Sunday 22 September 2013

Lời rủa của LS Lê Duy San,

Thưa qúy v,

Nếu quý vị thấy một tên nào xuất hiện trên diễn đàn mà quý vị nghi nó là Việt Cộng, thân Cộng hay Việt Gian cộng Sản, qúy vi chỉ cần paste lời nguyện câu của tôi như sau:



Lời Nguyện Cầu:
*1/ Việt Cộng chết hết và chết một cách thảm khốc.
*2/ Thân Cộng (ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng sản), VGCS chết hết và chết một cách thảm thương.
*3/ Những kẻ đánh phá hoặc mạ lỵ những ngưòi chống Cộng để  làm lợi cho Việt Cộng hay để gây chia rẽ hàng ngũ người Việt Quốc Gia, cũng chết hết và chết một cách thảm hại.

Nếu quý vị thấy y phản ứng như đỉa phải vôi, giòi phải DDT  thậm chí nhiều khi nó còn có những lời nói của bọn vô học thì y đúng là một trong ba hạng người trên.
Quý vị đừng thèm tranh luận với chúng, mả chỉ nên tìm những bài chống Cộng hoặc những bài vạch trần tội ác của Việt Cộng mà trả lời là đủ.

L
ê Duy San

Chửi bọn bán nước
Lê Duy San
Phỏng theo bài “Chửi mất gà” 
Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi …. bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! Nước của bà hình chữ S, từ Ải Nam Quan tới mũi Cà Mâu. Trải qua 4 ngàn năm văn hiến. Tuy bà bị nô lệ một ngàn năm thằng Tầu, một trăm năm nô lệ thàng Tây, nhưng nước của bà, không những vẫn còn nguyên vẹn mà còn mở rộng xuống miền Nam cả trăm ngàn cây số vuông. Con cháu bà tuy nghèo khổ, nhưng vẫn nề nếp, gia phong. Trai không phải làm lao nô cho ngọai quốc, gái không phải làm đĩ cho ngọai bang.
Nhưng kể từ ngày thằng mất dạy tên Nguyễn Tất Thành con thằng Nguyễn Sinh Sắc trốn lên tầu Pháp làm bồi cho Tây, làm tớ cho Nga, cho Tầu, đem cái chủ nghĩa Mác Lê vô thần về nước, làm cho nước của bà bại họai gia phong. Chúng mày, từ thằng Lê Duẩn, thằng Trường Chinh Đặng Xuân Khu, thằng Phạm Văn Đồng, thằng Võ Nguyên Giáp đến thằng Lê Đức Anh, thằng Nông Đức Mạnh, thằng Lê Khả Phiêu, thằng Nguyễn Tấn Dũng, thằng Nguyễn Phú Trọng, thằng Nguyễn Văn An, thằng Phan Văn Khải, thằng Nguyễn Phú Trọng, thằng Nguyễn Minh Triết, thằng Nguyễn Sinh Hùng, thằng Tô Huy Rứa v.v…đem cả đất nước bán cho Tầu. Miền bắc thì mất cả mấy chục ngàn cây số vuông. Miền trung thì mất cả trăm ngàn cây số vuông hải phận, khiến con cháu của bà ở vùng biên giới không đất trồng trọt, sinh sống, ở vùng ven biển sống bằng nghề đánh cá không còn đất sống. Trai thì phải đi làm lao nô cho ngọai bang, gái thì phải đi làm đĩ điếm cho ngọai quốc. Thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, đứa nào tóan tính bán thêm, thì buông thả nó ra, có đứa nào trót nhỡ bán thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ lên mà nghe bà chửi đây nài i i i i i …
Chém cha những đứa bán nước của bà, chiều hôm qua bà ra làm rẫy, thấy đất còn nguyên. Sáng hôm nay con bà đi làm, nó nói dất đã bị mất một phần. Hỏi ra thì chúng bay đã cưỡng chế đất của bà bán cho Tầu. Đất vẫn còn, mà bây giờ bà không có quyền sử dụng. Mày muốn sống mà ở với vợ với con mày, thì hãy mau mau tìm cách chuộc về trả cho bà. Nhược bằng mày lấp liếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại thằng Hồ Chi Minh, cha già của nhà mày ra. Bà khai quật bật săng thằng ngũ đại, lục đại nhà chúng mày lên bỏ vào nhà xí lấy chỗ cho trâu nó đầm, cho chó nó đái … Ới cái đám con cái thằng chết đâm, chết chém Hồ Chí Minh kia ơi, con cháu mày mà không tìm cách chuộc về trả bà, thì con cháu mày một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ rút lưỡi mày ra, thần linh đỏ mỏ rút ruột mày xuống a a a a …
Chúng mày dám dùng tiền bán nước dể nuôi sống vợ con chúng mày, để ăn chơi phè phỡn thì bà rủa cho chúng mày ngóc đầu lên không được, chui đầu xuống không xong đấy các con ạ ạ ạ ạ …..
