Ngày nay, trừ những người quá “ngây thơ”, hầu như ai ai cũng đều biết Đảng Cộng sản Việt Nam là “đảng lừa”. Nhờ món võ lừa (lừa gạt, lừa dối, lừa đảo, lừa lọc, lừa bịp …) mà từ ngày cáo Hồ dắt bầy cáo con rời hang Pác Bó ra làm ăn đã lừa được hết keo này đến keo khác cho đến khi chiếm được cả nước Việt Nam năm 1975.
Đầu tiên là giả vờ đổi tên đảng Cộng sản thành “Đảng Lao Động” và thành lập “chính phủ liên hiệp” Việt Minh năm 1945 để diệt hết người quốc gia yêu nước cho đến khi chiếm được miền Bắc năm 1955.
Để chiếm nốt miền Nam, và để che mắt thế gian, năm 1960, Cộng sản Bắc Việt (CSBV) đã lập ra cái tổ chức bung xung gọi là “Mặt Trân Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam” (MTGPMN) hữu danh vô thực, gồm một đám tay sai làm chính trị kiểu tài tử múa rối ở Sài-gòn.
Đầu năm 1968, VC giả vờ “đình chiến” rồi tung ra cuộc đánh trộm vào mấy ngày Tết Mậu Thân để “tổng nổi dậy” cướp chánh quyền, nhưng đã thất bại thảm thương, “nướng” gần hết lực lượng du kích địa phương. “Chính phủ Lâm thời Cộng Hòa Miền Nam VN” thành lập trong rừng không có dân, không có đất, cũng chẳng được quốc gia nào nhìn nhận, trừ đồng bọn cộng sản với nhau.
Mùa hè năm 1972, sau khi Mỹ đã rút quân và “Việt Nam hóa” chiến tranh, CSBV xua quân, công khai vượt sông Bến Hải dùng trận địa chiến tấn công toan đánh chiếm miền Nam nhưng cũng lại bị Quân lực VNCH đánh bại.
Một trò lừa đảo khác lại được bày ra tại Hòa Đàm Paris và sự ra đời của “Thành phần Thứ ba” tại Sài-Gòn. Trong bài “Con ngựa Thành Troie đã trở lại sân khấu, vận nước sẽ đổi thay”, ông Lê Quế Lâm đã viết về trò lừa đảo này như sau:
“Lúc Trần Bạch Đằng bị hạ bệ cũng là thời điểm Thành phần Thứ ba ra đời. Đây là những trí thức có tinh thần dân tộc, mong muốn hòa bình, nên họ chống TT Thiệu, không ưa Mỹ và dĩ nhiên không chấp nhận Cộng Sản. Từ khi HĐ Paris ra đời, Hoa Kỳ chuẩn bị rút khỏi Miền Nam, họ muốn MN trung lập thì chế độ tự do mới tồn tại. Lực lượng thứ ba càng phát triển mạnh qua các hoạt động hòa giải hòa hợp dân tộc do một nhân sĩ Phật giáo cầm đầu -Giáo sư Vũ Văn Mẫu cựu Ngoại trưởng, sau đó được sự ủng hộ của Luật sư Nguyễn Văn Huyền -một nhân sĩ Công giáo cựu Chủ tịch Thượng Nghị Viện. Luật sư Trần Ngọc Liễng thành lập “Tổ chức đòi thi hành HĐ Paris” được sự tán đồng của ông Triệu Quốc Mạnh, chánh biện lý Sàigòn. Theo tinh thần HĐ Paris 1973, Hội đồng Quốc gia Hòa giải & Hòa hợp Dân tộc gồm ba thành phần ngang nhau: Việt Nam Cộng Hòa, Cộng hòa Miền Nam VN và Thành phần Thứ ba sẽ đứng ra tổ chức cuộc tuyển cử tự do dân chủ để người dân thực hiện quyền tự quyết của họ.
Ngày 21/4/1975 TT Thiệu từ chức. Hai hôm sau, TT Ford tuyên bố cuộc chiến VN đối với Mỹ đã chấm dứt. TT Trần văn Hương cử Nguyễn Xuân Phong Quốc Vụ Khanh đặc trách hòa đàm cùng Đại sứ Pháp Merillon đến Hà Nội thảo luận việc thi hành HĐ Paris. Bắc Việt từ chối, họ chỉ thảo luận với cựu Đại tướng Dương Văn Minh lãnh tụ Thành phần thứ ba. Quốc hội VNCH biểu quyết đưa ông Minh làm tổng thống. Ông cử Phó TT Nguyễn Văn Huyền vào trại Davis trong phi trường Tân Sơn Nhất gặp Đại diện CSBV. Họ cho biết thời gian thương thuyết đã qua, VNCH phải đầu hàng. Ông Minh mời đại diện Chính phủ Lâm thời Cộng hòa MNVN vào Sài Gòn để ông bàn giao chính quyền MN. Không một nhân vật MTGPMN nào xuất hiện, chỉ thấy quân CSBV buộc ông phải đầu hàng vô điều kiện.
