Friday, 27 November 2015

CÔ ĐƠN VÀ ƯỚC MƠ - Ý Nga



Thưa quý Độc Giả,

Tôi thường hay tưởng tượng mình như một cô bé tí hon, cô đơn với những dòng thơ chiến đấu trên những trang giấy hiếm hoi. Ý chí đi theo đôi chân, ngày lại ngày cố bước hoài về phía trước, trên đoạn đường độc hành ngược gió, mà con dốc cứ càng ngày càng cao dần. Miệng khát như những ngày lênh đênh trên biển cả đã từng khát, bụng đói như những đêm rã rời trên chiếc ghe 41 người ngoài biển khơi, với cái lạnh của mấy chục đêm ngày, giữa trùng dương bão táp, kể cả đêm Giáng Sinh 1979. Ôi là cái lạnh lan truyền qua từng đốt xương sống của phụ nữ và nỗi sợ hãi, hồi hộp, lo âu mỗi khi bị hải tặc Thái cô lập trên tàu của chúng, bị đánh đập, bị cướp vét sạch sành sanh và bị uy hiếp ngồi trên sàn tàu mà không có một người đàn ông Việt nào bên cạnh để bảo vệ, trong khi chúng cười nói nham nhở và nhìn chòng chọc vào từng người để chọn lựa… Trong mấy chục lần bị cướp ấy, hồn tôi chỉ hướng về gia đình, về quê hương với những dòng nước mắt cứ chảy ngược về tim.

Trong nỗi cô đơn lủi thủi ấy, tôi cũng thường hay mơ ước có một ngày, từ trên mây, những chiếc máy bay quân sự VNCH sẽ thả xuống mấy ngàn “nữ quân nhân nhảy dù” tiếp sức với tôi, ai cũng giỏi thật giỏi văn chương, nghệ thuật và ai cũng thật là dễ thương. Họ mang theo nhiều giấy bút và đầy phương tiện, đủ nước uống, thức ăn, dư áo ấm; để chung sức viết lại những trang sử hào hùng của một miền Nam VN và ghi lại đầy đủ khí phách của bao nhiêu triệu người đã vượt qua cái chết để ra đi vì tự do là như thế nào. Sao mà vui! Tâm trạng của một người đang một mình lầm lũi trên con đường vừa vắng vẻ, vừa gập ghềnh, chợt nhìn lên, thấy những cánh “hoa dù” nền vàng 3 sọc đỏ bay ngợp trời từ từ hạ thấp dần, thấp dần… cùng tiếng reo hò hợp tấu, với ngàn ngàn sách báo đấu tranh, yêu nước, thương dân đã được các chị viết, được các anh in bằng những tấm lòng ưu ái. Thế rồi chúng tôi cùng đồng hành, cùng hát vang núi đồi... Rồi đoạn đường rẻ qua khúc ngoặc mới: gió không còn ngược, chỉ có nắng ấm chan hòa, có giấy bút dư thừa, có thơ văn rực lửa. Chúng tôi, những người phụ nữ tay yếu, chân mềm: tự viết, tự phổ nhạc, tự hát cho nhau nghe, tự tìm đến từng cộng đồng người Việt trên khắp 5 châu với những bài ca giữ nước, để gửi gấm những dòng thơ tâm huyết bay về quốc nội, cùng 90 triệu dân Việt hợp tấu khúc Khải Hoàn Ca trong niềm vui sướng đã hoàn thành điều tâm ước, trong niềm hãnh diện của những người con gái biết yêu chân lý, biết quý Chính Nghĩa Quốc Gia và biết xót xa trước vận Nước, tình Nhà.
Giấc mơ ấy vẫn cứ âm ỷ hoài mỗi khi khó ngủ vì đọc tin chị em Việt bị đảng đem bán cho ngoại nhân làm  nhục
Thảng hoặc, được nghe một bản nhạc đấu tranh, dù là từ một nhạc sĩ tỵ nạn nào thì lòng tôi cũng thấy trong âm thanh ấy như được tiếp tế thêm những cánh “hoa dù Vàng” tung tăng trên những tầng mây đẹp; hay khi hớp ngụm cà phê thơm xứ người mà được đọc một áng thơ hay, một bài văn rực lửa trên diễn đàn, tim tôi vẫn nghe xôn xao những nhịp thân tình.
Ôi! Đẹp làm sao những người nghệ sĩ luôn hướng về Đất Cha và đồng bào!