Đất nước của bà nó là núi vàng, núi bạc, chứ chúng mày cưỡng chế bán nó đi, nó về đến nhà chủ mày nó thành đống phân, đống cứt. Nó biến thành con thần nanh mỏ đỏ, nó mổ chồng con, mổ cha mổ mẹ, mổ ông cố nội, ông cố ngọai chúng mày ra thành trăm mảnh. Bà là bà vứt xuống ao cho cá nó rỉa, rồi bà lại đem lên bờ cho chó nó tha, cho trâu bò nó liếm đấy con ạ. ạ ạ ạ ạ…
Bà rủa cho chúng mày là chúng mày ngủ giường, giường sập, chúng mày ngủ võng, võng đứt. Chúng mày thức, chúng mày cũng mơ thấy ma móc mắt chúng mày ra. Chúng mày tắm ở ao chúng mày chết chìm trong ao, chúng mày đi ra đường, chúng mày vỡ óc mà chết vì bị xe cán bẹp đầu, nát óc. Chúng mày đi trên lề đường cây khô rớt xuống gãy cổ. Chúng mày uống được ngụm nước vào mồm thì máu đỏ từ mồm chúng mày phọt ra đằng mũi, máu trắng chúng mày tuồn ra đằng tai. Chúng mày ăn miếng rau, chúng mày ói ra cứt. Chúng mày ăn uống gì, chúng mày cũng tóc tai lông lá mày rụng sạch. Bà cuộn lại thành chổi bà quét hố phân, hố xí í í í í ….
Chúng mày không mau mau tìm cách lấy lại đất, biển, bà đóng ghế 3 tháng 10 ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, ban đêm bà nguyền, bà rủa cho con cháu chúng mày chết đường, chết chợ, chết tan thây, nát óc, cho Thần Trùng đến rút từng khúc ruột của cha ông, vợ con nhà mày ra a a a a….
Bà hú 3 hồn, 7 vía những thằng Hồ Chí Minh, thằng Phạm Văn Đồng, thằng Trường Chinh, Lê Duẩn, Nguyễn Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh v.v…và bè lũ Việt gian bán nước, dâng biển cho Tầu. Bà gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho vợ con nhà chúng mày đẻ con đẻ ngược, con ra thì không lỗ đít, cháu ra thì không lỗ tai vì đã dám ăn lấy đất của bà bán cho Tầu Cộng à à à à à …..
À, mày tưởng mày là tiến sĩ toán lý mà bà không dám chơi toán học với mày à. Bây giờ bà chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi sang hình học cho mày nghe e e e e ……
Nếu gọi bố chúng mày là A, mẹ chúng mày là B, mày là C, bà lấy A cộng B cộng C, cho vào ngoặc bà khai căn, bà vi tích phân cả họ hàng chúng mày lên thành ma, thành qủy ...ên..ên..ên..
Chúng mày tưởng nuốt được số tiền bán đất, bán biển mà quan thày chúng mà trả cho, là chúng mày có thể yên ổn mà chơi trò “cộng trừ âm dương” trên giường với nhau à…..Bà là trị cho tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà chúng mày, cho chúng mày biết thế nào là “vô nghiệm”, cho chúng mày hiểu thế nào là vô sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi…Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong “âm vô cùng”, sẽ gặp tai ương đến “dương vô tận”, cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày tù tội đến “tối đa” của sự “vô hạn” tối tăm ăm ăm ăm ăm …
Tiên sư cha nhà chúng mày, chúng mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò “tiệm cận” hàng rào nhà bà là bà không biết đấy à? Bà là bà “giả thiết” chúng mày ăn cướp hơn hai chục ngàn cây số vuông ở miền Bắc đem dâng cho quan thầy Tầu phù lấy tiền về để chúng mày vỗ béo để nhồi “đường cong” cho con vợ mày, à… à… chúng mày vẽ nữa đi, chúng mày tô nữa đi. Chúng mày tô, mày vẽ, mày nhồi cho đến khi “đường cong” của con vợ chúng mày nó nứt toác, nó gẫy khúc ra, chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ chúng mày sẽ hạ “vuông góc” một mạch thẳng xuống “góc tù..ù ù ù…
Tiên sư cha chúng mày, hỡi thng Hồ Chí Minh, thằng  Nguyễn Tấn Dũng, thằng Nông Đc Mạnh, thằng Trương Tấn Sang, thằng Nguyễn Văn An, thằng Nguyễn Phú Trọng, thằng Nguyễn Minh Triết, thằng Trần Đức Lương, thằng Nguyễn sinh Hùng, thằng Tô Huy Rứa …ơi, hãy nghe những lời bà chửi cho thấm. Bà nguyền cho cả nhà, cả họ chúng bay chết sầu, chết thảm, chết non, chết yểu, chết nhục, chết nhã, chết không tòan thây, chết không còn đầu, chết mất cả “tự do”.
“Hôm nay là ngày Tết,
Bà chúc chúng mày suốt năm gặp nạn ,
Ngày mai bà sẽ chúc chúng mày chết đâm, chết chém.
