Friday, 9 October 2015

Tâm bút

Anh Petrus Ký Quách Đi gi email hôm th ba ngày  6 tháng 10 năm 2015, thông báo cô Lưu Khôđã ra đi, tôi gi phone cho anh Lý Tòng Tôn, mt giáo sư toán lý hóa, cũng là cu hc trò Phan Thanh Gin, Cn Thơ, hc trò thy Lưu Khôn.

T
ôi nh tháng 2 năm ri khi thy cô Lưu Khôn xung thăm Orange County, hôm hp mt ti nhàhàng Tân Cng (First & Harbor) tiếp dón thy cô có thi sĩ Mai Lc, nhà báo Vi Anh và anh ch LýTòng Tôn Kim Lý. Dp cô thy tham d Đi hi 2014 ca liên trường Phan Thanh Gin- Đoàn Thị Đim bên Arizona v, thy cô đnh ghé Nam Cali. Nhưng gi cui không tin nên cô thy bay thng v San Jose.

M
c dù cao tui nhưng cô HiếĐc thích đc sách báo nhiu, tôi vn nhđược email ca côchuyn sang như chia s tin tc. Nhng đ tài v pht giáo tâm linh, tin tc xã hi, tin chính sliên quan v quê nhà,... Tôi nh cô g i tôi bn tin v anh Vit Nam homeless, anh này tên Tun Nguyn, người hin lành như xu s. Cô HiếĐc chia s bn tin mà tôi suy nghĩ v anh Nguyn Tun mt boat peole không may mn, mđng môn Petrus Ký ca tôi, mà thy Lưu Khôđã tng dy ti ngôi trường đó.

Tin v
 người homeless luôn gi nhân cách, đc tính nghĩa hip:

"Tu
n Nguyn sng không nhà, mt ngườhomeless. Mi ngày anh đi lượm lon, bán ly tin sng. Ti ng quanh qun trong công viên Canoga Park hay Winnetka Park. Ký gi Montero đãhi chuyn bà Lori Huynh, 77 tui. Bà biết Tuđã 20 năm nay; thân vi nhau vì cùng tri qua cnh vượt bin. Bà Hunh đi năm 1980 khi chng bà còn nm tù trong trci to. Chiếc thuyn ch 300 người chy trn chế đ cng sn; tđược mt hòđ Indonesia, bà đãsng  đó sáu tháng. Bà Hunh k li nhiu cnh hãi hùng. Năm 1986 bà mua li mt tim làm Nails.  Thy mt anh da vàng hay đi qua li, bà làm quen, mi anh ly cà phê. Hai năm sau Tun mi th l, k rng cha m anh đã chết hết trên bin; anh là người duy nht còn sng sót.

Kh
ông biết gia đình Nguyn Tun vượt bin năm nào. Năm nay anh 53 tui thì chc lúđến nước M anh đã hơn 13 ri. Tun k vi bà Hunh rng cha m anh tng làm vic tcơ quanđin nước  thành ph Sài Gòn. Gia đình sng trong khu chúng cư, mt khu nhà đđ thuc lp trung lưu, ca s. Anh đã hc Trung hc Petrus Ký lúc trường chưa b đi tên; vy trước 1975 anh đã hơn 10 tui. Anh k khi đi hc anh gii toán. Nhiu người cũng nh li trong túđeo vai ca anh lúc nào cũng có mt cun sách, lâu lâu anh li ngi xung v cáđ biu hay hình hc.

Nh
à báo Montero cũng gp Ben Massaband, ch nhân mt tim git khô trong 32 năm qua, nm bên cnh tim Nails ca bà Hunh. Lâu lâu Tuan Nguyen vn giúông đem thùng rác ra cho xeđ rác ly. Ông nói, Tôi gp Tuan Nguyen nhiu hơn gp v con. Cô Kate Leone là ch nhân mt tim thm m gđó; cô k có ln Tuan Nguyen đã giúp cô mà không cho cô biết. Mt ti Ch Nht cô Kate đóng ca tim mà không vn khóa. Tim ngh ngày Th Hai, đến sáng Th Ba cô ti mi biết mình đã quên. Sau khi kim soát khp ch, thy không mt gì c, cô vào coi li trong máy truyn hình t đng. Trong cun phim cô nhìn thy anh Tuan Nguyen đã đng gác trước ca tim giúp cô c ngày Th Hai; có lúc anh đi khi, khi quay v li kim soát xem có ai m ca vào tim hay không. Cô Maria Avila là th ht tóc, biết Tuan Nguyên rt nhiu, mi năm cô ct tóc cho anh hai ln. Cô k mi ln li bo cô ct cho anh không ly tin, nhưng ln nào anh cũng t chi, nhđnh tr đ 10 đô la. Cô va nói va khóc: Tuan Nguyên nghĩ chúng tôi săn sóc anh y, nhưng thc ra chính anh đã chăm sóc cho chúng tôi.