Ngày 30/4/1975 được ký giả nổi tiếng thân Cộng là nhà văn Jean Larteguy ghi lại trong quyển “L’Adieu Saigon”: “Sàigòn không được giải phóng. Nó bị một đạo quân xa lạ từ miền Bắc đến chiếm đóng. Sự thật là thế. Chúng tôi 120 nhà báo ngoại quốc ở đây để chứng thật điều ấy…Này anh bộ đội, anh đội mũ sắt từ pháo tháp của xe tăng ló đầu ra cũng giống như bọn lái xe tăng Sô Viết trước đây tàn sát thường dân Tiệp khắc ở Prague, giết công nhân nổi dậy ở Budepest, ở Berlin. Anh từ đâu tới? Từ Hànội, từ Hànội…” (hết trích)
Bao nhiêu người đã bị CSVN lừa, nhưng nạn nhân thực sự của những vụ lừa đảo này là dân tộc Việt Nam, những người thua thiệt nhất, khổ đau nhất. Họ là nạn nhân của những canh bạc bịp do CSVN bày ra, trong đó chúng đã lừa được những tay chơi khác vì thiếu bản chất lưu manh như chúng, mà đau nhất là những người của phe Quốc gia.
“Chúng ta”, hay đúng hơn, những người nắm vận mạng miền Nam VN đã quá thật thà, thẳng thắn và …quá tự tin nên đã bị kẻ thù lừa mà “chúng ta” là những người đã phải trả giá, như “câu chuyện nhỏ” dưới đây do ông nhà văn kiêm nhà báo Sơn Tùng kể lại.
Trước 30.4.1975, ông Trần Văn Lắm từng làm Chủ tịch Quốc Hội Việt Nam thời Đệ Nhất Cộng Hòa, Ngoại trưởng thời Đệ Nhị Cộng Hòa, người đã ký tên trong Hiệp Định Paris năm 1973 “chấm dứt chiến tranh, tái lập hòa bình” tại Việt Nam. Sau khi VNCH sụp đổ, ông Trần Văn Lắm định cư tại Úc. Khoảng giữa thập niên 1980, ông Lắm từ Úc sang Canada và Hoa Kỳ vận động thành lập một tổ chức chống cộng lớn ở hải ngoại, hình như có tên là “Lực lượng Toàn dân Quốc gia Việt Nam”.
Trong thời gian ông Lắm lưu lại Vùng Hoa Thịnh Đốn, ông Sơn Tùng có dự một bữa cơm tối với ông tại Nhà Hàng China Garden, cùng với cựu Nghị sĩ Nguyễn Gia Hiến, Nhà báo Tú Rua Lê Triết, ông Nguyễn Thanh Hoàng, Chủ nhiệm Tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong. Những câu chuyện được trao đổi trong bữa ăn đều xoay quanh tổ chức chính trị mà ông Trần Văn Lắm đang dốc tâm thực hiện. Để yểm trợ cho công cuộc khó khăn và quan trọng này, ông Sơn Tùng xin ông Trần Văn Lắm một cuộc phỏng vấn để viết một bài.
Ngày hôm sau, trong khi thảo luận với ông Trần Văn Lắm, ông Sơn Tùng hỏi:
– Khi thay mặt VNCH ký vào bản Hiệp Định Paris năm 1973, ông có nghĩ rằng sẽ bị VC lừa không?
Ông Trần Văn Lắm trầm ngâm vài phút và trả lời:
– Về bản chất, tôi không phải là người làm chính trị. Tôi là một dược sĩ, sinh đẻ tại miền Nam và lớn lên ở miền Nam, nhưng ra ngoài Bắc học, lấy vợ người Bắc, có bạn học ngoài Bắc. Năm 1955, khi Cụ Ngô về nước chấp chánh, thiếu người làm việc, anh em đã tìm tôi, mời tôi ra giúp và từ đó trở thành một chánh khách ở miền Nam. Khi sang Pháp tham dự cuộc hòa đàm, tôi gặp lại bạn bè cũ ở phía bên kia như các anh Nguyễn Duy Trinh, Xuân Thủy… Mọi người đều mừng rỡ sau bao nhiêu năm xa cách. Khi họ nói với tôi “anh em bắn giết nhau nhiều quá rồi, đây là lúc để ngồi lại với nhau trong tinh thần hòa hợp hòa giải dân tộc”, tôi đã tin họ.
Ông Sơn Tùng cho biết khi nghe ông Trần Văn Lắm nói như thế, ông đã lặng người đi, đầu óc trống rỗng, một hồi lâu sau đó mới lại mở mồm được để nói những câu bâng quơ cho đến khi “cuộc phỏng vấn” kết thúc.
Cuộc phỏng vấn ấy đã nằm yên trong cuốn băng ca-xét cho đến khi bị thất lạc, và cũng không có bài báo nào được viết về giấc mộng lớn của ông Trần Văn Lắm .
Thương Cụ Ngoại Lắm…lắm lắm ! Con người chơn chất, thật thà đã phải đương đầu với một lũ gian manh chuyên nghề lừa đảo. Ngày nay, phải đối chọi với các “xếnh xáng” đồng chí, đồng đảng ở Bắc Kinh, chúng ta mới thấy mình chỉ đáng làm học trò bọn này trong ngón nghề gian manh, lừa đảo.
Ký Thiệt
Sổ Tay Ký