Bà chúc con cháu cho chúng mày hóa điên, hóa rồ
Bà rủa suốt năm, suốt tháng liên miên không ngừng.
Bây giờ bà mệt quá chừng,
Bà về cơm nước, cúng bái tổ tiên…
Muốn sống thì nhả hết ra,
Kéo nhau lên Núi Nùng, 

Lạy bà hai lạy, bà tha chết cho chúng mày….ày ày ày….” 

Bà Mẹ Việt Nam



VIỆT CỘNG CÒN,
NƯỚC SẼ MẤT.
  
Lê Duy San
Sau năm 1975, mặc dầu thù ghét bọn Việt Cộng đến tận xương tủy, nhưng cũng có một số người, nhất là dân miền Nam, thầm phục bọn Việt Cộng đã làm được một việc mà trước kia chính phủ miền Nam Việt Nam (VNCH) đã không làm được đó là đuổi được đám Tầu Chợ Lớn ra khỏi Việt Nam. Nhưng kể từ khi chúng (Việt Cộng) bị Trung Cộng “dậy cho một bài học” vào tháng 2 năm 1979 và cưỡng chiếm quần đảo Trường Sa vào ngày 14 tháng 3 năm 1988 khiến Nguyễn Văn Linh, Tổng Bí Thư của đảng Cộng Sản Việt Nam phải lậy lục Trung Cộng xin hòa hay nói cho đúng hơn là xin hàng Trung Cộng vào năm 1990.
Việc này làm người ta nghĩ rằng việc làm của chúng trước kia chẳng có gì là đáng phục, mà trái lại còn di hại cho đất nước nhiều hơn: đó là việc chúng phải dâng Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc và cả chục ngàn cây số vuông ở miến Bắc Việt Nam, hàng trăm ngàn cây sô vuông lãnh hải trong đó cò 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Cộng.
Không những thế, nếu trước kia, chúng đuổi đi được vài trăm ngàn Tầu quốc gia, thì nay, chúng lại mở cửa cho Tầu Trung cộng sản tự do vào Việt Nam cả triệu tên, khiến cho có thể đưa Việt Nam tới nguy cơ mất nước. Vì thế, nhiều người ưu tư tới đất nước đã tự hỏi: Nước Việt Nam còn hay đã mất ? Nếu còn thì liệu có giữ được không?
Có người nói rằng nước đã mất rồi, và đã mất từ lâu. Ông giáo sư Trần đình Ngọc còn nói rõ ràng rằng Hồ Chí Minh đã bán nước từ ngày 3/2/1930 (1). Thực ra thì nước Pháp đã chiếm Việt Nam làm thuộc địa từ lâu, từ năm 1884, nước Việt Nam đâu còn nữa mà để cho Hồ Chí Minh bán? Vả lại Hồ Chí Minh lúc bấy giời còn đang lang thang, cầu bơ, cầu bất, du thủ, du thực, đâu đã có danh phận gì ngoài chức Chủ Tịch đảng Cướp Cộng Sản Đông Dương với vài trăm đảng viên, mà đòi bán nước cái nỗi gì.
Hơn nữa, tuy ngày nay Việt Nam đã mất thác Bản Giốc, Ải Nam Quan và cả chục ngàn cây số vuông ở biên giới Việt Hoa và cả trăm ngàn cây số vuông hải phận ở biển Đông, nhưng đứng trên phương diện luật pháp và quốc tế thì Việt Nam vẫn còn. Bởi vì tên Việt Nam vẫn còn trên bản đồ thế giới. Nước Việt Nam vẫn được các quốc gia trên thế giới công nhận và Việt Nam vẫn là một thành viên của Liên Hiệp Quốc. 
Nhưng liệu Việt Nam sẽ còn tồn tại đến bao giờ? Điều này thật khó nói trước, có điều chắc chắn rằng Việt Cộng còn, Việt Nam sẽ mất, hay nói cho rõ hơn là: Chế độ Cộng Sản Việt Nam còn tồn tại thì nước Việt Nam sẽ mất về tay Trung Cộng vì những lý do sau:
 1/ Chính quyền Việt Nam thì hèn với giặc, ác với dân và coi dân như kẻ thù.
 Thực vậy, Việt Nam từ xưa tới nay, chưa có một chính quyền nào lại hèn nhát và khiếp nhược như ngụy
quyền cộng sản Việt Nam hiện nay.
 Ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam coi Trung Cộng như Mẫu Quốc. Đi đâu, ngụy quyền Việt Nam cũng phải xin phép quan thày Trung Cộng. Làm gì, ngụy quyền Việt Nam cũng phải báo cáo quan thày Trung Công. Dân Trung Cộng tự do ra vào Việt Nam như đi chợ, không cần chiếu khán. Chúng tự do hành nghề, không cần giấy phép và chọn gái Việt Nam làm vợ như đi chợ mua mấy con chó, con mèo! Dân Trung Cộng tự do lập những khu người Hoa ở khắp mọi nơi. Tại những nơi này, họ tự trị và người Việt bất khả xâm phạm giống như mấy tòa Đại Sứ, Lãnh Sự của ngọai quốc, ngay cả công an Việt Cộng cũng không có quyền xâm phạm những khu vực này.
Ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam để mặc cho Trung Cộng ngang nhiên lấn chiếm đất đai, lộng hành trong hải phận mà không dám đương đầu hay phản đối, dù chỉ bằng đường lối ngọai giao. Ngư dân Việt Nam đánh cá trong vùng hải phận Việt Nam cũng bị Trung Cộng ngang nhiên bắt giữ cả người lẫn ghe thuyền, cá thì tịch thu, người thì bắt nộp phạt mới chịu tha.
 Ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam không dám để cho sinh viên, học sinh biểu tình đả đảo Trung Cộng xâm chiếm Hòang Sa, Trường Sa và bắt giam những người biểu tình. Bia tưởng niệm những bộ đội Việt Cộng hy sinh trong cuộc chiến với Trung Cộng vào năm 1979 cũng phải đục bỏ. Các sách giáo khoa từ tiểu học đến đại học, không một dòng chữ nào nói tới Hòang Sa và Trường Sa. Bộ luật nào của Việt Nam cũng phải in cả 2 thứ tiếng Trung Cộng và Việt Nam.
            Trái lại đối với dân thì chúng thật độc ác, dã man và
tàn bạo vô chừng. Quan chức chính quyền thì thi đua tham nhũng, ăn hối lộ. Tên nào cũng thi đua vơ vét của dân để có tiền ăn chơi hoặc cho con em chốn tránh ra ngọai quốc dưới hình thức du học, nhất là Hoa Kỳ, để tẩu tán tiền bạc.
            Công an thì coi dân như kẻ thù, hơi một chút là đánh đập, bắt giam, bỏ tù. Đi xe máy mà không đội mũ an toàn cũng có thể bị đánh chết như trường hợp anh Nguyễn Văn Khương ở Bắc Giang bị thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp đánh bể đầu chết vì không đội mũ bảo hiểm vào ngày 23 tháng 7, 2010. Ông Trịnh Xuân Tùng ở Hà Nội cũng vậy, bị trung tá công an Nguyễn Văn Ninh đánh gẫy cổ chết vào tháng 2/2011 vì lỗi tương tự và nhiều trường hợp tương tự khác. Là con của một tù nhân lương tâm hay người bất đồng chính kiến cũng có thể bị công an cho côn đồ chém trọng thương như trường hợp của anh Phan Nguyễn Trọng Tú con của nhà bất đồng chính kiến Phan Ngọc Tuấn ở Phan Rang vào ngày 18/9/2012. Chính vì vậy mà có người gọi chế độ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là một Chế Độ Côn Đồ.
            Một nhà văn trong nước, ông Hùynh Ngọc Tuấn, trong bài “Không Giống Ai”, đã viết: “Lực lượng “công an nhân dân” thì coi dân như cỏ rác, buồn buồn thì đánh chết một vài người dân cho vui, mục đích là để thị uy. Nếu dư luận trong nước và quốc tế có phản ứng mạnh quá thì cũng xử cho lấy lệ để bịt miệng công luận rồi đâu lại vào đó. Hãy nhìn những cái chết thê thảm của một số nạn nhân trong mấy năm gần đây thì rõ”.
2/ Thần yêu nước của người dân VN không còn, tự ái dân tộc cũng mất.
Dân số Thủ Đô Hà Nội bây giờ ít ra cũng phải trên 5 triệu người và dân số thành phố Saigon ít ra cũng phải gần 8 triệu. Vậy mà số người tham dự của mỗi cuộc biểu tình để biểu lộ lòng yêu nước và chống Trung Cộng xâm lược, kể cả một số công an chìm, nổi và những người qua đường vì hiếu kỳ đứng coi, cũng chưa tới 500 người. Nếu không kể những người già cả và trẻ em, tính theo tỷ lệ thì con số người thực sự đi biểu tình cũng không tới 1/10,000. Vậy thì còn 9999 phần 10,000 kia đâu ?
Đành rằng ngụy quyền cộng sản Việt Nam là một chính quyền hèn với giặc, ác với dân, nên người dân rất sợ. Nhưng tại sao chinh quyền bảo hộ của thực dân Pháp trước kia, cũng ác ôn, cũng tàn bạo, nhưng vẫn có những ông vua như Hàm Nghi, Duy Tân, Thành Thái ra mặt chống đối, vẫn có nhũng cuộc nổi dậy chống Pháp như Nguyễn Trung Trực, Đinh Công Tráng, Phan Đình Phùng, Đề Thám, Nguyễn Thái Học v.v.
Một người dân trong nước đã tự hỏi:
“Chính quyền hiện hành có còn là chính quyền của dân tộc Việt Nam hay không ? Tự hỏi để rồi ngầm trả lời: Không, không, không.Chính quyền này không phải là của dân tộc Việt Nam, mà là chính quyền của đảng cộng sản Việt Nam! Tôi và bao bậc cha mẹ khác lẽ nào đưa con mình đi cầm súng để bảo vệ đảng nô lệ như thế này ? Tôi đã rớt nước mắt. Tệ hại quá, tôi phải “nướng” con tôi cho lũ cầm quyền phản dân tộc này? Tôi sẽ phải làm thế nào ?