M
t người bhomeless ca Tuan Nguyên là bà Brooke Carrillo, 42 tui. Năm ngoái bà b mt nhà, vì mt vic ri không đ tin tr n ngân hàng. Mi Th Năm bà đến nu nướng giúp nhàth, cung cp băn cho nhng người vô gia cư khác. Tuan Nguyên tun nào cũng ti, ln chót là hai ngày trước khi anh mt. Bà còn nh anh thích ăn mì spaghetti kiÝ và nước trái cây. Bàbiết anh thường ng  công viên Winnetka Park hoc mt ch kíđáo trên con đường đó. BàCarrillo đang sng trong cái xe hơi cũ ca mình, trên nóc xe chđđ, ph mn kín. Hàng ngày bà cũng đi lượm lon. Bà cn tiđ xăng, vì phi di chuyn chiếc xe hơi trong nhng ngàyđường cđu xe. Bà nh li có ln hết tin mua xăng, Tuan Nguyên cho. Bà cũng khóc, “Anh ta là mt người nhân t, hào hip, không bao gi làm phin ai c.

B
à Hunh vượt biđã bán tim Violet Nails t năm 2007, sau khi quen Nguyn Tun 20 năm. Bàđã gin dò người ch mphi trông nom cho Tun như mđiu kin khi bán tim. Và nhng người ch mi vn gi li; nghe tin anh chết, ai cũng khóc. H đem hoa tđt ti nơi xy ra tai nn. Cách đâít lâu, Tuan Nguyên trúng vé sđược 800 đô la. Anh đã đi mua hoa đến tng tim Violet Nails và mua nước hoa tng các cô nhân viên.

Ký gi
 David Montero, dưới ta bàWho was Tuan Nguyen? đã viết thêm mt dòng t nh:Bn bè k li nim bí n ca người vô gia cư chết tai nn xe hơ LA (Friends unravel mystery of homeless man killed in LA accident).

Nh
ưng nhiu bí n khác trong cuđi Nguyn Tun s không bao gi được k li. Ti sao anh phi sng không nhà sut my chc năm qua, trong khi nhiu thiếu niên cùng tui vi anh đến tn M mt mình, các em đó vn sng  được, nhiu ngườđã thành công? Anh đã chng kiến nhng thm cnh nào trong chuyến vượt bin, lúc 14, 15 tui Nguyn Tun ch k chuyđi mình vi bà Hunh sau hai năm quen biết, và bà k li rít chi tiết. Có phi vì anh vn còn kinh hoàng khi nh l quá kh hay không? Cái chết ca cha m anh, và bao nhiêu người khác trong chuyếđđã nh hưởng ti tâm não anh thế nào? Anh đã trông thy nhng gì, nghe nhng âm thanh nào trên mt chp trùng gào thét? Nguyn Tun mang theo nhng nim bí đó xung tuyđài. Chc hương hn anh đã bay ngay lp tc v BiĐông tìm gp li cha m anh. Dân tc Viđã vác cây thánh giá trong bao nhiêu năm, hết cuc chiến tranh lđến chế đ đc tài tàác khiến my trăm ngàn người phi chết chìm trên bin c khi chy t nn. Nguyn Tun vn mt mình vác cây thánh giá đó bao nhiêu năm, cho đến ngày 4 tháng Mười năm 2014.

Nh
ưng có mđiu rõ ràng, minh bch, không bí n trong cuđi Nguyn Tun: Anh qua đi, tt c nhng người quen biết anh đu thương tiế như David Montero k. Không mt ai nói mt k nim xu nào. Mt ngườkhông bao gi làm phin ai c như bà Carrillo nói v anh, đãkhó kiếm. Nhưng Nguyn Tun còđáng ngi khen hơn thế na. Anh nhân t, hào hip, sn sàng giúđ người chung quanh. Thy có th giúđược ai, là giúp, như mt Hướng Đo sinh tuân theo li ha th hai. Giúp mt người ch tim quên khóa ca cho ti mt người bn homeless thiếu tiđ xăng; và chc còn bao nhiêu người khác mà ký gi Montero không gp. Nguyn Tun sng mt mình nhưng không cô đơn, vì lúc nào anh cũng nghĩ đến người khác. Anh sng vô gia cư nhưng có c mt gia đình ln, là nhng người gp g hàng ngày, ai cũng quý mến anh. Anh tn tình giúp người mà không mun nh v ai, không ch ai đđáp. Anh gitư cách, không nhn người khác b thí cho mình, dù ch là công ct tóc tr giá 10 đng. Khi cótin, 800 đô la là mt món tin lđi vi anh, anh không hưởng mt mình mà đem chia s nim vui chung vi nhng người t tế quanh mình.

