(Nhạc Đệm, KQVN Hành Khúc)
Giờ từng đoàn người từng vượt qua biên giới quyết chiến đấu
Ðã chiếm chiến công ngang trời
Giờ từng đoàn người còn vượt qua biên giới quyết chiến đấu
Ði không lo gì xác rơi
Lúc đất nước muốn bao người con thân yêu ra đi
Hối tiếc tấm thân làm chi
Giờ thề một lòng vượt trên lưng gió quyết chiến thắng
...
Phi vụ huấn luyện không hành Pleiku- Saigon- Nhatang- Pleiku trên phi cơ U17 Phi Đoàn 118 danh hiệu Black Cat A cất cánh Pleiku sáng ngày 15 tháng 6 năm 1971. Chuyến trở về Pleiku cất cánh từ Nha Trang lúc 4 giờ chiều cùng ngày, đã mất liên lạc 15 phút sau đó.
Ngày hôm sau, Phi Đoàn 118 Quan Sát và hai Phi Đoàn Trực Thăng 235, 229 thuộc Không Đoàn 72 Chiến Thuật đồn trú tại Căn Cứ Pleku đã nôn nóng bay tìm cứu chiếc phi cơ lâm nạn khắp các vùng được phân chia, dọc theo không trình Nhatrang-Pleiku.
Sau một tuần lễ bay tìm cứu không có kết quả, Phi hành đoàn Black Cat A được công bố là mất tích vì công vụ. Được biết Phi hành đoàn là Trung úy Văn Ngọc Của và Trung úy Võ Văn Đạt. Hành khách tháp tùng gồm có 6 người, đó là:
- Thiếu úy Nguyễn Đăng Mừng*, Sĩ quan tùy viên của cố Đại tá Lê Quang Bình, Tham Mưu Trưởng Quân Đoàn II,
- Bà Tôn Nữ Thị Xuân*, vợ kế ông Bình
- Cháu Lê Quang Nhựt*, 7 tuổi, con trai út của ông bà Bình,
- Cháu Tôn Thất Kim Đinh*, 17 tuổi, gọi bà Xuân bằng cô.
Dù đã chấp nhận đau thương khi lấy chồng không quân, nhưng phi vụ Black Cat A mất tích vẫn có một cái gì khó tin đối với bà Văn Ngọc Của. Không thể như thế được và Bà đã ấp ủ niềm hy vọng sẽ có một ngày, người chồng thương quý của Bà sẽ trở về.
Bà đang ôm trong lòng bào thai mới 45 ngày và ẵm trong tay đứa trưởng nam mới hai tuổi, vượt thời gian và ảo vọng để quyết nuôi con chờ chồng...
Bà trường chay kể từ ngày nhận hung tin và dâng lời nguyện cầu mười phương Chư Phật độ trì cho chồng bà...
(Nhạc đệm, bài Hòn Vọng Phu I)
Qua Thiên San kìa ai tiễn rượu vừa tàn,
Vui ca vang rồi đi tiến binh ngoài ngàn.
Người đi ngoài vạn lý quan san,
Người đứng chờ trong bóng cô đơn.
Bên Man Khê còn tung gió bụi mịt mùng,
Bên Tiêu Tương còn thương tiếc nơi ngàn trùng.
Người không rời khỏi kiếp gian nan,
Người biến thành tượng đá ôm con.
Sau 1975, Bà tưởng rằng người chồng thương quý sẽ về.
Nhưng người chiến sĩ vẫn không thấy về.
Rồi 1985, 1995
Rồi thiên niên kỷ mới 2000, 2005...
Người chồng đi đã bao năm chưa thấy về,
Đá mòn, nhưng dạ chưa mòn ước mơ...(1)
Ước mơ trải dài cho đến ba thập niên sau, người trưởng nam Văn Ngọc Châu lúc đó 36 tuổi và Văn Ngọc Hoàng Chương, bào thai 45 ngày năm nào, đã 34 tuổi và cả hai người đều đã thành gia thất.
Thời gian không ước hẹn đến nỗi tóc của Bà đã nhuốm màu sương tuyết, nhưng lòng của Bà vẫn thi gan cùng tuế nguyệt, vẫn không mòn ước mơ, dù ước mơ ngày nay chỉ còn là nắm xương vô định của người chồng thương quý!
(Nhạc đệm bài Hòn Vọng Phu I)
Vui ra đi rồi không ước hẹn ngày về,
Ai quên ghi vào gan đã bao nguyện thề.
Nhìn chân trời xanh biếc bao la,
Người mong chờ vẫn nhớ nơi xa
Bao nhiêu năm bồng con đứng đợi chồng về,
Bao nhiêu phen thời gian xóa phai lời thề,
Người tung hoành bên núi xa xăm,
Người mong chồng còn đứng muôn năm.