  Thực ra thì chính Cộng Sản Việt Nam không phải là chính quyền của người dân từ lâu, ngay từ khi mà ông Hồ Chí Minh cướp được chính quyền từ tay chính phủ Trần Trong Kim. Nhưng trong thời kỳ chiến tranh từ 1945 tới 1975, lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam vẫn còn và vẫn hăng say và nồng nhiệt. Chính vì thế mà chúng vẫn bịp bợm và lợi dụng được để chiến thắng miền Nam với sự ủng hộ triệt để của Liên Sô và Trung Cộng . Ngày nay, chúng không còn cần lòng yêu nước của người dân Việt Nam nữa. Chúng chỉ cần làm sao giữ được Đảng để hưởng thụ. Không những thế, chúng còn muốn tiêu diệt hẳn lòng yêu nước của người dân bằng chính sách hủ hóa (ăn chơi xả láng) để chúng dễ bề cai trị. Người dân đã được dậy ngay từ khi biết mới nói, từ lúc mới cắp sách đi học là: “Yêu nước là yêu Đảng, yêu chủ nghĩa xã hội”. Vì thế chúng ta không lấy làm lạ tại sao những cuộc biểu tình quan trọng như vậy lại chỉ có vài trăm người trong khi những chốn ăn chơi trụy lạc nhỏ bé cũng có cả ngàn người tham dự.
Không những lòng yêu nước bị đui chột mà còn bị chính quyền cấm đóan. Cũng trong bài “Không Giống Ai”, nhà văn Hùyng Ngọc Tuấn viết: “Lòng yêu nước có thể nói là di sản quý báu của người Việt Nam mà tổ tiên của chúng ta trao truyền từ đời này sang đời khác, chưa có một triều đại một chính quyền nào “kiểm duyệt” lòng yêu nước chứ đừng nói đến chuyện thủ tiêu, ngăn cấm hay độc quyền. Vậy mà ngày hôm nay trước hành động hiếu chiến và ngang ngược của bọn bành trướng Bắc Kinh, người dân Hà Nội, Sài Gòn đã tự nguyện xuống đường để cho thế giới biết là nhân dân Việt Nam không hèn yếu không vô trách nhiệm với quốc gia, vậy mà đã bị chính nhà cầm quyền “của dân, do dân, vì dân” đàn áp, bắt bớ, vu khống và chụp mũ . Điều này chắc làm cả thế giới kinh ngạc và khó hiểu là Việt Nam đang được điều hành bởi một chính quyền đại diện cho ai ?
Không những lòng yêu nước của người dân Việt Nam bây giờ không còn mà ngay cả lòng tự ái dân tộc cũng mất. Trước kia (1975) gia đình Việt Nam nào, có con gái lấy chồng ngọai quốc đều lấy làm xấu hổ (mắc cở) với họ hàng, làng xóm. Nay thì trái lại, gia đình Việt Nam nào có con gái lấy được chồng ngọai quốc, không những không xấu hổ mà còn lấy làm hãnh diện, không những hãnh diện với họ hàng mà cả với làng xóm. Họ hàng, làng xóm cũng không coi đó là đều xấu mà còn coi đó như một tấm gương sáng để cho con cháu noi gương mà bắt chước. Đành rằng ngày nay thế giới mở rộng, việc lấy người ngoại quốc là chuyện bình thường, nhưng coi đó là một tấm gương sáng để con cháu noi theo thì thật là hết chỗ nói.
Sau mấy chục năm sống dưới chế độ Cộng Sản, người dân Việt Nam bây giờ chỉ biết Tiền, Tiền và Tiền. Vợ chồng, cha con, mẹ con, anh em có thể giết nhau vì Tiền. Bạn bè có thể giết nhau vì Tiền. Thày trò có thể giết nhau vì tiền. Chủ tớ có thể giết nhau vì Tiền. Học sinh, sinh viên cũng có thể vì tiền mà đi bán dâm hay làm đĩ đực. Hoa hậu hay người mẫu cũng có thể bán dâm vì tiền như trường hợp hoa khôi Thiên Kim từng môi giới cho Hoa Hậu Mỹ Xuân đi bán dâm với một “đại gia” tại khách sạn ở thành phố Vũng Tàu với giá 2,500 USD. Thiên Kim lấy 1,000 USD, còn Mỹ Xuân hưởng 1,500 USD. Vợ cũng có thể vì tiền mà ngọai tình hay bán dâm.