Nguy
n Tuđã theo mt quy tc cư x mà loài người vn dy nhau my ngàn năm nay: Sngđàng hoàng t tế; người khác s t tế vi mình. C thế, chúng ta s to nên mt thế gii gm nhng người t tế.

M
t thiếu niên bơ vơ nơđt khách quê người, không thân thích, không nơi nương ta; chc anh đã tr qua nhng tht bi ln trong đi nên sng vô gia cư my chc năm nay. Nhưng khi qua đi anh vđược người khác kính trng. Anh sng  M, nhưng nếu sau khi vượt bin anh có lưu lđến x Zambia hay Equator thì chc tư cách đàng hoàng ca anh vn không thay đi. Cha m anh đã dy d thế nàđ đa con gi được tư cách như thế? H đã hc hi t đâu màtruyn li cho anh cáđc tính k trên? Cha m anh ch dy anh theo truyn thng dân Vit. Nn luân lý my ngàn năđ li, cùng nn nếp xã hi trước năm 1975 to môi trường đào luyn nhng con người như Nguyn Tun.

C
ó ai biết Nguyn Tun không? Chúng ta vn có hàng triu, hàng chc triu nhng Nguyn Tunđang được cha m người Vit Nam làm gương và dy bo. Đ các em s tr thành nhng con người nhân t, hào hip, sng tư cách đường hoàng như Nguyn Tun. Dù còn  trong nước hay đang sng khp bn phương tri, nhng Nguyn Tun vn mang theo truyn thng luân lýca t tiên làm hành trang cho c cuđi.

Nguy
n Tun mang trong mình mt di sn văn hóa anh đã nhđược t cha mông bà, tnhng người cùng sng trong xã hi chung quanh t lúc anh sinh ra đi. Anh đã  sng di sn văn hóđó sut cuđi mt người vô gia cư. Cuc sng càng gian nan, cáđc tính anh thhin càng sáng lên rc r.
Đc xong bài báo ca David Montero, nhiu người không cm được nước mt. Nhưng không cn ai thương xót Nguyn Tun. Chúng ta có th còn hãnh din v Nguyn Tun. Vì mình là mt người Vit Nam như anh. Tôi mun dy các con tôi tm gương ca anh: Dù gp cnh cùng qunđếđâu na cũng gi vng vàng tư cách xng đáng ca mt người Vit Nam."

C
ũng sáng nay tôi nhđược t internet bài viết loi tâm bút ca anh Andrew Lưu Hiếu Nhân, con trưởng nam ca cô thy Lưu Khôn. Bài viết cđng nói lên tình mu t phân ly, bài viết gm nhng li ca thy và cô út Thanh Phương cho thy s quyến luyến, s nui tiếc người hin thê và hin mu... Ôi, cuđi ai biếđược ch ng...

Cô đi r
i t nay vng bóng
H
è sang thu lá rng bun bã
Th
áng Mười chia tay but ni lòng
Tr
i mưa thm mm tim nhũướt
Th
y còđây lđưa lưu luyến
V
 cõi niết bàn trên cao y
Xin c
ô yên bình ngàn thu ngh
L
i gi cô kính chào vĩnh bit
Tr
ên nn trđm hoa tang.


Tr
n Vit Hi, Los Angeles.


  1. ThayLK.jpgweb_DNHue_GSLKHD.jpg
  2. GS. Lưu Khôn cùng hiền thê, GS. Nguyễn Hiếu Đức.

  1. DHXVI_ThaycoLuuKhonThaiNgAnGamIMG_2304.jpgweb_DMThuat_GS.jpg           web_DNHue_CoHieuDuc_2.jpg
 Giáo sư Nguyễn Hiếu Đức


BÀI VIẾT CHO MÁ TÔI
                                             Lưu Nam Anh ( Andrew Nhân Lưu )

