Sunday 3 August 2014

LẠC MẤT SÀI GÒN: CHUYỆN CHẲNG CÓ GÌ MÀ ẦM Ỹ! - LÃO MÓC

          Mới đây, trên tờ nhật báo Calitoday phát hành ở Bắc California có bài viết có cái tựa “Lạc mất Sàigòn” của tác giả Long Vi. Cái tựa bài gợi trí tò mò của những người dân Việt Nam đã từng sống ở Sàigòn là cái thành phố mà cách đây 39 năm những người thắng cuộc đã đổi thành tên “thành phố Hồ Chí Minh” mà những văn công VC gọi là “thành phố Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng!”.
 
          Thành phố mà có người đã than khóc: “Sàigòn ơi! Ta mất người như người đã mất tên”.
          Thành phố mà đã có người làm thơ nuối tiếc, hoài vọng:
 
          “Mười năm vĩnh biệt Sàigòn
          Người ơi! Ta mất người trong cuộc đời
          Biết tìm đâu một nụ cười
          Biết tìm đâu giữa dòng đời ngược xuôi?
          Một mình đi giữa cuộc đời
          Trên môi gượng nở nụ cười héo hon
          Mười năm vĩnh biệt Sàigòn
          Những tình cảm đã héo mòn trong tim
          Mười năm thành phố đổi tên
          Biết bao cay đắng, đảo điên, khóc cười
          Biết bao chua xót ngậm ngùi
          Ta xin nhỏ lệ khóc người, người ơi!”
 
          Saigòn mà có người ca sĩ cách đây mấy chục năm đã hát “Tôi đã chết rồi. Chết theo Sàigòn đang hấp hối trong tôi… Sàigòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về” và cũng đã viết trong hồi ký: “Tôi chỉ về Sàigòn với hàng triệu người Việt Hải ngoại khi không còn Cộng Sản(sic!)”
 
          Nhưng, nàng thương nữ “đã không giữ trọn lời thề”. Thương nữ đã “trở về xứ Việt” không phải để “gửi lời thăm… người ấy ở trong tù” mà để:

          “Em về hát ngọn dao đâm
          Tiếng ca vỡ vụn những âm thanh buồn”
 
          Thương nữ đã đóng trọn vai trò trong câu thơ cổ:

          Thương nữ bất tri vong quốc hận
          Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa!”
 
          Nhưng trách làm gì thương nữ?! Bởi vì có biết bao nhiêu những lãnh tụ của chế độ Miền Nam trong cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản còn làm những chuyện đổ đốn hơn nàng thương nữ nhiều.
 
          Theo bài báo thì “Những ngày qua, rất nhiều người dân trong nước cũng như người Việt ở ngoại quốc cảm thấy thương tiếc và phẫn nộ khi biết tin khu vực trung tâm thành phố Sàigòn hiện đang trở thành một đại công trường để phục vụ việc thi công công trình tàu điện ngầm metro.
Hàng loạt cây cổ thụ bị đốn hạ để thực hiện việc thi công trạm ga Nhà hát Thành phố (nhà ga số 2) của tuyến metro Bến Thành - Suối Tiên thì không ít người cảm thấy nuối tiếc ngẩn ngơ.”
 
          Và tác giả nỉ non:

 “Có lẽ đến một lúc nào đó những ký ức về một Sàigòn xưa yên ả, thơ mộng thanh lịch mà không  kém phần kiêu sa với những công trình kiến trúc nổi tiếng sẽ dần dần bị xoá bỏ đi. Và hình ảnh thành phố Sàigòn  những ngày xưa cũ trong ký ức của những người yêu Sàigòn chỉ còn được gợi nhớ qua khung cảnh của những bài nhạc xưa như Phố buồn, Xóm đêm, Kiếp nghèo mà thôi”.
 
          Thực ra , qua 39 năm mà tác giả còn nỉ non về sự đổi thay của Hòn ngọc Viễn Đông như thế thì quả tình tác giả đã quá mộng mơ. Bởi vì, Saìgòn chỉ còn trong tâm tưởng ngay sau khi nhà văn Dương Thu Hương ngồi bệt xuống đất và tuyên bố:“Nền văn minh đã thua một chế độ man rợ!” khi thành phố Sàigòn bị đổi tên “thành phố Hồ Chí Minh”. Và ngay sau đó, những câu thơ thời đại đã vang lên cho tới mãi bây giờ:

          “Nam Kỳ khởi nghĩa tiêu Công Lý
          Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do!”
 
          Và, câu thơ đầy đủ ý nghĩa nhất về công lao của Hồ Chí Minh và đảng CSVN đối với thành phố Sàigòn:
“Sàigòn: Hòn ngọc Viễn Đông
Giờ thành Hòn dái nhờ công Bác Hồ!”
 
