Wednesday, 17 December 2014

Quán Không

Đừng tuyệt vọng!
Dù mất hết... thì ta vẫn sống
Còn trong tim hình bóng quê hương
Ta vẫn sống, ta không lạc hướng
Ta không mơ khanh tướng trần ai
Ta vẫn đi dù tháng năm dài
Ta vẫn thấy tương lai hừng sáng
Ta vẫn chờ, dù trời nắng hạn 
Ta vẫn chờ trời sáng đổ mưa
Còn quê hương, ta còn vần thơ
Ta còn cả giấc mơ Đại Việt
Ta sẽ vì giang sơn bất diệt
Ta sẽ đi cho hết đường trần!
Non sông giục gọi bao lần
Tiếng dân đoạn ruột mấy tầng cao xanh!

Lê Khắc Anh Hào


Quán Không 
Nhiên Như

Có câu chuyện kể rằng: Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được   rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định,    khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử.

Vào lúc canh ba một đêm   nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang  ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:- Có chuyện gì mà đêm  hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?

Cô gái buồn bã nói:- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống   nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nỗi.

Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói: “Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có   bạn trai, cô có thể tự sống được.”

Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.

Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có   ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!

Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia: ”Đêm hôm lạnh lẽo như vậy,   anh ra đây để làm gì?”

Vị thương gia ậm ừ trả lời: “Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi”.


Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà   thôi. Đây là một tuệ giác lớn! Phần lớn thế hệ chúng ta từng sinh ra   trong chiến tranh, lớn lên trong giai đoạn đất nước đói nghèo, gia sản   chỉ gói gọn trong một chiếc ba lô nhưng vẫn yêu đời, tin tưởng vào   tương lai tươi sáng thì giờ đây rủi thời dẫu có thất thế sa cơ đến tay   trắng cũng chẳng đến nỗi nào, vì trước đây ta có cái gì đâu! Ai thấy   được điều này là có trí tuệ. Vì khổ đau, vật vả, thù hận thậm chí   quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho   mình.


Nhờ quán không nên người con gái trong câu chuyện trên khi mất   người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nỗi, chợt thấy   rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền   lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa. Người thương gia trắng   tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên.

Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí  gì.

Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay   thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì   với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc   đời này. Chúng ta hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô   thường của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy   đến với ta bất cứ lúc nào.