Sunday, 21 April 2019

SAO KHÔNG “BẾ” NGƯỜI BẠN ĐỒNG MINH? - Nam Lộc

Tôi nhận được bài viết có tựa đề “Thượng nghị sỹ Mỹ kể về cái hôn bất ngờ ở Việt Nam và câu chuyện khiến Tổng thống Bush rơi nước mắt” do một người bạn trẻ ở Houston, Texas chuyển lại kèm theo lời nhắn dễ mến của cô: Câu chuyện cảm động quá chú ơi!

Đọc xong bài viết nói trên với cuộc phỏng vấn TNS Patrick Leahy, do tờ báo điện tử Trí Thức Trẻ ở trong nước thực hiện, nhân chuyến đi công tác tại Nam Hàn và VN của một phái đoàn TNS lưỡng đảng hôm đầu tháng Tư vừa qua, quả thật tôi cũng vô cùng “xúc động”, nhưng rất tiếc là nó hoàn toàn khác biệt với nỗi xúc động của cô cháu gái, khi nói về hành động biết ơn của một người đàn ông tàn tật, què quặt, lê lết hơn nửa đời người, giờ mới nhận được “chiếc xe lăn”, hỏi sao mà ông ta không ôm chầm vị ân nhân để “hôn”!

Thế nhưng, có lẽ cô cháu tôi còn quá trẻ, lại sinh ra và lớn lên ở Hoa Kỳ, nơi mà lòng nhân đạo thật chan chứa. Nơi mà tình người được thể hiện trong bất cứ hoàn cảnh nào. Và cũng là nơi mà người ta ôm nhau hay hôn nhau để cám ơn là chuyện tự nhiên và thường tình. Còn câu chuyện mà tờ báo điện tử ở VN tường thuật lại, rõ ràng chỉ là một màn đóng kịch rẻ tiền được nhà cầm quyền VN dựng lên để “lấy nước mắt” vị TNS cao niên nhất tại quốc hội HK hiện nay trong một buổi trao tặng tiền bạc và xe lăn cùng bao dụng cụ y khoa cho những người khuyết tật do nhà nước tổ chức!

Tại sao tôi lại gọi đây là một màn đóng kịch rẻ tiền? Bởi vì phong cách xã giao của người Việt ít khi có chuyện “ôm hôn” người chưa quen! Nhất là “nụ hôn” ấy lại đến từ một người nông dân, què quặt vì đạp phải mìn, và lại càng không thể là hành động của một anh bộ đội quê mùa và hủ lậu. Tuy nhiên để đánh động lòng từ tâm của những người Mỹ giầu lòng nhân đạo, chắc chắn là nhà nước CSVN đã sắp đặt vở “bi kịch” này, và dù thật là buồn cười, nhưng nó đã thành công!Bằng cớ là “Quỹ Nạn Nhân Chiến tranh Patrick Leahy”, cộng với ngân khoản tài trợ trong cùng mục đích đó đã lên đến hàng trăm triệu dollars kể từ khi ngài TNS và người phu nhân y tá đầy lòng nhân ái thành lập từ năm 1989, tức là từ 30 năm về trước!

TNS Patrick Leahy là người chưa bao giờ cầm súng chiến đấu, nên ông xem chiến tranh là một điều gì khủng khiếp và “nạn nhân chiến tranh” là những người đáng thương nhất trên cuộc đời này. Chính vì thế nên khi người đàn ông tàn tật nhận được chiếc xe lăn do quỹ trợ giúp mang tên TNS Leahey trao tặng, ngỏ ý nhờ ông “bế” lên xe, rồi kéo cổ xuống hôn, thì hỏi sao mà ông không rơi nước mắt? Không những chỉ mình ông Leahy mà cả ngài TNS John Glenn cũng được một người đàn ông tàn tật VN khác...“ôm hôn”! Khiến cho Tổng Thống Bush khi nghe được câu chuyện này thì ngài cũng ...khóc!

Đọc xong bài phỏng vấn trên, thì chính tôi cũng...khóc. Tôi khóc vì sự vô tình của những người “bạn đồng minh Hoa Kỳ” của chúng tôi! 30 năm qua, kể từ ngày thành lập ngân quỹ đó, đã bao lần ngài TNS Mỹ và các phái đoàn nhân danh Quỹ Nạn Nhân Chiến tranh Patrick Leahy, cũng như của Cơ quan Phát Triển Quốc Tế Hoa Kỳ (USAID) mang tiền bạc và xe lăn, như nguyên văn bài báo viết “Chính phủ Hoa Kỳ đã đóng góp hơn 100 triệu đô la cho các hoạt động hỗ trợ người khuyết tật tại Việt Nam. Trong hơn 30 năm qua, hỗ trợ của USAID đã giúp cải thiện cuộc sống cho hàng trăm ngàn người khuyết tật Việt Nam...”! Thử hỏi trong số hàng trăm ngàn người đó có bao giờ họ nghĩ đến hoặc gởi tặng một đồng xu hay chỉ một cái bánh xe lăn cho người bạn đồng minh của mình, đó là các Thương Phế Binh QLVNCH, những người “khuyết tật”, mà khi còn lành lặn họ đã cầm súng chiến đấu sát cánh bên cạnh quân đội Hoa Kỳ, để bảo vệ tiền đồn cho thế giới tự do? Nhà cầm quyền CSVN đã giấu trọn ngân quỹ này và chỉ lo cho bộ đội của họ, đảng viên của họ hoặc những người CS, chẳng may bị tàn tật, nhưng không phải vì chiến tranh!