          Chuyện “lạc mất Sàigòn” là chuyện chẳng có gì phải ầm ỹ! Cả đất nước Việt Nam bao gồm biển, đảo mà bọn lãnh đạo CSVN nó còn đem bán qua công hàm của Phạm Văn Đồng và Hiệp ước Thành Đô thì chuyện “lạc mất Sàigòn” mà nhằm nhòi gì ba cái lẻ tẻ.
 
          Xin mời độc giả đọc bài viết sau đây được viết cách đây nhiều năm để thấy bọn lãnh đạo đảng CSVN - những thằng Bờm thời đại chúng nó đã tàn phá đất nước vì ngu dốt như thế nào.
 
PHỤ BẢN:                    THẰNG BỜM THỜI ĐẠI
 
          Sử chép:
          Nguyễn Trải sinh năm 1380, người làng Nhị Khê, huyện Thượng Phú, tỉnh Hà Đông. Nguyễn Trải thi đậu Thái học sinh năm 1400. Ông là con ông Nguyễn Phi Khanh đậu Thái học sinh năm Giáp Dần 1374 dưới thời Trần Duệ Tông. Suốt những năm cuối đời Trần, Nguyễn Phi Khanh không được bổ làm quan vì có lấy người trong Hoàng tộc. Đến khi nhà Hồ lên cầm quyền, ông Nguyễn Phi Khanh được phong chức Trung thư Thị Lang kiếm Quốc tử giám tu soạn.

          Khi quân Minh xâm chiếm nước ta, diệt nhà Hồ. Các người có danh vọng không đầu phục quân Minh đều bị bắt giải về Tàu. Nguyễn Trải theo cha đến ải Nam Quan khóc lóc đưa tiễn. Ông Nguyễn Phi Khanh mới bảo rằng: “Làm trai phải đáp nợ nước, báo thù nhà, có lẽ nào khóc lóc mãi như vậy sao?”

          Nguyễn Trải hiểu lời cha, về ôn luyện binh thư chờ ngày giúp nước. Một thời gian sau, nghe tin Bình Định Vương khởi nghĩa, năm Canh Tý 1420, ông lặn lội vào Thanh Hóa tìm đến Bình Định Vương dâng Bình Ngô sách. Vương đọc xong rất đắc ý, lưu lại bên mình để trọng dụng.

          Từ đó cho đến ngày đại thắng quân Minh, ông luôn ở bên cạnh Bình Định Vương, dâng nhiều kế sách, mưu lược. Từ Thanh Hóa vào Tây Đô (Nghệ An) cho đến Đông Quan (Hà Nội), ông là người giữ việc từ mệnh, chỉ đạo kế hoạch. Trong cuộc kháng chiến ông đã nhiều lần dùng văn tài của mình đế đánh địch bằng tâm lý, góp phần làm suy sụp tinh thần quân Minh.

          Ngày đại thắng, ông thay mặt vua Lê Thái Tổ viết bài “Bình Ngô Đại Cáo,” được xem là áng kim cổ hùng văn. Ông được phong tước Hầu, giữ chức Nhập nội Hành khiển. Năm Kỷ Mùi 1439, ông xin về trí sĩ.

          Ông về trí sĩ ở quê cha là xã Chi Ngại, Hải Dương. Nơi ấy có núi Côn Sơn, ông hay lên ấy ngắm cảnh, làm thơ ngâm vịnh. Năm Nhâm Tuất 1422, vì vụ án Lệ Chi viên, Nguyễn Trải bị tru di tam tộc. Ông mất đi để lại nhiều tác phẩm như Ức Trai thi tập, Dư đại chí, Gia huấn ca, Văn loại. Nhưng quan trọng nhất là Quân trung từ mệnh tập, một tác phẩm chứa đựng tài năng của vị đệ nhất mưu thần trong cuộc kháng chiến đuổi giặc Minh và đặt nền móng đầu tiên cho nhà Lê.

          Ông là Thánh tổ của ngành Chiến tranh Chính trị Quân lực Việt Nam Cộng Hòa.

*
 
          Trên đỉnh núi Côn Sơn ở Chí Linh, cho tới gần đây vẫn còn một tảng đá bằng phẳng, hình dáng như một bàn cờ. Tương truyền rằng tác giả Bình Ngô Đại Cáo lúc về trí sĩ hay đến ngồi đánh cờ nơi ấy.Chỗ đó được gọi là Bàn Cờ Tiên, là một thắng cảnh, đông người đến viếng.