Thùy Linh, một người dân ở Hà Nội viết: Mình bỗng thương Mỹ Xuân, Hồng Hà, Thiên Kim và các cô gái bị chà đạp thêm nhiều lần sau các chuyên án điều tra, bóc dỡ đường dây mại dâm này. Chính xã hội là nguyên nhân gây nên cơn “thèm tiền” đến điên loạn. Nếu xếp thang bậc cho cơn thèm khát tiền thì quan chức đứng số 1. Họ bất chấp tất cả để lao vào kiếm tiền, các nhiệm kỳ chưa đủ còn bố trí cả vợ, con cùng tham gia. Hầu như không có quan chức nghèo, chỉ chưa là tất cả các quan chức đều có thể gọi là tỷ phú đôla mà thôi.”…
“Càng xa hoa càng trở thành tấm gương để tạo nên một lối sống cho lớp trẻ “noi theo”.
Đắm chìm trong cuộc sống tất cả điên đảo vì tiền
mà bảo tuổi trẻ nên có thái độ điềm tĩnh với tiền, vật chất thì khác gì rao giảng đạo đức suông ? Rất ít người thoát khỏi tấm lưới bủa vây của tiền bạc.
Và để có được cuộc sống cho bằng người ta, tất nhiên cần tiền. Không thể kiếm tiền bằng các dự án, chính sách như quan chức, đại gia thì đương nhiên phải bán những gì mình có.”
Người nghèo thì sẵn sàng làm bất cứ nghề gì, miễn sao kiếm được tiền để sống, kể cả nghề buôn lậu, ma cô, đĩ điếm đã đành, mà ngay kẻ đã có tiền cũng có thể làm những nghề này để chóng giầu hoặc giầu hơn để hưởng thụ được nhiều hơn, đưa tới gần như cả nước sa đọa. Nhà tan không cần biết, nước mất không cần hay. Đó là thái độ của người dân Việt Nam bây giờ.
3/ Dân tộc chia rẽ trầm trọng.
Dân Việt Nam không phải là một dân tộc thuần chủng. Miền Bắc thì có một số lai Tầu, tương lai sẽ có nhiều hơn. Miền Trung thì lai Chiêm. Miền Nam thì lai Miên. Tôn giáo thì có Phật Giáo, Công Giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo v.v…Sau 1975, dân Việt Nam cũng chia làm 2 hạng: hạng người đã sống dưới chế độ Cộng Sản và hạng người đã sống dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Dù một vài chục năn nữa, số người sống dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa có chết hết thì cũng vẫn còn  hai hạng: hạng là đảng viên cộng sản và hạng không phải là đảng viên cộng sản. Vì thế thật khó mà có sự đòan kết. Đành rằng khi tổ quốc lâm nguy, chúng ta có thể gạt bỏ tất cả những dị biệt để đòan kết chống giặc. Nhưng đó là trường hợp chính quyền là chính quyền của dân, biết lo cho dân và biết bảo vệ dân. Chính quyền cộng sản Việt Nam không phải là chính quyền của dân mà là chính quyền của đảng cộng sản nên chỉ biết lo cho đảng, bảo vệ đảng. Còn dân chúng thì Việt Cộng coi như kẻ thù.
Vì thế, một người dân trong nước đã nói: “Cầm súng bảo vệ đất nước thì tôi không sợ. Còn cầm súng, hy sinh con cái chúng tôi cho quyền lợi riêng của đảng cộng sản Việt Nam thì khác nào sự ngu xuẩn, hơn nữa, đó là sự nhục nhã ! Còn nếu không đưa con đi nghĩa vụ, tôi sẽ bảo nó trốn cách nào ? Giá như gia đình tôi có tiền của như đám cán bộ nắm quyền, tôi sẽ “chạy” được cho con ra nước ngoài du học. Hàng triệu gia đình như gia đình tôi phải chạy ăn từng bữa thì làm gì có khả năng cao sang đó? Chúng tôi sẽ đưa con cái chúng tôi trốn đi đâu ? Tôi đang phải trốn chạy, ngay trên chính quê hương Việt Nam của mình sao ?
Tóm lại, với ba lý do trên, nếu Việt Cộng còn, hay nói cho rõ hơn, nếu chế độ cộng sản Việt Nam còn tồn tại, nước Việt Nam chắc chắn sẽ mất dù chiến tranh có xẩy ra với Trung Cộng hay không.
Đọc lịch sử Việt Nam, chúng ta thấy Việt Nam đã ba lần mất nước. Nhưng cả ba lần chúng ta đều lấy lại được vì tinh thần yêu nước của dân ta thời ấy vẫn còn, tự ái dân tộc của dân ta thời ấy rất cao. Hơn nữa tất cả ba lần mất nước đó đều do ngọai xâm xâm chiếm và chính quyền do chính người ngọai quốc đứng đầu cai trị. Còn lần này, nếu chuyện mất nước xẩy ra thì thật là khó lòng lấy lại được vì nước mất là do chính bọn Việt Cộng dâng cho Tầu. Chính quyền cai trị cũng vẫn chính là bọn Việt Cộng bán nước làm tay sai cho Tầu nắm giữ thì thật là khó có thể lấy lại được nếu chúng không tự tan dã hay tự tiêu diệt lẫn nhau ?
