Nguyễn Sỹ Thùy Ngân
July 17, 2014
Hơn 30 năm làm thân viễn xứ, những tưởng trong tôi đã nhạt nhòa thương nhớ, hàng phượng vĩ quanh trường ngày xưa chỉ còn trong kỷ niệm, những ly nước mía ngọt ngào trong những buổi trưa hè thời đi học chỉ còn lại trong giấc mơ.
Thế nhưng khi xem xong cái clip sáng ngày 30/5, 2014 thấy tàu tuần cảnh Việt Nam bị 2 tàu của Trung Cộng rượt đuổi ráo riết ngay trên hải phận nước mình làm tôi thấy nhói đau. Ở tận cùng đâu đó trong tôi bỗng bừng lên một nỗi căm hờn với giặc Tàu xâm lược.
Có một cái gì đó nghèn nghẹn trong tim, nhói đau trong từng xớ thịt khi nhìn thấy máu dân mình đã nhuộm hồng trên sóng biển. Thế mà lời kêu cứu đã bị nhà cầm quyền Cộng Sản làm lơ còn bóp chặt không cho tiếng kêu cứu lan rộng ra ngoài. Còn tôi, ngồi đây nhìn màn ảnh nhỏ để khóc thương nghĩ cũng không giúp gì được cho dân mình, nên tôi quyết định góp một bàn tay dù hiện tại chân tôi chưa hoàn toàn bình phục vì vừa trải qua cuộc giải phẫu vài tháng trước đây.
Chân tôi vẫn còn đau nhức nhưng tim tôi còn nhức nhối hơn, nên tôi tham gia vào những cuộc biểu tình chống giặc Tàu xâm lược và chống bọn cầm quyền Cộng Sản bán nước để lòng mình được nhẹ nhàng hơn. Và như thế tôi chống nạng theo các đoàn người biểu tình với hy vọng thêm một lá cờ vàng chánh nghĩa là thêm một cái tát tai vào mặt những kẻ đã rước giặc vào nhà và cũng như cho thế giới biết tham vọng xâm chiếm của giặc Tàu. Ước nguyện của chúng ta là muốn hành động ngang ngược nầy của Trung Cộng phải lập tức ngừng ngay.
Tổ quốc lâm nguy, con dân Việt trên toàn thế giới đã biểu tình trước các tòa lãnh sự của Tàu Cộng và Việt Cộng để cùng toàn dân trong nước đứng lên để bảo vệ sơn hà, mỗi người một cách, mỗi người góp một bàn tay tùy theo khả năng, điều kiện và trình độ của mình mà góp phần vào cuộc chiến chống bọn hung tàn nầy.
Gần đây hình ảnh tỏ lòng yêu nước của một chú bên nhà bằng cách tạo ra một gánh, như vác gia đình và đất nước trên vai với hai dòng chữ: “Mất nước là chết” và “nước nhà không bán” đã làm tôi rơi nước mắt, cho tới hình một chị cầm tấm bảng với hàng chữ: “bán trôn chứ không bán nước” làm tôi bật khóc vì bức ảnh đã thay cho ngàn lời ưu ẩn...
Người dân hiền lành còn biết tìm mọi cách để thố lộ lòng căm thù giặc ngoại bang trong khi đó cả tập đoàn CSVN hơn 3 triệu người vẫn im thin thít như không biết, không thấy, không nghe giặc đã vào nhà, đã vậy còn ra sức bắt nhốt, đánh đập tù đầy bất cứ ai dám tỏ lòng yêu nước hay phản đối giặc Tàu dù chỉ là biểu tình ôn hòa hay viết nhạc làm thơ chống giặc ngoại bang. Câu hỏi được đặt ra là tại sao đảng CSVN bằng mọi cách đã cản ngăn toàn dân không cho chống giặc? A! Thì ra đây mới chính là kẻ nội thù của dân tộc, vì CSVN đã đặt sự tồn vong của đất nước dưới quyền lợi của đảng bằng cách cấu kết với kẻ thù từ nhượng bộ tới thỏa hiệp và sau cùng là trói tay toàn dân không cho chống giặc Tàu xâm lược. Chỉ có kẻ nội thù của dân tộc mới liên kết với giặc, đàn áp, khống chế và ngăn cản bước tiến của toàn dân trong công cuộc chiến đấu chống ngoại xâm nầy.
Với tinh thần mỗi người góp một bàn tay cho một quê hương đang điêu linh, tôi theo đoàn người từ Toronto đi Ottawa hòa nhập vào các phái đoàn khác nhiều lần để biểu tình trước tòa nhà quốc hội, đại sứ quán Trung Cộng, và Việt Cộng.
Tiếp theo hành trình tranh đấu, ngày 6 tháng 7, 2014 phái đoàn Toronto tiến về Washington DC đi biểu tình trước đại sứ quán của Trung Cộng và Việc Cộng, và sau đó cùng với hàng ngàn người, chúng tôi kéo nhau tới Freedom Plaza để ủng hộ ngày Hát Cho Biển Đông do Trúc Hồ của SBTN và toàn thể ca sĩ của trung tâm Asia tham dự.