          Cách đây mấy năm, để khai thác kinh doanh, Công ty Du lịch – Khách sạn Hải Dương đã cho xây một cái lầu ở ngay trên đỉnh núi. Cái lầu ấy là một nhà hàng để khách du lịch vào đấy nghỉ ngơi ăn uống sau khi phải trèo lên hơn 600 bậc thang đá để viếng Bàn Cờ Tiên.
*
 
          Truyện cổ tích có kể rằng thằng Bờm có một giàn mướp ở sân nhà. Lâu ngày, chầy tháng, cái giàn mướp ấy sắp bị hư. Bờm liền vào rừng chặt một cây tre dài, định đem về chữa giàn mướp.

          Loay hoay mãi không có cách gì đem được cây tre dài vào sân vì vướng giàn mướp. Bờm ta liền ra tay san phẳng cái giàn mướp để lấy lối đưa tre vào.

          Truyện ngụ ngôn La Fontaine kể rằng có anh nông dân kia, trời cho được con gà đẻ trứng vàng. Ông nhà giàu kia nài nỉ mua lại được với giá cao. Ngay ngày đầu tiên con gà ấy đẻ ra một trứng vàng.

          Ông nhà giàu ngu dốt ấy liền nghĩ rằng trong bụng con gà ấy hẳn phải có một kho vàng, chi bằng ta mổ quách nó ra, chứ đợi mỗi ngày nó đẻ ra một quả trứng vàng thì lâu quá. Rồi ông mổ con gà ấy thật. Con gà chết và cái mộng làm giàu của ông cũng chết theo.

          Chuyện tiếu lâm đời nay kể rằng anh binh Ngố chở anh binh Móc đi giang hồ trên chiếc xe Honda dame sập xệ. Xe hết xăng mà chả anh nào còn tiền để mua xăng. Anh binh Ngố liền nảy ra một cái ý kiến vĩ đại là bán quách chiếc xe Honda để lấy tiền mua xăng.
*
          Nghe kể chuyện thằng Bờm phá giàn mướp, người ta cười khà khà. Chảng ai giận cái chuyện nó phá giàn mướp để đưa cây tre vào sân. Bởi vì dù sao thì người ta biết nó chỉ là thằng Bờm.
 
          Thằng Bờm có cái quạt mo
          Phú ông xin đổi ba bò, chín trâu…
 
          Đổi cái gì cũng không chiụ. Đến lúc phú ông xin đổi nắm xôi thì Bờm… cười.

          Còn cái lão nhà giàu mổ bụng con gà đẻ trứng vàng ấy cũng ít ai thắc mắc bởi vì lão ấy là một nhân vật tưởng tượng trong truyện ngụ ngôn của La Fontaine.   

          Tới anh binh Ngố thì người ta có hơi thắc mắc: có thật có một anh binh Ngố bán xe Honda để mua xăng hay không? Làm gì có người ngốc đến thế!
 
          Xin thưa là có. Và có thể còn hơn thế nữa. Hơn cả cái lão già ngu ngốc và hơn cả thằng Bờm nữa.

          Xin quý vị hãy đọc một đoạn văn ngắn sau đây của một sinh viên Đại học Sư phạm Hà Nội gửi cho báo Tuổi trẻ Cười để giới thiệu thằng Bờm thời đại: “Đối với người dân Côn Sơn (Kiếp Bạc) thì không có lạ gì đối với việc xây dựng một cái lầu bê-tông ngay trên đỉnh cao của ngọn núi Côn Sơn nổi tiếng. Thế nhưng không hiểu vì ở trên Côn Sơn thiếu đá hay sao mà người ta đã đập vụn Bàn Cờ Tiên ra để lấy đá làm móng lầu, và tạo một Bàn Cờ Tiên mới bằng xi-măng…”
*
          -Thưa ông Giám đốc Công ty Du lịch Hải Dương, ông nghĩ sao về việc này?

          -Ông Móc nhớ cho điều này, thiên nhiên không thể nào tinh xảo bằng bàn tay con người. Ai đã từng ngắm Bàn Cờ Tiên đều phải công nhận rằng nó chỉ hơi giống với một cái bàn cờ. Hơi giống thôi, lại không được bằng phẳng lắm. Còn ông Móc xem, Bàn Cờ Tiên mới bằng xi-măng nó vuông vức, có kẻ ô ngang dọc, lại có đủ các quân cờ. Thế mới là một cái bàn cờ chứ!

          -Thưa ông Giám đốc, thế là nên phá cái Bàn Cờ Tiên thiên nhiên?

