lại sinh hoạt tối thiểu hàng ngày cho người dân Việt Nam. Tại Hà Nội, một cuộc mít tinh vĩ đại được tổ chức với hàng trăm ngàn đoàn viên Thanh niên Cộng sản giương cao hình Hồ Chí Minh và Tổng bí thư đảng cộng sản Trung Quốc. Khẩu hiệu đời đời nhớ ơn đảng cộng sản và nhân dân Trung Quốc trộn lẫn với cờ đỏ 6 sao vàng đỏ rực một bầu trời.
Đầu năm 2021. Thành phố Hồ Chí Minh chính thức đổi tên thành quận Hồ Quang.
Tháng 7, 2016.
Những con cá chết đã tan biến, mục rữa vào hư không theo cái nắng của mùa hè nghiệt ngã. Đường phố Sài Gòn, Hà Nội vẫn rộn rã tiếng còi xe, những tiếng cười pha lẫn tiếng chửi thề. Giữa dòng đời vô cảm, vẫn còn đó những người cô đơn bó gối với với niềm đau quặn thắt trong lòng, nhức nhối con tim khi nhìn lên tờ lịch và nghĩ đến con số 2020 như một định mệnh bi thảm đang đón chờ. Và vẫn còn đó, ngồi yên những con người yêu nước này nhìn những con người yêu nước kia bằng một cặp mắt xa và lạ.
Đất nước tôi, đã biết bao nhiêu mồ hôi, nước mắt, xương máu đổ ra, bao nhiêu người hy sinh nằm xuống trên từng ngọn cỏ, từng gốc cây, từng đỉnh đồi... chiến đấu bảo vệ giang sơn. Không lẽ rồi đây tất cả đều sẽ trở thành vô nghĩa!?
Bạn tôi ơi! thôi đừng theo một lời kêu gọi nào của ai khác. Chỉ lắng nghe tiếng gọi của con tim mình.
27.07.2016