Má tôi mất sáng sớm hôm thứ hai, 5 tháng 10, chưa đầy một tháng sau khi bác sĩ khám phá má tôi mắc bệnh ung thư tuyến tụy trong giai đoạn cuối và đã di căn sang gan.  Má tôi hy vọng sang năm 2017 sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn mừng sinh nhật tập thể cho bà tròn 80 tuổi, tôi 60 tuổi, và cô em gái út của tôi 50 tuổi nhưng mộng ước ấy bây giờ không thành.  Những ngày cuối cùng trong đời, tôi nghĩ má tôi rất hạnh phúc vì có nhiều người thân đến bên bà.  Trái ngược với câu ca trong “Bài Không Tên Số 4” của nhạc sĩ Vũ Thành An, “Triệu người quen có mấy người thân. Khi lìa trần có mấy người đưa?” những người cháu gọi má tôi bằng cô và bằng dì đến từ Berlin, Montréal, Dallas, Washington D.C., và Orange County đã tề tựu và quây quần bên bà  từ nhiều ngày trước.  Trong căn chung cư chật hẹp của ba má tôi, chúng tôi chen chúc ngồi quanh bàn ăn để dùng những bữa cơm do một tay người chị bạn dì của tôi nấu nướng (người mà chúng tôi gọi đùa một cách thân thương là “chị nuôi”), và khi đêm đến trải chiếu trên thảm nằm ngủ la liệt quanh gường bệnh của má tôi.  Tôi chợt nghĩ tại sao phải đợi đến khi má tôi nằm xuống những người thân trong đại gia đình mới có dịp sum hợp.  Có lẽ chúng ta ai nấy đều quá bận rộn với đời sống riêng, với vấn đề cơm áo gạo tiền mà quên rằng thời gian bên nhau quý báu đến dường nào.  Tại sao ta không bày tỏ tình yêu thương khi chúng ta còn khả năng nhận thức, mà phải đợi cho đến khi bị “coma” nằm trên gường bệnh chờ chết như má tôi trong những ngày qua?  Tôi chợt nhớ đến điệp khúc của bài nhạc “Nếu Có Yêu Tôi” của Trần Duy Đức (phổ thơ của Ngô Tịnh Yên) như sau,
 
          “Nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ
Đừng để ngày mai đến lúc tôi xa người
Đừng để ngày mai đến khi tôi thành mây khói
Cát bụi làm sao mà biết mỉm cười.”  
 
Trong đêm thứ sáu trước khi má tôi mất, em gái tôi Thanh Phương xúc động khi thấy cơ thể của má tôi hoàn toàn ngừng hoạt động và đã viết những lời tâm sự như sau,
                      “Kính thưa quý chú bác, quý cô dì,
Các anh chị em thương mến,
Tôi là Thanh Phương, đứa con gái út trong gia đình. Thật là một điều đau lòng cho tôi phải đứng đây để nói lời vĩnh biệt với Má.
Kính thưa quý vị,
Má tôi là người phụ nữ Việt Nam chân chính với đầy đủ những đức tính cao quý.
Từ lúc về làm dâu nhà họ Lưu, Má chỉ biết có Ba và bốn đứa con. Má chăm chỉ, cần kiệm, dành dụm. Từ hai bàn tay trắng ở Cao Lãnh, Ba Má đã gầy dựng cho các con một căn nhà 3 tầng lầu ở Saigon. Rồi Ba Má đưa ba thằng con trai đi vượt biên. Biết bao nhiêu là công khó mới được như vậy đó. Đến khi có cháu nội cháu ngoại, Má lại đề nghị với Ba để dành tiền cho mỗi đứa khi tụi cháu vào đại học.
Má ơi, công ơn trời biển của Má, tụi con không bao giờ tìm lại được trong kiếp này nữa rồi.
Má ơi, nhìn Má nằm trên giường bệnh thoi thóp, bao nhiêu kỷ niệm tràn về trong con.  Ngày Lễ Tạ Ơn, mình quây quần bên nhau. Vui lắm. Nhưng vui nhất vẫn là phần shopping hôm Black Friday, Má héng!
Noel. Christmas. Má muốn ai cũng phải mặc màu đỏ để nhìn cho vui. Rồi Má đợi. Má đợi đến sáng ngày 26/12 để đi mua bán đổi chác tiếp! Tất cả chỉ còn là kỷ niệm đẹp trong con thôi Má ơi.
Ngày 5 tháng 10 năm nay, con với Ba Má qua Mỹ được 26 năm rồi đó. Nhớ mấy ngày tháng đầu, đèn đường vàng vọt, mình nhớ VN muốn chết Má héng. Vậy rồi cũng xong. Cũng hội nhập.
Đến lúc con bắt đầu đi đàn. Má ngồi bên cửa sổ tới 1-2 giờ sáng đợi con về.
Thời gian con làm ở đài phát thanh có lẽ là lúc Má vui lắm. Tại vì Má là “cây quạt” (fan) lớn nhất trên đời này ủng hộ tinh thần con mà. Trong mắt Má, con là đứa đọc truyện hay nhất trên đời, phải không Má?!
Rồi con lập gia đình. Má có thằng rể thật là xứng đáng. Rồi Má có hai thằng cháu ngoại Nam, Hà  Má thương tụi nó bao nhiêu thì tụi nó cũng thương Má bấy nhiêu.
Má ơi,
Con đứng đây để hứa với Má rằng, con sẽ thay Má mà lo lắng cho Ba trong những ngay sắp tới. Con sẽ thay Má để kéo anh em con cháu về lại một mối. Con sẽ thay Má để gìn giữ mối quan hệ bè bạn, hàng xóm, láng giềng - những người thương yêu Má.
Nói tới đây con lại nhớ đến ước nguyện của Má là được sống trong tình yêu thương của gia đình và bè bạn. Ước nguyện đó cuối cùng đã thành sự thật rồi Má ơi. Ngồi chung quanh trong căn phòng này là những người đã từng chia bùi sẻ ngọt với Má. Họ đã tạm gát lại chuyện áo cơm bạc tiền để đến đây bày tỏ lòng thương yêu với Má.
Má ơi, Má hãy tận hưởng phút giây này rồi vui vẻ ra đi nha Má. Con kính mong Má sẽ được an nghỉ ở một nơi chốn bình yên.
Không lo nghĩ. Không đau đớn. Không phiền muộn.
Con vĩnh biệt Má, Má ơi!!!”
 