Khoảng cuối năm 2003, qua bói toán và qua các nhà ngoại cảm, bà Văn Ngọc Của và hai người con trai ghi nhận nguồn tin như một cái phao sau 33 năm khắc khỏi trông tìm. Cháu Văn Ngọc Châu tâm sự với chú KQ Phạm Minh Mẩn, hiện sống ở Saigon: “cháu nguyện sẽ tìm cho bằng được ba cháu để hương khói sớm hôm”.
Thế rồi, Văn Ngọc Châu và chú KQ Minh Mẩn ra tân Sông Ba, Tuy Hòa để phá rừng băng suối, cố tìm cho ra vết tích chiếc phi cơ lâm nạn trên đó có nắm xương của thân phụ mình. Nhưng chuyện đi tìm xác rơi không đơn giản như lời của thầy bói và của nhà ngoại cảm, và kết quả đã không như ước nguyện!
Dù đón nhận biết bao bất hạnh của cuộc sống, người thứ nam Văn Ngọc Hoàng Chương đột ngột giả từ cõi đời năm 2010, bà Văn Ngọc Của cắn răng chịu đựng và vẫn giữ một lòng trung trinh với bóng hình người xưa. Và người trưởng nam Văn Ngọc Châu gánh thêm trên vai, nghĩa vụ cưu mang đùm bọc một đứa cháu 12 tuổi gọi bằng bác.
Những năm tháng khó khăn vẫn thử thách hai mẹ con bà Văn Ngọc Của. Chúng tôi, những đồng đội ngày xưa, rất ngưỡng phục và hãnh diện về lòng thủy chung của bà và đạo hiếu của con bà. Rất tiếc từ dạo đó, chúng tôi không có tin tức về thân nhân của Trung úy KQ Võ Văn Đạt, cho đến một ngày...
Chúng tôi xin thắp nén tâm hương, nguyện cầu anh linh những đồng đội và đồng bào trên chiếc phi cơ U17, sống khôn thác thiêng, xin độ trì cho những người thân của mình, sớm tìm được nắm xương cho thỏa lòng trông tìm hơn bốn thập niên qua.
Nhạc đệm bài Hòn Vọng Phu II
Người vọng phu trong lúc gió mưa,
Bế con đã hoài công để đứng chờ,
Người chồng đi đã bao năm chưa thấy về
Đá mòn nhưng hồn chưa mòn giấc mơ
Có đám cây trên đồi gióng trông trong mơ hồ,
Ngày nào tròn trăng lại nhớ đến tích xưa
Khi tướng quân qua đồi, kéo quân, quân theo cờ,
Đoàn cỏ cây hãy còn trẻ thơ cho đến bây giờ đã thành đoàn cổ thụ già
Mà chờ người đi mất từ ngàn xưa,
Nàng đứng ôm con,
Xem chàng về hay chưa? Về hay chưa?
Có ai xuôi vạn lý nhắn đôi câu giúp nàng,
Lấy cây hương thật quý, thắp lên thương tiếc chàng.
Thôi đứng đợi làm chi, thời gian có hứa mấy khi sẽ đem đến trả đúng kỳ
Những người mang mệnh biệt ly.
Và một hy vọng mới vừa lóe lên vì thời gian đã đến trả đúng kỳ.
Vào tháng 12/2013, một tin nhắn từ Văn Phòng Liên Lạc Tìm Mộ, được tung lên mạng lưới toàn cầu về chiếc phi cơ U17 lâm nạn năm 1971, với những chi tiết rất quan trọng như sau:
Văn Phòng Liên Lạc Tìm Mộ có nhận được thông tin như sau:
Máy bay số 6722527 Trung Tâm Huấn Luyện KQ Nha Trang .
1-) Người lái Trung úy Văn Ngọc Của, số quân 64/601584L, nhóm máu B .
2-) Người ngồi bên là Võ Văn Đạt
3-) và một người nam
4-) có thêm một phụ nữ.
Bị rớt ở núi. Ai là thân nhân liên lạc với anh Nam 0979104425
hoặc Hồng đt 0905190519 để nhân hài cốt 4 người trên
Kinh mong Quý cơ Quan truyền thông, quý Cô Chú trong Hội Không Quân VNCH.
Giúp chuyển tin nầy đến thân nhân những người quá cố
Kính,
Văn Phòng Liên Lạc Tìm MộÐiện thoại: 559-273-1782
KQ Minh Mẩn và cháu Văn Ngọc Châu liên lạc ngay với các anh Nam và Hồng để xác định nguồn tin và hai người dự định ra Dục Mỹ để tận mắt nhìn di vật của chiếc phi cơ lâm nạn. Sau Tết Quý Ngọ, anh Nam, nhân vật chính lưu giữ di vật, bị tai nạn tử thuơng trên núi. Cũng may, còn anh Hồ Tân, cùng nghề tìm đá quý với anh Nam, cùng cư ngụ tại Dục Mỹ, còn giữ những di vật nầy.
