Saturday, 7 June 2014

Phạm Thanh Nghiên điều trần trước Quốc Hội Canada về tình trạng dã man trong nhà tù CSVN đối với Tù Nhân Lương Tâm



Kính chào quý vị! 

Xin cảm ơn quý vị đã dành cho tôi đặc ân để nói về một trong những thảm nạn mà người dân Việt Nam luôn phải đối mặt trong một đất nước mà Nhân quyền bị trà đạp: đó là Tình trạng tù nhân lương tâm bị đối xử dã man trong các nhà tù.

Là một nạn nhân và nhân chứng trực tiếp, tôi thấy mình may mắn hơn hàng vạn tù nhân hình sự và hàng ngàn Tù nhân lương tâm, Tù nhân chính trị khác khi được kể về những gì mình trải qua và chứng kiến.


Bên cạnh những nội quy chung, các cán bộ trại giam còn đặt ra nhiều luật lệ để trừng trị người tù. Tôi đã từng bị biệt giam hơn 4 tháng trong một buồng kín mít, rộng chưa đầy 6m2 với duy nhất 6 lỗ thông hơi to bằng chiếc nắp chai. Mỗi ngày được ra ngoài hai lần vào buổi sáng và chiều để làm vệ sinh cá nhân. Mỗi lần không quá ba mươi phút. Nhưng chưa đến nỗi bi đát như những người tử tù. Kể từ khi bị tuyên án tử hình, tù nhân bị đưa về phòng biệt giam, bị cùm chân tại chỗ hai tư trên hai tư giờ cho đến khi có lệnh ân xá tha tội chết của Chủ tịch nước, hoặc chờ đến ngày ra pháp trường. Mà thời gian bị cùm để chờ đợi có thể kéo dài 5 năm, 7 năm thậm chí mười năm trời.

Tại các buồng giam chung, chiều rộng chỗ nằm chỉ rộng từ 40 tới 80 cm, tùy thuộc số lượng tù nhân. Có sự khác biệt về điều kiện giam giữ giữa các nhà tù, trong từng giai đoạn cụ thể. Ngay cả trong cùng một trại giam, mỗi Giám thị cũng có thể tùy tiện thay đổi và áp dụng các quy định theo cách riêng của họ, thường là theo hướng bất lợi cho tù nhân. Ví dụ năm 2011 tại phân trại số 4, trại 5 Thanh Hóa nơi tôi bị giam, Ban giám thị đã bắt tù nhân phải tháo bỏ hết những chiếc quạt điện cá nhân trong mùa hè, và lột hết các tấm nệm nằm vào mùa đông. Nhiệt độ mùa hè ở Thanh Hóa có khi lên tới hơn 40 độ C, mùa đông xuống thấp còn 8 đến 9 độ.

Nơi đây hiện đang giam cầm ba tù nhân lương tâm là Võ Thị Thu Thủy, Tạ Phong Tần và Hồ Thị Bích Khương.

Một số TNLT nữ khác như chị Mai Thị Dung, Trần Thị Thúy, Đỗ Thị Minh Hạnh... là nạn nhân của nạn cưỡng bức lao động. TNLT lúc nào cũng là nạn nhân của tình trạng phân biệt đối xử, bạo hành tinh thần, đối mặt với bệnh tật mà không được chữa trị hoặc chữa trị lấy lệ khi có sự can thiệp từ bên ngoài. Một số người đã phải bỏ mạng trong tù vì bệnh tật và suy kiệt như ông Trương Văn Sương, Nguyễn Văn Trại, Bùi Đăng Thủy. Linh mục Nguyễn Văn Vàng bị bệnh, bị bỏ đói và chết trong khi đang bị cùm. Ông Đinh Đăng Định, đã qua đời chỉ ít hôm sau khi trở về nhà. Ông Nguyễn Hữu Cầu được chỉ tự do sau 32 năm, với một thân thể tàn tạ. Và còn nhiều người khác đang đối mặt với hiểm nguy và bệnh tật: LM Nguyễn Văn Lý, các ông Nguyễn Xuân Nghĩa, Ngô Hào, các chị Đỗ Thi Minh Hạnh, Mai Thị Dung, Hồ Thị Bích Khương...

Chưa kể, “quyền được chăm sóc y tế” luôn được chính quyền sử dụng làm điều kiện mặc cả để đổi lấy “yếu tố nhận tội”. Đáng lo nhất là tình trạng chị Mai Thị Dung. Chị không đi nổi, phải có người dìu hai bên nhưng vẫn không được chữa bệnh chỉ vì “không nhận tội”.

Thức ăn, sách báo, kinh thánh, thời gian thăm gặp gia đình đều được sử dụng để gây áp lực cho tù nhân trong quá trình thụ án.

Giao tiếp là nhu cầu tự nhiên của con người nhưng chúng tôi, những TNLT hoàn toàn bị cô lập với các tù nhân khác. Một số người bị biệt giam cho đến ngày mãn án. Nếu giam chung, chúng tôi luôn phải đối mặt với những đòn thù của thường phạm theo chỉ thị ngầm của cai tù như bị đánh đập, chửi bới, bị đe dọa và xúc phạm.

Thưa quý vị, 

Với bốn phút ít ỏi tôi không thể liệt kê hết sự tàn bạo của nhà tù cộng sản. Nơi chôn vùi hàng ngàn người tù oan hoặc không oan. Và đang giam cầm bao nhiêu thân phận khác. Xin dành những giây cuối này để nhắc đến những nữ tù nhân lương tâm trung kiên mà chúng ta ít có dịp nhắc tới: Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Lê Thị Kim Thu, Dương Thị Tròn, Đặng Ngọc Minh, Phạm Thị Phượng, Đỗ Thị Hồng, Võ Thị Thu Thủy... và còn nhiều người khác nữa.

Nhưng, nhà tù không chỉ là bốn bức tường kín mít với hàng rào dây kẽm gai và những luật lệ giết người. Sau khi được trở về, chúng tôi tiếp tục chịu án quản chế mà thực chất là bị cầm tù tại gia: không được đi khỏi địa phương thậm chí không được ra khỏi nhà; bị tước cơ hội kiếm việc làm; việc chăm sóc y tế bị cấm đoán, bạn bè tới thăm hỏi động viên đều có thể bị công an bắt giữ hoặc bị những kẻ lạ vô cớ tấn công.

Nhân danh những công dân, những dân biểu tại một Quốc gia văn mình, xin Quý vị hãy đồng hành với chúng tôi trên con đường tìm kiếm Tự do và Công lý cho người dân Việt Nam. Cảm ơn quý vị đã lắng nghe!