Em trai của má tôi, nhà thơ Mai Lộc, từ OC đã lên thăm má tôi nhiều lần trong thời gian bà lâm bệnh, và sáng tác một bài thơ khóc chị với nhan đề “Vĩnh Biệt Chị” như sau,
                 “Nay tháng mười mùa thu lại đến,
Được hung tin chị bệnh ngặt nghèo.
Tim em se thắt ruột bào,
Những ngày còn lại nghẹn ngào lệ rơi.
 
Ngồi bên chị không ngơi cầu nguyện,
Ánh đèn mờ xao xuyến hồn em.
Tay người mỗi lúc lạnh thêm,
Gió thu hiu hắt ngoài thềm lá rơi.
 
Như chiếc lá chị tôi lìa thế,
Thật nhẹ nhàng thoát bể trần gian.
Đau thương ruột xé lệ tràn,
Hồn ai phảng phất giữa màn sương đêm.
 
Vĩnh biệt chị về bên chân Phật,
Kiếp nhân sinh quả thật mong manh.
Chấp tay khẩn nguyện lòng thành,
Chị cười trên ấy Vĩnh Hằng em mong.”
 
Vài tháng trước, ba tôi ngỏ ý muốn tổ chức lễ kỷ niệm thành hôn 60 năm trong cuối năm tới, nhưng má tôi nay đã ra đi trước khi ba tôi có thể thực hiện ước vọng này.  Tôi mạn phép mượn lời tạ từ của ba tôi dành cho má tôi để kết thúc bài viết dành riêng cho má tôi,
          “Em,
Anh rất đau lòng khi phải nói lời vĩnh biệt với em.  Vẫn biết sống chết là lẽ thường, cầu âm dương ai rồi cũng sẽ phải đi qua, nhưng làm sao anh có thể nén được đau thương, cầm được nước mắt khi nghĩ rằng từ đây, vợ chồng mình sẽ mãi mãi xa nhau, từ đây anh sẽ mãi mãi mất em.
Còn nhớ chúng ta đã đến với nhau từ cuối năm 1956.  Suốt gần 60 năm làm vợ chồng, chúng ta đã trải qua biết bao gian lao, thử thách.  Vì thương anh, em vẫn luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ anh để vượt qua mọi khó khăn.
Anh cám ơn em nhiều lắm.
Và tình thương ấy, em vẫn giữ mãi cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Vào một đêm khuya thanh vắng, sau những cơn đau quằn quại, em đã buột miệng hỏi:
- Anh Khôn ơi, anh Khôn đâu rồi?
- Anh Khôn đây.  Anh Khôn của em đây, anh Khôn đang ở bên em.
Anh Khôn thương em lắm; anh Khôn xin hứa sẽ luôn luôn xứng đáng với tình thương mà em đã dành cho anh Khôn trọn đời.
Thôi thì em hãy yên lòng và thanh thản ra đi.  Anh Khôn, các con, các cháu, các anh chị em, các bạn bè, và các em học sinh thân yêu của chúng ta đều đang có mặt ở đây để cầu nguyện cho em.  San Jose, ngày 10 tháng 10 năm 2015.

Lưu Nam Anh