Saturday 29 March 2014

Đại Vệ chí dị – Thế mạt - Người Buôn Gió

trieu_dinh_dai_ve

Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 69.

Nạn thất nghiệp vẫn không ngừng gia tăng. Các cơ sở làm ăn đều đình trệ, nguời dân sống cầm chừng lay lắt qua ngày.

Từ khi nên ngôi, Vệ Kính Vương cho rằng trăm sự khốn khó ngày nay đều do Bạo và phe cánh gây nên cả. Ngặt vì thế lực Bạo lúc ấy rất lớn, quan quân phủ Chúa nắm mọi quyền binh, điều khiển chính sự. Vương không thể làm gì. Đành phái người sang Tề cầu kiến.

Tề Bá Vương Tạp Cặn lên ngôi, cũng đang rắp tâm thanh toán bè đảng lợi ích cũ trong triều, công việc bề bộn. Định thoái thác không tiếp, bày tôi can.

- Xứ Vệ không thể không quan tâm, nhà Sản bên đó còn thì quyền lợi của Tề còn. Xin đại vương thu nhận họ như các triều trước đã thu nhận.

Tề Bá Vương mới ước hẹn giúp Vệ Vương nắm trọn binh quyền, sai người đem kế sách thanh trừng nhóm lợi ích trao cho Vệ.

Vệ Kính Vương được kế sách, lòng mừng khôn tả. Bèn hội bầy tôi lại để cam kết trung thành với thiên triều, quyết không ăn ở hai lòng. Thề thốt ở điện Đền Ba xong, khởi chiếu lập hai đạo binh , phong cho hai tuớng lầ Trăm Xanh và Đuờng Lan thống lĩnh. Lập tức chuẩn bị binh mã tấn công phủ Chúa. Mặt khác Vương soạn một loạt chỉ dụ từng bước cô lập quan quân bên phủ Chúa.

Lại nói ở bên Tề, nghe tin Vệ Kính Vương họp bầy tôi tuyên thệ trung thành với thiên triều. Có kẻ tâu.

- Bọn phản trắc ấy tin gì.?

Tề Bá Vương cười gằn đáp.

- Chúng ta không xây dựng quan hệ với bọn man di ấy bằng niềm tin, mà bằng quyền lực, bổng lộc. Nước Vệ xưa nay không bao giờ thiện ý với Tề cả. Chỉ vì quyền lợi của đám vương giả được đảm bảo khi Vệ quan hệ mật thiết với Tề mà bên ngoài thiện ý thế thôi. Chừng nào còn quyền lợi, còn bổng lộc thì chúng còn theo ta. Đứa này xuống, đứa kia lên thay lại theo lối ấy. Ta cho chúng một thì ta lấy của đất nước chúng mười, cớ gì mà không giúp.

Quần thần ai cũng phục Tề Bá Vương mưu sâu, kế hiểm.

Chúa Bạo mặt mũi khôi ngô, vóc dáng hùng dũng. Nhờ khí chất đảm lược nên chả mấy chốc thâu tóm được quyền bính trong thiên hạ, bầy tôi kéo đến phủ xin làm môn khách hàng đàn. Chúa ở rừng Nam ra kinh đô, Vệ Cường Vương từ rừng phương Bắc xuống, đều không thông qua kinh sử như nhau. Chúa tố chất mạnh mẽ hơn lên phủ Chúa lấn quyền Vương thời đó. Nhưng sau này Vệ Kính Vương lên ngôi, Kính Vương bề ngoài nho nhã bên trong sách lược hiểm sâu , ẩn dấu dưới vẻ lờ đờ trên đôi mắt. Sách tướng gọi là ” tướng ngủ” thuộc loại anh hùng như Lưu Bang ngày xưa, ít người nhận thấy.

Chúa nắm quyền gần mười năm, lúc đầu thiên hạ đều lầm tưởng là anh minh. Có thể một tay xoay chuyển được thời thế. Các cường quốc bên ngoài cũng đặt niềm tin, bởi thế vị thế của Chúa lên cao vun vút trong mắt thiên hạ. Cường quốc thi nhau mời Chúa đến thăm, bang giao, bàn chuyện làm ăn …nước Vệ cũng nhờ thế mà tạm no ấm vài năm nhờ tiền vay mượn.

Cuối cùng thì đợi mãi, Chúa chẳng làm gì, chỉ chăm lo cho gia quyến và bầy tôi. Đến khi Vương Phủ mở cuộc thanh trừng, bầy tôi của Chúa rớt rụng dần. Chúa cũng chả động tĩnh gì, chỉ lo phòng thân. Lòng bọn bầy tôi cũng nản. Các cường quốc cũng thấy không như trông đợi, rút dần không bang giao, viện trợ, giúp đỡ.

Bọn bầy tôi ở bộ Hình có Văn Thụ là tay đảm lược, đắc lực giúp rập Chúa dựng cơ đồ. Đương lúc sung mãn lại không được cất nhắc vào đại thần nghị chính. Phải rũ áo từ quan, về quê nhà xứ biển nằm im tránh hậu họa. Còn Báu Mã thì giữa trùng vây của Vương Phủ không còn lối thóat, tự nhiên lăn ra đổ bệnh chết bất ngờ.

Bọn Điền Vẽ, Tư Tứ thuộc bộ Hình, thấy quan anh thảm hại vậy, tự nhiên nao lòng. Đứng lơ ngơ chờ thời cuộc, không còn mặn mà với nhà Chúa nữa.

Chúa tuột mất quyền bính ở bộ Hình, thế yếu đi rõ rệt. . Vệ Kính Vương hứa cho Quảng đại thần bộ Binh kế nghiệp ngôi của Tam Quý sau này. Quảng mờ mắt chạy theo Vương Phủ luôn từ đó. Chúa tuột cả binh quyền ở bộ Binh.