Được biết, sau 04/1975, những cựu quân nhân VNCH, tìm đủ mọi cách để sinh nhai, trong đó có nghề lên núi tìm đá quý. Vào năm 1994, các anh Nam, Tân, Quốc..., đã tình cờ tìm thấy xác phi cơ U17 trên núi Mẹ Bồng Con, trong đó có xác của hai vị Sĩ quan Không quân, một Sĩ quan Bộ binh, và một phụ nữ với những di vật như nón bay, đồng hồ, thắt lưng, thẻ bài kim khí, căn cước dân sự, nhẩn hột xoàn....Những người thợ tốt bụng bèn vùi tất cả xương cốt vào một hốc đá để thờ và thu nhặt tất cả di vật để đợi một ngày...
Gần 10 năm sau kể từ ngày phát hiện xác chiếc phi cơ trên đỉnh Mẹ Bồng Con, vào tháng 11 năm 2013, các người thợ tốt bụng mới nhờ anh Hồng, một người biết xử dụng máy vi tính, tung lên mạng, tin tức chiếc phi cơ U17 lâm nạn từ năm 1971 qua mẩu tin trên.
Nhận được tin sốt dẻo, KQ Mẫn và cháu Châu ra Dục Mỹ ngay và được anh Tân trao tay tấm thẻ bài của cố KQ Trung úy Văn Ngọc Của. (còn thẻ căn cước thì đợi giao cho thân nhân Trung úy Võ Văn Đạt). Cháu Châu nhận tấm thẻ bài mà lòng vừa quặn thắt vừa hân hoan. Đây là di vật còn lại của thân phụ mình gần 50 vắng bóng. Đây mới chính là di vật tin cậy, di vật sống. Trong đầu cháu mường tượng một ngày không xa, cháu sẽ gặp thân phụ, đồng đội và đồng bào của người cha thân quý...
(Nhạc đệm: Tấm Thẻ Bài)
Anh đã đi đã đi vào vùng biển đời người
Anh ngủ yên ngủ yên như cỏ úa
Anh ơi sau cuộc chiến này
Có còn chi để lại
Hay chỉ còn tấm thẻ bài mang tên anh
Tấm thẻ bài mang thẫm máu anh
Máu Việt Nam mang tình của mẹ
Tình của mẹ không bao giờ hận thù
Mộng yêu đương không bao giờ đến
Không bao giờ đến nữa vì anh
Không còn mang tấm thẻ bài
Trở về bên em.
Để hổ trợ cho tin vui quan trong nầy, nhà báo Huy Phương đã tạo điều kiện cho chúng tôi, KQ Võ Ý lên Show truyền hình Huynh Đệ Chi Binh của Đài SBTN, trước là để kêu gọi những thân nhân của bà Tôn Nữ Thị Xuân, Thiếu úy Nguyễn Đăng Mừng, Trung úy KQ Võ Văn Đạt, nếu nhận được tin vui, hãy liên lạc ngay với chúng tôi hoặc cháu Văn Ngọc Châu, để bàn kế hoạch lên núi tìm hài cốt của thân nhân mình. Chúng tôi cũng kêu gọi các KQ thuộc Sư Đoàn 6 KQ và Phi Đoàn 118 Bắc Đẩu Pleiku, các chiến hữu thuộc Khóa 66 KQ, các đồng đội thuộc Quân Đoàn II, xin giúp một tay để đưa xương cốt của các đồng đội và đòng bào, từ trên đỉnh Mẹ Bồng Con, trở về với gia đình để tiện bề hương khói.
Chúng tôi cũng nhắn tin nầy qua Chương trình Người Yêu Của Lính trên đài SBTN, do ca sĩ Ngọc Minh phụ trách, và trên trang nhà Hội Quán Phi Dũng.
Như một sự nhiệm màu, cô Mỹ, từ thành phố Atlanta, bang Georgia, cháu gọi bà Xuân bằng cô và bà Kiều Thị Ngọc, hiện định cư tại San Francisco, bang Cali, vợ của cố Trung úy KQ Võ Văn Đạt trước kia, đã liên lạc với chúng tôi sau các show truyền hình nêu trên.
Cô Mỹ, cháu Võ Ngọc Quốc Huy, trưởng nam của OB Võ Văn Đạt (hiện sinh sống tại Ban Mê Thuột, được tin của mẹ báo), liền liên lạc với cháu Văn Ngọc Châu và họ cùng ấn định một ngày trọng đại: ngày lên đỉnh Mẹ Bồng Con.