          -Phải phá ông Móc à. Phá để mở rộng mặt bằng và có đá để xây dựng. Chẳng lẽ lại khuân đá trèo lên 600 bậc thang để xây cái nhà hàng có lầu, trong khi đó đá trên này lại sẵn, chỉ tốn công đập phá chút ít.   

          -Thưa Giám đốc, nhưng như vậy vĩnh viễn mất đi một di tích lịch sử?

          -Ông Móc nên đổi mới tư duy đi. Tiền trên hết. Vả lại bọn tôi đã cẩn thận xây một bàn cờ xi-măng thế vào đó rồi. Để tôi kể cho ông Móc nghe thêm chuyện này.
 
          Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa
          Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
          Ai lên phố Lạng cùng anh
          Tiếc công bác mẹ sinh thành ra em…
 
          Cái nàng Tô thị ấy cũng đã bị người ta dùng chất nổ lấy đá. Cái núi biến mất mà nàng Tô thị thì cũng chẳng còn. Ông Móc đừng có lo, nay mai bên ngành Văn hóa họ sẽ đắp một cái tượng nàng Tô thị mặc áo tứ thân, có mắt mũi đàng hoàng, lại cẩn thận khắc dưới chân hàng chữ: Tượng nàng Tô thị. Thế là xong, chẳng ai lầm lẫn, mà lại đẹp và rõ ràng hơn cái tượng thiên nhiên xấu xí.

          -Đéo mẹ, mấy ông làm kiểu này, đất nước mai sau chắc chả còn cái gì đáng gọi là di tích lịch sử!

          -Còn chứ ông Móc, đẹp hơn là đàng khác! Ông Móc thấy cái đền Ngọc Sơn ở Hà Nội hay không, trên đỉnh có gắn một cái ngôi sao vàng, ban đêm điện sáng trông hiện đại lắm, ông Móc ạ. Cái chùa Một Cột với cái Khuê Văn các cũng thế. Nay mai bọn tôi cho gắn mỗi nơi một cái ngôi sao, đẹp phải biết!

          -Đéo mẹ, mấy ông làm kiểu này…

          -Ông Móc đừng có nóng. Như tôi đã nói: Tiền là trên hết. Di tích lịch sử mà làm gì. Cái Bàn Cờ Tiên đâu có đem lại lợi nhuận bằng cái nhà hàng xây trên đỉnh núi Côn Sơn… Với lại, ông Móc thấy đó, mới đây mấy anh lớn ở Trung ương còn đem hiến ải Nam Quan, thác Bản Dốc và các đảo Hoàng Sa, Trường Sa cho các đại đồng chí Trung Quốc vĩ đại. Việc phá cái Bàn Cờ Tiên ở núi Côn Sơn mà nhằm nhò gì đối với các việc hiến đất, dâng biển cho Trung Quốc của mấy anh lớn ở Trung ương.
 
          -Ông Móc này, cái thằng Giám đốc Công ty Du lịch Hải Dương nó nói đúng đấy, ông Móc ạ: Tiền là trên hết! Ông Móc thấy trong cái danh sách những tỉ phú, triệu phú đô-la thì thằng Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng nó đứng đầu với 1 tỉ 500 triệu đô-la. Trong khi tôi là Tổng bí thư mà đứng ở gần chót bẹt. Thế cho nên bằng mọi cách chúng tôi phải phấn đấu nâng cao tiền bạc trong các ngân hàng ở nước ngoài dù cho có phải hiến đất, dâng biển cho đàn anh phương Bắc…

          -Thưa ông Tổng Mạnh, nhưng mà đất đai là của tổ tiên chúng ta đã hàng ngàn năm đổ biết bao nhiêu xương trắng, máu hồng để gìn giữ…

          -Sòi ơi! Ông Móc lại lẩm cẩm nữa rồi. Ông Móc phải nhớ chúng tôi là những người cộng sản; chúng tôi theo chủ nghĩa tam vô: vô gia đình, vô tôn giáo, vô tổ quốc! Chúng tôi cần tiền bạc và quyền lực chứ chúng tôi cần quái gì cái ải Nam Quan, cái thác Bản Dốc với mấy cái quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa và mấy cái quặng bauxite ở Tây Nguyên…
*
          Biết nói gì bây giờ! Ôi! Mỉa mai thay câu nói của tên đại ma đầu, đại gian ác Hồ Chí Minh: “Các Vua Hùng có công dựng nước, Bác cháu ta phải ra công giữ nước!”

          Thôi, Ức Trai tiên sinh mỗi khi buồn, chiụ khó lên đỉnh Côn Sơn đánh tạm bàn cờ xi-măng vậy.

          Biết làm sao hơn, ôi những thằng Bờm thời đại!
 
        LÃO MÓC
          tieng-dan-weekly.blogspot.com