Trong bài “Nếu dân Việt chọn một đảng chính trị” đăng trên Người-Việt Online, ông Ngô Nhân Dụng viết “Một đảng chính trị là của những đảng viên họ đồng ý với nhau về mục tiêu giành lấy quyền hành để cai trị theo chủ trương của họ.” Dĩ nhiên cái chủ trương ấy là một cái chủ trương mà mọi đảng viên của họ cho là tốt đẹp và được nhiều người dân ủng hộ thì họ mới giành được quyền hành. Cũng như một chính trị gia, muốn thành công không những phải là người có khả năng ăn nói mà ngay cả những chương trình tranh cử của người ấy cũng phải thu hút được sự ủng hộ đông đảo của quần chúng,
Vì thế, ngay cả đảng Cộng Sản Việt Nam, là một đảng duy nhất nắm quyền cai trị, nhưng trong cương lĩnh của đảng Cộng Sản Việt Nam cũng như những chính sách mà chúng đem ra áp dụng cũng phải dựa vào lòng dân với những chủ trương tốt đẹp như: Cách mạng tư sản dân quyền, cách mạng ruộng đất, xã hội tự do, nam nữ bình quyền, v.v. trong cương lĩnh của đảng năm 1930 và xã hội công bằng, do nhân dân làm chủ, con người được giải phóng khỏi áp bức, bất công, có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, có nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân v.v. trong cương lĩnh của đảng năm 1991.
Ấy vậy mà tại sao đảng Cộng Sản Việt Nam lại bị người dân Việt Nam gọi là đảng cướp? Tại Sao Hồ Chí Minh, người sáng lập ra đảng Cộng sản Việt Nam lại bị người dân Việt Nam gọi là Hồ Tặc ( Hồ Tướng Cướp) ?
Mặc dầu chữ “Cướp chính quyền” không những đã được nhân dân Việt Nam dùng khi đảng Cộng Sản Việt Nam núp dưới hai chữ Việt Minh để đoạt chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim vào ngày 2 tháng 9 năm 1945 tại quảng trường Ba Đình Hà Nội mà chính đảng Cộng Sản Việt Nam cũng dùng mấy chữ này trong các sách vở và tài liệu của chúng.
Trong chiến dịch cải cách ruộng đất 1954, đảng Cộng Sản Việt Nam đã cướp của (tài sản và đất đai) của các điền chủ và chính bọn chúng đã giết chết hơn 170 ngàn người dân vô tội chỉ vì có vài mẫu ruộng hay vài chục mẫu ruộng. Tết Mậu Thân năm 1968, chỉ vì không cướp được miền Nam, đảng Cộng Sản Việt Nam đã hạ lệnh giết chết trên 6,ooo người dân vô tội ở Huế.
Tuy nhiên cho tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhân dân Việt Nam vẫn chưa ai gọi đảng Cộng Sản Việt Nam là đảng Cướp là tại sao? Bởi vì bọn Cộng Sản Việt Nam trước năm 1954 dưới chiêu bài “Chống thực dân Pháp để giải phóng dân tộc” và sau này, trước năm 1975, với chiêu bài “Chống Mỹ cứu nước”, vẫn che dấu được cái bộ mặt tay sai của Cộng Sản Quốc Tế là Liên Sô và Trung Quốc. Chúng vẫn bịp bợm và lừa gạt được người dân Việt Nam là chỉ có chúng mới là người có công giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước. Vì thế nhiều người vẫn tưởng rằng chúng có chính nghĩa và những tội cướp của giết người mà bọn chúng chúng làm là đúng.
Nhưng sau tháng 4 năm 1975, đảng Cộng Sản Việt Nam đã cướp 16 tấn vàng của Ngân Hàng Quốc Gia Việt Nam đem đi để trả nợ cho Liên Sô. Với những chính sách đổi tiền, mỗi gia đình chỉ được phép đổi có 100 ngàn đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa để lấy $200 tiền Việt Cộng cũng như chính sách đánh tư sản mại bản, chính sách kinh tế mới, đảng Cộng Sản Việt Nam đãcướp trắng trợn không biết là bao nhiêu tiền bạc, của cải, nhà cửa của đồng bào miền Nam và cũng kể từ đó, đảng Cộng Sản Việt Nam đã được người dân miền Nam gọi là đảng Cướp, thật không sai chút nào. Ngày nay chúng (bọn CộngSản Việt Nam) còn cướp cả đất đai của các tôn giáo như Công Giáo, Phật Giáo, Cao Đài, Hoà Hảo, Tin Lành v.v. và đất đai của nhân dân cả hai miền Nam, Bắc. Vì thế mới có những vụ giáo dân xứ Thái Hà biểu tình phản đối ở Hà Nội, giáo dân Tam Tòa mit tinh cầu nguyện ở Vinh, vụ dân oan khiếu kiện ở Saigon v.v.
Trên đây chỉ là mấy vụ điển hình những hành vi cướp của, giết người của đảng Cộng Sản Việt Nam nhưng rõ ràng và có ghi vào sử sách. Ngoài ra còn không biết bao nhiêu những vụ cướpcủa, giết người khác mà đảng Cộng Sản Việt Nam đã thi hành một cách dấu diếm như thủ tiêu, thanh toán hoặc đổ cho người quốc gia hoặc các đảng phái đối lập. Ngay cả những người đã nghe theo lời dụ dỗ của bọn chúng, đem tiền về làm ăn, chúng cũng không tha, nhiều người còn bị chúng bỏ tù trước khi cướp hết tài sản. Vụ gần đây nhất là vụ Bát Nhã Làng Mai ở Lâm Đồng(Đáng đời cho vợ chồng sư giả Nhất Hạnh & Chân không).