Inline image
Một Thương Phế Binh VNCH trên đường phố Sài Gòn

Sau tháng Tư, 1975, hơn nửa triệu TPB/VNCH đã bị nhà nước CSVN cố tình quên lãng, bỏ rơi, những người tàn tật không có đến cả đôi nạng để mang, bao năm tháng sống lê lết cuộc đời. Nhiều vị chịu bệnh hoạn do các vết thương chiến tranh gây ra đã lần lượt qua đời. Hơn 44 năm qua, kể từ khi chiến tranh chấm dứt, cả hai chính phủ Hoa Kỳ và Việt Nam đều không hề có một chính sách hay chương trình nào giúp đỡ họ, dù từ các ngân quỹ công cũng như tư. Niềm an ủi duy nhất là sự trợ giúp khiêm nhường từ các đồng hương của họ nơi xứ người. Và chuyện này cũng chỉ vừa được chú tâm từ hơn 10 năm qua, vì trước đó những người tỵ nạn vẫn phải lo ổn định cho cuộc sống của chính họ và gia đình!    

Nhưng trách người thì cũng phải nghĩ đến ta! Có thể TNS Patrick Leahy không biết đến điều này, có thể Cơ quan Phát Triển Quốc Tế HK cũng chẳng nghe ai nói đến sự đối xử bất công của nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa VN nhằm vào các cựu quân nhân thuộc “chế độ cũ”! Thế nhưng tại sao chúng ta lại không nhắc nhở những người có trách nhiệm điều hành các ngân quỹ hoặc các chương trình trợ giúp nói trên? Tại sao các hội đoàn cựu quân nhân, các ban đại diện cộng đồng người Việt ở khắp mọi nơi, các tổ chức xã hội, tương trợ, không thu thập tin tức, để rồi làm những cuộc vận động nhằm tranh đấu cho các TPB VNCH cũng được hưởng quyền lợi dành cho “người khuyết tật” và “nạn nhân chiến tranh” với nguồn tài nguyên dồi dào vừa kể? Chắc chắn là vẫn chưa muộn, hãy bắt đầu từ bây giờ, hãy chia sẻ với các vị dân biều, nghị sĩ của chúng ta ở khắp các địa phương trên đất Hoa Kỳ, khởi đi bằng những vị dân cử người Mỹ, gốc Việt. Hãy tổ chức các chuyến đi vận động ở Hoa Thịnh Đốn, gõ cửa văn phòng những người đang đại diện chúng ta ở quốc hội Hoa Kỳ và nói cho họ biết nỗi khổ hạnh cùng sự thiệt thòi của các TPB QLVNCH của chúng ta từ suốt 44 năm qua.

Viết đến đây tôi chợt nghĩ đến tập thể Hậu Duệ VNCH tại hải ngoại đã thành lập và vừa được ra mắt một cách rầm rộ tại Houston, Texas vào đầu tháng Ba, 2019 vừa qua, với những bài diễn văn nẩy lửa, nức lòng và tràn đầy hy vọng. Mong các cháu sẽ không quên để trong hành trang hoạt động của mình một phần đấu tranh cho quyền lợi của các chú, các bác TPB QLVNCH, những người đã hy sinh một phần thân thể cho các cháu được sống tự do, được thành đạt nơi xứ người.Các cháu hãy bắt đầu cùng nhau lên Thượng Viện và gỏ cửa văn phòng TNS Patrick Leahy, để cám ơn và nói cho ông ấy biết rằng, tại sao ngài lại QUÊN “BẾ” MỘT NGƯỜI BẠN ĐỒNG MINH QUÈ QUẶT CỦA MÌNH? Đó là người lính VNCH năm xưa, mà khi chiến đấu, máu của họ đã hòa với máu của các chiến binh HK cùng trang lứa với ngài, họ đã cùng nhau cầm súng chiến đấu để bảo vệ tự do. Có thể khi ngài TNS mang chiếc xe lăn đến cho họ, họ sẽ không biết hôn, hay cũng chẳng còn đủ tứ chi để bắt tay ngài, nhưng chắc chắn là họ sẽ tự động tìm cách để leo lên chiếc xe mà không cần ngài phải ‘BẾ”!

Nam Lộc
Tháng Tư, 2019
Viết cho những thằng bạn...què!