Ngày đêm Chúa hướng ra bên ngoài đợi trông cường quốc nào mời gọi giao thiệp để lấy lại hình ảnh khi xưa. Nhưng tháng ngày qua lại, chả có Vương nào mời. Chỉ có vài ba hội nghị lẻ tẻ Chúa nhân cớ đó mà đến nhìn thấy họ, mong được vài lời động viên hứa hẹn, nhưng chả đuợc câu thăm hỏi nào. Bất đắc dĩ Chúa phải dùng đến những nước nhược tiểu mà có khi dân Vệ còn quên tên, để Chúa đi thăm cho đỡ nhớ những ngày đi lại xênh xang. Chúa nhớ tiếng pháo đón tiếp, nhớ cảnh nghi thức long trọng dành cho nguyên thủ. Lâu rồi Chúa không đuợc sống trong cảnh đó, sợ thiên hạ quên mình là Chúa.

Khi xưa quyền thế trong tay, thái tử của Vệ Cường Vương thuộc Vương Phủ quản lý, đang lên như diều ở trấn Kinh Bắc. Chúa điều phắt về phủ Chúa, đuờng công danh của thái tử Vệ Cường Vương bỗng tắt lịm trong quan triều, chẳng còn ai nhớ.

Thế rồi mới đây, Vệ Kính Vương lại dùng chiều đó với thế tử nhà Chúa. Thế tử ở phủ Chúa đương lên như diều, nhảy mấy cấp một lần. Bất ngờ bị chuyển sang Vương Phủ, bề ngoài là ngang chức. Nhưng chắc đuờng công danh khó mà còn cơ hội. Chúa e sợ nhiều chuyện không may với thế tử, đành can thiệp cho thế tử còn trẻ người non dạ đuợc về quê nhà trông nhậm chức, mong bà con xóm giềng bao bọc chở che. Chứ để đi tỉnh khác có ngày gặp họa.

Ra giêng Chúa không có việc gì làm. Bọn Đường Lan cấp là bậc dưới, nhưng thế lại thuộc Vương Phủ thành bậc trên. Xách mé gọi Chúa đến bàn việc kinh bang, tế thế, quốc sách kinh tài. Ý đòi bàn giao việc khai thác dầu khí, tiền bán cổ phần doanh nghiệp.

Chúa thẫn thờ, hàng ngày Chúa gọi bầy tôi hỏi có nước nào mang công văn đến để ký không. Bây tôi lắc đầu. Chúa lại hỏi có nước nào mời thăm không, bầy tôi lắc đầu. Chúa nhìn bút lông, ấn tín khô mực trên bàn, lòng ê chề buồn bã.

Tổng quản phủ Chúa bây giờ cũng là người của Vương Phủ. Có tin tức gì đến phủ Chúa bên Vương Phủ đều thông tỏ. Giờ Chúa động tĩnh gì bên Vương Phủ đều biết rõ mà có sách lược can thiệp.

Đã thế bầy tôi của Chúa về hưu cũng không yên. Xưa nay nước Vệ có lệ, quan lại về hưu là miễn tố. Đại tướng Văn Thông thuộc phủ Chúa thống lĩnh Thanh Tra, khi xưa vâng mệnh vào miền Trung đánh Trăm Xanh , quay ra kinh đô đánh trận Trà Phú Sĩ khiến Vương Phủ thất điên bát đảo, nhờ thế mà Chúa vững vàng qua mấy trận đại hội nghị chính, đại hội dân chính. Văn Thông về hưu, ẩn ở miền quê phía Nam nay đang bị nhòm ngó vì cơ đồ quá lớn.

Đòn ấy Vệ học của Tề, thâm sâu vô cùng. Quan lại theo phe cánh lợi ích, về hưu cũng bị xử. Cách ấy khiến bọn bầy tôi đang còn giữ chức bên phủ Chúa phải e dè ôm đầu, rụt cổ vào mai rùa tìm cách thần phục Vương Phủ.

Đầu năm ấy trời mưa suốt, u ám gần cả hai tháng trời. Vượng khí dồn hết về Vương Phủ. Vệ Kính Vương bấy giờ mới tỏ sức mạnh có thể che đỡ được bầy tôi. Đích thân Vệ Kinh Vương vào xứ Quảng, tuyên bố bá tính trận Văn Thông đánh Trăm Xanh năm xưa đã thất bại hòan toàn. Nay Trăm Xanh công lao hiển hách, triều đình ghi danh. Bọn bây tôi Vương Phủ thấy thế đều nức lòng.

Chúa không có bầy tôi như Khoái Thông, chẳng có gan hơn Hàn Tín. Khi xưa lúc Tín thịnh quyền, Khóai Thông bầy kế vững vàng cho Tín. Tín không nghe, sau mang họa.

Thời Tam Quốc, Tháo nằm trọn binh quyền, nhưng lòng không dám làm chuyện lớn. Lại chỉ muốn núp bóng nhà Hán để nắm quyền nhưng yên thân. Sau này cơ đồ vào tay nhà Tư Mã.

Nước Vệ ngày nay không có thiền sư như Vạn Hạnh, không có tuớng tâm phúc vì chủ như Phạm Cự Lượng. Chủ tướng không quyết đóan như Uẩn .Giấc mơ chuyển ngôi thanh bình như thế chỉ là giấc mộng mà thôi.

Vương Phủ nước Vệ lại hưng, nước Vệ lại vẫn là tôi trung của Tề theo vết xe mà người Tề sắp sẵn.

Thế thiên hạ tất phải vậy.

Người Buôn Gió
Nguồn: facebook Người Buôn Gió