Hôm đó dù nắng hè nóng bức, nhưng nóng sao bằng hàng ngàn trái tim đang sục sôi dưới rừng cờ vàng hòa quyện vào tiếng hô vang những khẩu hiệu diệt Cộng, đuổi Tàu…
Có nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại trải dài trên từng gương mặt thể hiện lòng nhiệt huyết của mọi người thì mới cảm nhận được hết cái tình của những đứa con viễn xứ, dù đã không còn sống trên quê hương đất mẹ, nhưng tình yêu thương đất nước vẫn còn đậm đà và lòng quyết bảo vệ toàn vẹn mảnh đất của tổ tiên vẫn còn mãnh liệt. Đã nhiều lần chân tôi đau tê dại, đầu tôi choáng váng vì say nắng nhưng nhìn sự nhiệt tình và lòng thương yêu đất nước của đoàn người biểu tình làm tôi thấy mình như có thêm sức mạnh. Tim tôi vỗ về: Chân ơi! Hãy ráng lên, đường còn dài, có đi thì sẽ tới. Cái đau chân bây giờ có nghĩa gì với cái đau của dân tộc. Thế là tôi bước đi bằng những bước của trái tim hòa cùng đoàn người thành một khối tràn đầy nhiệt huyết và yêu thương hướng về quê cha đất tổ.
Cũng có những lúc tôi muốn nằm lăn ra vì đuối sức, nhưng đã có người còn kiệt sức hơn tôi và chị đã ngã gục xuống đường làm mọi người lo lắng không yên. Nhìn chị nằm im dưới đường chờ xe cứu thương tới và nhìn những ánh mắt lo âu của bạn hữu vây quanh, tôi nhủ thầm, chị ơi! Hãy ngủ một chút rồi tỉnh dậy để tiếp nối con đường đấu tranh còn dài ở phía trước, bao quanh chị có hàng ngàn người cùng chí hướng. Chúng ta cùng nhau ngẩng cao đầu hát vang những bản hùng ca, tạo thành một khí thế bừng bừng gởi về quê hương để ủng hộ người dân trong nước cùng đứng lên đáp lời sông núi. Những bản hùng ca lúc nào cũng làm cho người nghe thêm hùng khí và cảm được cái hồn thiêng sông núi đầy ắp trong tim.
“ Đây muôn triệu con tim, đây muôn triệu khối óc,
Cùng giòng máu Việt Nam.
Đây Hưng Đạo Vương, đây Lý Lê Trần,
Bốn ngàn năm, chưa một lần khuất phục ngoại xâm…”
Đất nước ơi! Dân tộc tôi ơi! Có nghe chăng đã bốn ngàn năm, chưa một lần khuất phục ngoại xâm.
Chúng ta chưa một lần khuất phục và vĩnh viễn sẽ không bao giờ khuất phục ngoại xâm. Với tinh thần không khuất phục đó tôi thấy mọi người phấn khởi hơn sau 3 ngày đi và về từ Washington DC vì thấy mình đã hòa nhập, đã chung cùng một tiếng nói cho quê hương.
Nằm vùi sau chuyến đi để…dưỡng thương, tới ngày thứ 5 thì tôi đã…nhúc nhích được, thế là tôi chuẩn bị để lên đường tiếp tục chống… nạng, chống Tàu, chống bè Cộng sản. Tôi theo phái đoàn từ Toronto đến Washington DC lần nữa để tham dự cuộc vận động nhân quyền và toàn vẹn lãnh thổ cho Việt Nam.
Ngày 15 tháng 7, 2014 chúng tôi vào tận tòa nhà Quốc Hội Mỹ để gõ cửa các nhà dân biểu, với sự hướng dẫn của cựu dân biểu Cao Quang Ánh và tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng.
Lần đi nầy, tôi thấy mình như người lạc đường trong sa mạc hoang vu, bỗng dưng gặp được một vùng cây xanh nước mát. Nơi đây tôi học được nhiều điều, học cách thay vì thụ động ngồi chờ người ta cứu mình, thì nay chính mình cần phải đi gõ cửa, và cửa đã mở…
Trong lúc đoàn người chúng tôi đang hăng say trong công việc gõ cửa các nhà dân biểu Mỹ thì được tin Tàu Cộng đã rút giàn khoan ra khỏi vùng biển Việt Nam. Đây là tin làm cho đoàn người chúng tôi phất cao cờ, reo vang trước tòa nhà Quốc Hội Mỹ, nỗi vui mừng nầy đã hòa cùng niềm vui của toàn dân Việt khắp nơi trên thế giới.
Hãy vui mừng vì dàn khoan Tàu nay đã rút đi, nhưng hãy chuẩn bị những tai ương mà chúng sẽ giáng vào đầu dân Việt vì mộng bành trướng của chúng chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Hãy sẵn sàng đương đầu với tập đoàn CS là giống người không có trái tim để thương yêu dân lành, và cũng không có khối óc nên đã từng bước hướng dân tộc Việt Nam vào con đường nô lệ ngoại bang.
Bản đồ Việt Nam hình cong chữ S nay đã không còn nguyên vẹn nữa: Tháp Bản Giốc, Ải Nam Quan đã mất về tay giặc Tàu, nay tới đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Hãy cùng nhau cất bước, chúng ta sẽ hòa thành một khối, một khối đoàn kết, một khối chống thù trong giặc ngoài để bảo vệ quê hương.
|