Chú thích

(1). Có lẽ ông Bút Xuân đã căn cứ vào các cam kết “giao nước Việt Nam cho Trung Quốc”, đã được “ký” bằng “lời hứa danh dự ” của ông Hồ Chí Minh với 2 Đại Tướng Tàu là Trần Canh và Vị Quốc Thanh, thay mặt cho Mao Trạch Đông vào năm 1926. Bốn năm sau, năm 1930, thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam, ông Hồ khẳng định một lần nữa với Tổng Lý Chu Ân Lai:“Việt Nam và Trung Quốc tuy hai mà một: một dân tộc, một nền văn hóa, một phong tục, một tổ quốc”.

Thư gửi những người trí thức trẻ đang trong ngục tù của ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam

Lê Duy San
Thưa các bạn,
Tôi gọi các bạn là những người trí thức trẻ vì tôi nhiều tuổi hơn các bạn, năm nay tôi đã hơn 70, và các bạn, tuy có người không có bằng cấp cao, nhưng tất cả tất cả các bạn đều là người có học (cả học văn lẫn học lễ) và có lý tưởng nên rất xứng đánh để nhận lãnh hai chữ đó.
Vì lý tưởng, các bạn đã quên cả tương lai và mạng sống của mình để nói lên tất cả những gì có thể mang lại tốt đẹp nhất cho đất nước, cho dân tộc. Nhưng bọn bán nước, bọn Cộng Sản Việt Nam đã đặt quyền lợi của đảng, đảng Cộng Sản Việt Nam bán nước, quyền lợi của phe nhóm cầm quyền trên quyền lợi của đất nước, của dân tộc để vu oan giá họa cho các bạn, những tội mà các bạn không hề sai phạm và bắt các bạn để mong dập tắt các tiếng nói yêu nước khác hòng dễ dàng làm tay sai cho quan thầy của chúng là bọn bành trướng bá quyền Trung Cộng.
Tôi biết, bọn chúng (Việt Cộng) không thiếu gì phương sách để làm cho các bạn phải khuất phục. Chính vì vậy khi được biết các bạn đã đọc lời thú tội và những lời thứ tội này đã được bọn chúng đưa lên đài phát thanh, truyền hình trong nước và cả lên các website tôi không ngạc nhiên và tôi cũng chẳng cần nghe những lời thú tội của các bạn vì dù các bạn có nhận tội đến mức nào đi chăng nữa thì không những dưới mắt tôi cũng như dưới mắt 80 triệu người Việt trong nước cùng hơn 3 triệu người Việt hải ngoại mà còn dưới mắt của cả thế giới, các bạn chẳng có tội gì cả ngoài lý tưởng tự do, dân chủ và lòng yêu nước, thương dân tộc của các bạn, nên lòng ngưỡng mộ của tôi đối với các bạn vẫn không thay đổi.
Mặc dầu đã bắt các bạn và các bạn đã đọc lời nhận tội, chỉ còn chờ ngày đưa các bạn ra tòa xét xử, hay nói cho đúng hơn là đẻ lãnh án về “tội tuyên truyền chống phá nhà nước…”, chiếu điều 88 bộ luật hình sự, nhưng bọn chúng vẫn chưa yên tâm bởi vì chiếu điều 88, nếu ra toà, các bạn phản cung và không nhận tội thì bọn chúng, tôi không muốn dùng chữ thẩm phán vì thẩm phán gì bọn chúng, dù có thù ghét tới đâu, cũng chỉ có thể phạt tối đa các bạn, mỗi người là 20 năm tù. Cho nên bọn chúng đã đổi tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước…” chiếu điều 88 bộ luật hình sự sang tội danh “có âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân…” chiếu điều 97 bộ luật hình sự là tội có hình phạt tối đa là tử hình. Khi được biết điều này, chắc không phải chỉ các bạn, mà rất nhiều người trong nước cũng như ngoài nước rất lo ngại cho các bạn. Nhưng tôi thì không, tôi cho rằng đó chỉ là sự hù doạ.
Trong bài viết của tôi với nhan đề “Tại Sao Cộng Sản Việt Nam vẫn Tồn Tại” vào cuối tháng 12 năm 2009, có đăng trên nhiều diễn đàn, tôi có viết: “Luật pháp nói chung và toà án nói riêng dưới chế độ Cộng Sản là để bảo vệ chế độ. Do đó biện pháp đầu tiên là dùng công an để đàn áp và truy tố ra tòa. Biện pháp này không những có mục đích để trừng trị mà còn có mục đích răn đe. Việc bọn Việt Cộng đổi tội danh truy tố Trần Anh Kim, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung từ tội danh “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” theo điều 88 bộ Hình Luật VC thành tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 Bộ Hình Luật VC hoặc dựng lên những con ngáo ộp như “Thế lực thù nghịch”, “Diễn tiến hoà bình” hay “Bọn phản động” cũng không ngoài mục đích này. Nhưng biện pháp này ngày nay, hầu như vô hiệu bởi vì những người bất đồng chính kiến, hay phổ biến những tư tưởng tự do, dân chủ, nhân quyền hay biểu lộ lòng yêu nước, không phải là một tội. Hơn nữa, ngày nay, tai mắt quốc tế hầu như có mặt ở khắp nơi và bọn lãnh đạo Hà Nội đã đặt bút ký vào các bản văn quốc tế như Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, nên không thể muốn xử sao thì xử. Do đó dù có khắt khe tới đâu chúng cũng chỉ có thể gắn cho một tội danh vớ vẩn để phạt tù chứ không thể tuyên án tử hình để giết người vô tội. Và tôi đã chờ đợi bọn chúng xem bọn chúng sẽ xử các bạn ra sao.