(Nhạc đệm: Hát Cho Một Người Nằm Xuống)
Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây
Đã vui chơi trong cuộc đời nầy
Đã bay cao trong vòm trời đầy
Rồi nằm xuống, không bạn bè, không có ai
Không có ai, từng ngày, không có ai đời đời
Ru anh ngủ vùi, mùa mưa tới
trong nghĩa trang này có loài chim thôi!
Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên
Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn
Đất ôm anh đưa vào cội nguồn
Rồi từ đó, trong trời rộng, đã vắng anh
Như cánh chim, bỏ rừng, như trái tim bỏ tình
Nơi đây một lần, nhìn anh đến
những xót xa đành nói cùng hư không!
Ngày trọng đại được ấn định là ngày 10 tháng 3 năm 2014.. Lý do: chỉ thời gian nầy mới thuận tiện việc leo núi. Gia đình cố KQ Võ Văn Đạt gồm 6 người (trưởng nam Huy, em trai, em rể, hai cháu gọi bằng bác và một người thân). Gia đình KQ Văn Ngọc Của 2 người (trưởng nam Châu và KQ Minh Mẫn quay phim). Phía những thợ tìm đá quý ở Dục Mỹ gồm 01 dẫn đường, 01 phát quang, 04 người khiêng vác, 06 người tình nguyện giúp đở. Tất cả 20 người. Lương thực mang theo gồm: 100 kg gạo + 13 kí cá ngừ + 15 kí thịt heo + 40 gói mì ăn liền + 50 lít rượu trắng + một số gia vị.
Mỗi ngày đi bộ từ sáng sớm cho đến trưa thì nghỉ chân. Lội suối, trèo dốc cao, chui hang đá trong thời tiết lạnh buốt, đi như vậy suốt 5 ngày mới đến đỉnh núi, điểm lâm nạn của chiếc U17. Hai cháu Châu Huy và thân thuộc, vô cùng hân hoan, vô cùng súc động, vô cùng bùi ngùi khi thấy xác phi cơ. (Mẹ của Quốc Huy cho biết, sau ngày tang thương năm 1971, cháu Huy, ông nội và ông chú cũng lo lắng, dọ hỏi, nghe ngóng để đi tìm dấu tích của thân nhân mình).
Sau cùng, phái đoàn thu nhặt tất cả xương cốt cho vào một ba lô. Điều đáng ghi nhận là, trọng là trong số xương cốt, tìm thấy đủ 6 mảnh xương sọ.
Ngày 18 tháng 3, ba lô được đem về đèo Rù Rì (phía đông bắc Nha Trang) để hỏa táng.
Lúc xuống núi chỉ mất ba ngày. Hai anh trưởng nam thay phiên nhau mang ba lô hài cốt, chứ không muốn nhờ bất kỳ ai. Sáng ngày 19 tháng ba, hủ tro cốt được gởi vào Chùa Bửu Đà, Hòa Hưng, F13, Q.10 Saigon để thờ phượng, sau lễ cầu siêu và lễ phát tang.
Tóm lại, phi vụ Black Cat A, cất cánh ngày 15 tháng 6 năm 1971 trên chiếc phi cơ U17 của Phi Đoàn 118 Bắc Đẩu Pleiku, gồm 6 người, cuối cùng đã vượt bao thác ghềnh và trở về đáp an toàn tại chùa Bửu Đà Hòa Hưng, sau 43 năm bay trong hư vô. Họ đã chung một con tàu định mệnh trước kia thì nay, họ cùng an nghỉ trong câu kinh tiếng kệ của Phật A Di Đà.
(Nhạc đệm: Một cõi đi về)
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về.
Chúng tôi, những đồng đội của chư vị, xin dâng lời nguyện cầu hương linh chư vị sớm an nghỉ đời đời trong cõi vĩnh hằng....
Và chúng tôi, những người còn sống sau cuộc chiến, xin nghiêng mình trước tấm lòng thủy chung của các chinh phụ ngày nay, đã ôm con bồng mưa nắng, sắt son dũng cảm đến kỳ cùng, dù trải qua bao cơ cực lầm than cay đắng...
Và sau cùng, chúng tôi xin trân trọng và cảm kích tấm lòng hiếu đạo của thế hệ thứ hai, mà tiêu biểu là các cháu Văn Ngọc Châu và Võ Ngọc Quốc Huy, dù trải qua 4 thập niên xa vắng bóng dáng người cha, các Sĩ quan Không lực VNCH...
(Nhạc đệm để chấm dứt)
Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên
Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn
Đất ôm anh đưa vào cội nguồn
Rồi từ đó, trong trời rộng, đã vắng anh
Như cánh chim, bỏ rừng, như trái tim bỏ tình
Nơi đây một lần, nhìn anh đến
những xót xa đành nói cùng hư không!
Bắc Đẩu võ ý
Corona, CA 03/22/2014