Wednesday, 17 February 2016

Những baì thơ của một Người miền Bắc Phan Huy. Để biết đâu mới là Thiên Đường ??????

Phan Huy, một thi nhân nổi tiếng ở miền Bắc: Phan Huy đã viết môt bài thơ có tựa đề là “Cảm Tạ miền Nam” rất cảm động. Ngay trong phần mở đầu ông viết:

    “Đã từ lâu, tôi có điều muốn nói 
    Với miền Nam, miền đất mới thân quen 
    Một lời cảm ơn tha thiết chân tình
    Của miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.”


Sau cái gọi giải phóng và thống nhất, ông Huy đã có dịp vào miền Nam và ông đã nhận ra miền Nam không tồi tệ như bác và đảng đã tuyên truyền và nhồi nhét vào đầu ông và khi đã nhận ra một sự thật phũ phàng, ông Huy đã bật khóc:

    “Tôi đã vào một xứ sở thần tiên 
    Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền
    Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.
    Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục
    Mở mắt to nhìn nửa nước anh em 
    Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền 
    Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.
    Trước mắt tôi, một miền Nam sinh động 
    Đất nước con người dân chủ, tự do 
    Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô 
    Giận đảng, giận đoàn bao năm phỉnh gạt.”



Phan Huy cũng không quên mô tả cuộc sống ở miền Bắc cs, nơi ông đã sinh ra và lớn lên, vô cùng tồi tệ. Đời sống của nhân dân miền Bắc nghèo khó đến nỗi phải kéo cầy thay trâu và nhân phẩm của nhân dân miền Bắc bị xô đẩy xuống tới mức ngang hàng với bèo dâu:


    “Sinh ra lớn lên sau bức màn sắt
    Tôi chẳng biết gì ngoài bác, đảng "kính yêu"


    Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều 
    Con người nói năng như là chim vẹt.
    Mở miệng ra là: "Nhờ ơn bác đảng 
    Chế độ ta ưu việt nhất hành tinh
    Đuốc soi đường chủ nghĩa Mac Lenin 
    Tiến nhanh, tiến mạnh lên thiên đường vô sản.
    Hai mươi mốt năm trên đường cách mạng
    Xã hội thụt lùi người kéo thay trâu 
    Cuộc sống xuống thang tính bằng tem phiếu
    Nhân phẩm con người chẳng khác bèo dâu.”


Trong phần cuối bài thơ, ông Huy kết luận rằng, ngày 30-04-1975 thật sự không phải là ngày cộng sản miền Bắc “giải phóng” miền Nam thoát khỏi sự kìm kẹp của Mỹ Ngụy, mà ngược lại là ngày miền Nam đã phá màn u tối, đã khai đường chỉ lối, đã khai sáng cho nhân dân miền Bắc thấy được bộ mặt gian trá và độc ác của bè lũ cộng sản, thật sự chúng chỉ là một bầy ác quỷ và ông đã không tiếc lời cảm tạ nhân dân miền Nam:

    “Cảm tạ miền Nam phá màn u tối 
    Để tôi được nhìn ánh sáng văn minh 
    Biết được nhân quyền, tự do dân chủ
    Mà đảng từ lâu bưng bít dân mình.
    Cảm tạ miền Nam khai đường chỉ lối
    Đưa tôi trở về tổ quốc thiêng liêng
    Của Hùng Vương, quốc tổ giống Rồng Tiên 
    Chớ không là Cac Mac và Le nin ngoại tộc.
    Cảm tạ miền nam mở lòng khai sáng
    Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu
    Mà trước đây tôi có biết gì đâu 
    Ngoài Trung quốc và Liên sô đại vĩ
    Cảm tạ miền Nam đã một thời làm chiến sĩ
    Chống lại cộng nô cuồng vọng xâm lăng 
    Hầu giúp cả nước thoát bầy ác quỷ
    Dù không thành công cũng đã thành danh.”


Trong một bài thơ khác có nhan đề là “Tâm sự một đảng viên” ông Phan Huy đắng cay bộc lộ rằng, sở dĩ ông theo đảng cộng sản là vì ông quá tin nghe theo lời hồ già dạy bảo:

    “Rằng đảng ta ưu việt nhất hành tinh 
    Đường ta đi, chủ nghĩa Mac Lê nin 
    Là nhân phẩm, là lương tri thời đại.”


Và sở dĩ ông đã xung phong đi cứu miền Nam ruột thịt là vì ông tin vào lời tuyên truyền của hồ già và đảng cs:

    “Rằng tại miền Nam, ngụy quyền bách hại
    Dìm nhân dân dưới áp bức bạo tàn 
    Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn 
    Đang rên siết kêu than cần giải phóng”


Khi dự tính vào miền Nam thăm viếng một người bà con họ hàng, vì tin vào lời tuyên truyền của bác và đảng là người dân miền Nam đói khổ, nên ông đã chẳng quản đường xa diệu vợi mang theo một mớ gạo mà ông đã phải, dành dụm trong nhiều ngày mới có được, để biếu người bà con đói khổ:

    “Chẳng quên mang theo ký gạo để dành 
    Biếu người bà con trong nầy túng thiếu”
    “Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thắng 
    Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin
    Khi điêu ngoa, dối trá hiện nguyên hình 
    Trước thành phố tự do và nhân bản.”


Khi đến và đứng trước nhà người bà con, ông Phan Huy mới nhận ra rằng, mớ gạo mà ông nâng niu mang từ miền Bắc thiên đường cộng sản, với hảo ý để biếu người bà con miền Nam bị Mỹ Ngụy kìm kẹp đói khó là một điều điều “lăng mạ” người bà con này:

    “Tôi tìm đến người bà con trong xóm 
    Nhà xinh xinh, đời sung túc tiện nghi
    Ký gạo đem theo nay đã mốc xì 
    Tôi vội vã dấu vào trong túi xách.
    Anh bà con tôi- một người công chức ngụy
    Nét u buồn nhưng cũng cố làm vui 
    Đem tặng cho tôi một cái đồng hồ 
    Không người lái, Sei-ko, hai cửa sổ.
    Rồi anh nói: "Ngày mai đi cải tạo 
    Cái đồng hồ tôi cũng chẳng cần chi
    Xin tặng anh, mong nhận lấy đem về
    Một chút tình người bà con Nam bộ."


Sau khi đã nhận ra đời sống thật sự của toàn dân miền Nam và sự gian trá, phỉnh gạt của hồ già và đảng cs, ông Huy cảm thấy 
hổ thẹn với lương tâm nên đã than khóc:

    “Trên đường về, đất trời như sụp đổ 
    Tôi thấy mình tội lỗi với miền Nam 
    Tôi thấy mình hổ thẹn với lương tâm 
    Tôi đã khóc, cho mình và đất nước”