Qua những sự kiện trên, đảng Cộng Sản Việt Nam đã lộ nguyên hình là một đảng Cướp không những đúng nghĩa là một đảng Cướp mà còn là một đảng Cướp dã man và tàn bạo nhất thế giới. Thực vậy, các đảng Cướp, thường chỉ cướp của, ít khi chúng giết người, trừ trường hợp bất khả kháng. Nhưng đảng Cộng Sản Việt Nam, sau khi cướp của, nếu chúng không giết thì cũng bỏ tù. Chính Phạm Quế Dương, một cựu Đại Tá Quân Đội Nhân Dân tức bộ đội của Việt Cộng cũng đã từng tuyên bố “Đảng Cộng Sản Việt Nam là một đảng Cướp”.
Khi một đảng được gọi là đảng cướp, thì thủ lãnh của đảng cướp phải là một tướng cướp. Đảng Cộng Sản Việt Nam đã là một đảng cướp, thì thủ lãnh của đảng Cộng Sản Việt Nam, tức Hồ Chi Minh phải là một tướng cướp. Do đó người dân Việt Nam thường gọi Hồ Chí Minh là Hồ Tặc, nhiều người còn gọi ông Hồ là Dâm Tặc (trong đó có tui). Điều này thật cũng không có gì là quá đáng vì chính Hồ Chí Minh cũng đã từng cướp của giết người.
Thực vậy, năm 1945, sau khi cướp được chính quyền, ông Hồ tổ chức một tuần lễ vàng, lấy lý do là để mua khí giới. Nhưng ông Hồ đã cướp đi số vàng này đem hối lộ tướng Tầu là Lữ Hán để y không cung cấp vũ khi cho các đảng phái quốc gia Việt Nam. Ngoài vụ cướp số vàng này, số vàng của nhân dân cúng để mua vũ khí chống Pháp, ông Hồ còn phạm tội giết người, đó là bà Cát Thành Long Nguyễn Thị Năm và Nông Thị Xuân. Bà Cát Thành là người đầu tiên bị Hồ Chí Minh ra lệnh giết trong phong trào Cải Cách Điền Địa mặc dầu bà đã che giấu và nuôi dưỡng các lãnh tụ cộng sản Việt Nam như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Lê Thanh Nghị, Lê Giản v.v. trong thời gian đảng Cộng Sản Việt Nam còn hoạt động bí mật. Còn Nông Thị Xuân, một người giúp việc của Hồ Chí Minh cũng bị ông ra lệnh cho Trần Quốc Hoàn thủ tiêu để che dấu tội lợi dụng quyền hành để hãm hiếp cô tới có con.
Không những cướp của, giết người, ông Hồ còn cướp cả vợ của đàn em là Nguyễn thị Minh Khai, vợ của Lê Hồng Phong và cướp cả trinh tiết của không biết bao nhiêu là cháu ngoan Bác Hồ. Trong bài “Lần gặp bác Hồ, tôi bị mất trinh” của chị Huỳnh Thị Thanh Xuân ở Quảng Nam, chị cho biết, năm 1964, chị và một số các em thiếu nhi tuổi vào khoảng 14, 15 được cơ quan và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cho ra Bắc thăm bác Hồ. Khi gặp bác, bác đã ôm hôn mỗi người một cái. Riêng chị, bác không những đã hôn môi chị mà lưỡi của bác còn ngoáy ngoáy trong miệng của chị. Sau chị đã được bác dẫn tới phòng chiếu phim để coi phim cùng mọi người. Chị được ngồi cạnh bác. Một tay bác choàng lên vai chị còn tay kia bác xoa lên bộ ngực mới lớn của chị và tối hôm đó, chị đã được đưa tới phòng riêng của bác. Gặp chị, bác như con hổ đói và bác đã cướp đi mất cái trong trắng và qúy giá nhất của đời người con gái của chị.
Tóm lại, đảng Cộng Sản Việt Nam đúng là một đảng Cướp và Hồ Chí Minh đúng là Hồ Tặc. Trong lịch sử thế giới, nói chung, lịch sử Việt Nam, nói riêng, chưa hề có một đảng chính trị nào bị gọi là đảng cướp và cũng chưa hề có một vị Vua nào hay một vị Tổng Thống nào bị chính dân của mình gọi Tặc trừ đảng Cộng Sản Việt Nam và Hồ Chí Minh. Không những thế, ngày nay, nhiều người còn gọi Hồ Chí Minh là Thằng (trong đó có tui), thằng Hồ Chí Minh và coi ông Hồ Chí Minh như cái bộ phận sinh dục của người đàn ông như trong bài thơ sau:
Một năm hai thước vải thô,
Nếu đem may áo cụ Hồ ló ra.
May áo thì hở lá đa,
Chị em thiếu vải hoá ra lõa lồ.
Vội đem cất ảnh bác Hồ,
Sợ rằng bác thấy tô hô bác thèm.
Vậy mà bọn Cộng Sản Việt Nam vẫn luôn luôn hô hào phải học tập tư tưởng Hồ Chí Minh, và phải noi theo đạo đức Hồ Chí Minh. Thảo nào bọn Cộng Sản Việt Nam càng học tập tư tưởng Hồ Chí Minh bao nhiêu và noi gương “đạo đức” của Hồ Chí Minh bao nhiêu thì bọn chúng lại càng tham nhũng, gian ác, dối trá, đồi bại và hủ hóa bấy nhiêu.
Lê Duy San