Ngày 20/1/2010, tại tòa án nhân dân Saigon mà bọn chúng gọi là thành phố Hồ Chí Minh đã đưa các bạn ra để lãnh án, tôi không gọi là đưa các bạn ra để xét xử vì xét xử gì bọn chúng ? Mọi chuyện đã được bọn chúng xếp đặt.
Các bạn thấy không ? Chính bọn chúng đã sợ các bạn, chứ không phải các bạn sợ bọn chúng. Trong bài “Phiá Sau Một Phiên Tòa Công Khai” đăng trên diễn đàn VN-Politic Chủ Nhật 24/1/2010, Kim Châm đã viết như sau: “Điểm thú vị và nổi bật nhất là công tác đảm bảo an ninh trật tự trước và sau phiên tòa. Ngày 20 tháng 1 năm 2010, ở khắp các ngã tư của đường phố Sài Gòn, đặc biệt là khu vực quanh tòa án nhân dân thành phố 131 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, lực lượng an ninh chìm, nổi được phân công theo dõi, giám sát khu vực này rất nghiêm ngặt. Theo tin từ một blogger trẻ, người đã đến bên ngoài phiên tòa, cho biết: “Công an dày đặc ở khắp nơi. Thật không thể tưởng tượng được là họ huy động toàn bộ lực lượng cho một phiên tòa hùng hậu như thế. Xe chở bộ đội đặc công có vũ trang chạy ra vào rầm rập. Thỉnh thoảng lại có mấy chiếc xe tù chạy vòng vòng thị uy. Nếu làm một phép tính, hẳn một người đứng bên ngoài phiên tòa sẽ hân hạnh có từ 6 đến 8 người chăm sóc, đến cả đi mua nước uống và đi wc ở công viên bên cạnh cũng có người đi theo và nghe dùm điện thoại cho mình. Thật không thể nào tin được.”… Một cách ngắn gọn, thì về mặt an ninh có lẽ cách diễn tả của phóng viên đài Á Châu Tự Do đã lột tả được tất cả, đó là nhà nước “ứng xử như sắp có đại loạn”.
Trước tòa, 2 bạn Lê Thăng Long và Trần Duy Thức cũng chẳng thèm nhờ luật sư Nguyễn Minh Tâm là luật sư do bọn chúng chỉ định. Bạn Thức lấy lý do là bạn và luật sư Minh có nhiều quan điểm không giống nhau. Nhưng là luật sư, tôi biết lý do tại sao các bạn từ chối. Người ta chỉ phải nhờ luật sư cãi khi người ta có tội hoặc bị hàm oan. Các bạn không có tội, các bạn cũng chẳng bị hàm oan. Các bạn không có tội. Cả thế giới biết bạn không có tội. Chính bọn chúng mới là kẻ có tội, tội bán nước, tội phản quốc. Và chính các bạn đã là quan tòa xét xử bọn chúng.
Bởi vậy, tuy bọn chúng đã đổi tội danh để hù doạ các bạn chứ không dám dùng để xử các bạn. Các bạn thấy không, người bị chúng tuyên phạt nặng nhất vì đã phản cung trước bọn chúng là bạn Trần Hùynh Duy Thức chúng cũng chỉ dám phạt là 16 năm tù, 5 năm quản chế tức còn thấp hơn mức tối đa của tội “tuyên truyền chống phá nhà nước…” chiếu điều 88 bộ luật hình sự. Còn bạn Nguyễn tiến Trung 7 năm tù giam, 3 năm quản chế, bạn Lê Công Định 5 năm tù giam, 3 năm quản chế, bạn Lê Thăng Long 5 năm tù giam.
Để kết thức bức thư này, tôi xin gửi tới bạn những lời ngưỡng mộ của một sinh viên hiện đang sống tại Saigon: “Các anh là những anh hùng dân tộc. Các anh là tấm gương sánh cho tuổi trẻ Việt Nam noi theo. Đảng CSVN sẽ không còn tồn tại lâu đâu…vì chúng nó đang lung lay và run sợ…Hãy vững tâm, những người con của mẹ Việt Nam”.
Tôi tin rằng chế độ Cộng Sản sẽ xụp đổ trước ngày mãn án của các bạn.
Thân chào các bạn và chúc các bạn mạnh khỏe để nhìn thấy bọn chúng sẽ phải chết như thế nào.
Lê Duy San