Saturday, 1 February 2014

Một cựu chiến sĩ VNCH được trao Huân Chương Úc



alt

Ông Nguyễn Văn Tây. (News Limited)

ADELAIDE, miền nam nước Úc – Ông Nguyễn Văn Tây, một cựu chiến binh từ cuộc chiến Việt Nam vẫn xem mình là một chiến sĩ tranh đấu cho tự do mặc dù cuộc chiến đã kết thúc trong gần bốn chục năm

Năm nay 63 tuổi, cư ngụ tại Burton, vũ khí của ông Tây là truyền thông và ngoại giao, chứ không phải là súng máy và lựu đạn.

Ông Tây sinh ra tại Sài Gòn, và đến năm 18 tuổi thì phục vụ trong binh chủng Hải Quân của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, cùng với quân đội Mỹ trên đồng bằng sông Cửu Long, trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam.

Đó là nơi xảy ra một số trong các trận đánh ác liệt nhất giữa quân du kích Việt Cộng và các tàu chiến cùng những chiếc tàu đệm khí của Hải Quân Mỹ, trong cuộc chiến tranh kéo dài 18 năm.

Nói với nhật báo Herald Sun, ông Tây nhớ lại, “Thật là khó mà chiến đấu đánh Việt Cộng vì họ không mặc quân phục, khó phân biệt du kích cộng sản với thường dân Việt Nam. Dọc miền đồng bằng sông Cửu Long, tôi đã bắn rất nhiều viên đạn từ súng máy trên tàu thuyền.

“Tôi cảm thấy như thể khi nào tôi cũng để bàn tay của mình lên cò súng.”

Ông di cư sang Úc trong thập niên 1980, định cư tại Burton vào năm 1986.

Từ đó đến nay, ông đã làm việc không mệt mỏi để thiết lập những hệ thống hỗ trợ cho cộng đồng người Việt ở miền bắc Adelaide, và giúp đỡ các cựu chiến binh Úc từng tham chiến ở Việt Nam.

Là cựu chủ tịch của Hội Cựu Chiến Binh Việt Nam của Nam Úc (VVASA), ông làm việc ba năm để dựng lên được một đài tưởng niệm chiến tranh Việt Nam tại Torrens Parade Ground trong năm 2006.

Ông nói, “Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ, gây quỹ và cố gắng để có được sự hỗ trợ. Thật là bõ công để làm chuyện này, bởi vì các thế hệ tương lai cần phải nhớ những gì đã xảy ra và nỗi đau khổ đã phải chịu.”

Ông đã được trao Huân Chương Úc (Order of Australia) vào ngày lễ Australia Day hôm Chủ Nhật 26 tháng Giêng, 2014, vì những công việc tốt đẹp mà ông đã làm.

Ông Tây nói, “Tôi rất ngạc nhiên và hân hạnh nhận được vinh dự này.”

“Gia đình tôi rất vui mừng, nhưng chính công việc tôi làm, chứ không phải là giải thưởng, giúp đem lại cho tôi sự bình an. Khi đến Úc với vợ và các con của tôi, tôi thấy cô đơn đến nỗi tôi đã kết thân bạn bè để tham gia với cộng đồng. Tôi đã có rất nhiều sự hỗ trợ từ cộng đồng. Tôi sẽ không quên điều đó.”

Ông sẽ khó quên những biến cố khốc liệt trong thời chiến, thế nhưng ông muốn ghi nhớ những đồng đội đã hy sinh hơn là cay đắng về kết cục thảm thương.

Mỗi tối ông vẫn khấn nguyện trước di ảnh của sáu vị tướng của quân lực Việt Nam Cộng Hòa được treo trong phòng nghỉ. Những vị tướng này đã tử trận khi Sài Gòn bị thất thủ vào năm 1975.

“Họ đã chết cho tự do của chúng ta và tôi sẽ không bao giờ quên điều đó,” ông nói.