  



Bây giờ là mùa đông, lại gần Giáng Sinh rồi!
Giáng Sinh!
Hai chữ ấy luôn gợi nhớ trong lòng một thuyền nhân, chuyến hải trình kinh hoàng năm nào với cái giá phải trả cho tự do quá lớn lao, quá xót xa.
Mùa Giáng Sinh 1979 có một người mẹ và một người cha đau đớn khóc đứa con duy nhất của mình đã mất trên đất Thái. 
Mùa Giáng Sinh năm 2010, gia đình chúng tôi lại có những người con khóc cha, những người em khóc anh và người vợ khóc chồng qua cái tang bất ngờ của thân phụ tôi.
Giáng Sinh năm nay lại đến, cũng sắp là ngày giỗ Ba, lòng đã buồn vô hạn mà Canada tuần này tuyết nhiều quá! Trời lạnh cắt da làm tôi nhớ đến lần đầu liên lạc với chú Anh Bằng và chú Lê Dinh. Năm ấy, tháng Tư là tháng TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN mà 3 chú cháu chúng tôi lại nói chuyện Giáng Sinh vì chú Anh Bằng thích bài thơ này:

CHỈ MỘT LẦN THÔI!

*
Viết cho Ghe-Không-Số, 41 Người,
nhập trại Songkhla, Thái Lan 15.1.1980.
*
 
Gần cuối năm rồi anh biết không?
Ðếm hoài, em cứ đếm trong lòng
Tám mươi (1980) và mấy lần “mươi” nữa?
Cứ đếm để mòn… niềm mõi mong.
 
Gần Giáng Sinh rồi anh biết chăng?
Tưng-bừng phố xá hoa đèn giăng
Người người mua sắm vui như Tết
Một kẻ âm-thầm đốt nén nhang.
 
Cứ nhớ hoài thôi chuyện sẫm màu
Cả thuyền ngơ-ngác, nát niềm đau
Môi khô con trẻ chờ giọt nước
Mắt ướt ngoại già trông Chúa, Cha.
 
Biển lặng thuyền dừng, người sóng xao
Trùng dương dậy sóng, người thì-thào
Trối nhau lời cuối không hơi thở
Nước biển mặn như… nước mắt trào.
 
Ðêm ấy cũng là đêm Giáng Sinh
Cướp cười, cướp nói, mình làm thinh
Nhìn nhau nước mắt hòa trong máu
Một Giáng Sinh thôi! Một hải trình!
 
Ý Nga
 
MẤT ANH ĐÊM GIÁNG SINH
Nhạc: Anh Bằng
Lời: Ý Nga và Anh Bằng.
Trình bày: Nguyễn Hồng Nhung
Asia DVD Kỷ niệm 36 năm viễn xứ - Anh Bằng - Dòng nhạc lưu vong (2011)

Slideshow nhạc
 
(Kính cám ơn anh L. đã chuyển cho Ý Nga link này và
đa tạ Quý Vị đã thực hiện live show cùng với những hình ảnh thuyền nhân.
Published on Nov 14, 2015: http://www.dunglac.org)
 
Giáng Sinh năm nay, 2015, lại có thêm một nỗi buồn, thêm một người tôi kính phục vừa ra đi, một người nghệ sĩ được giới thưởng ngoạn âm nhạc thương mến: Nhạc Sĩ Anh Bằng, người Nhạc Sĩ đã đưa vào âm nhạc những giọt nước mắt khổ đau của thuyền nhân trong mùa Giáng Sinh, người Nhạc Sĩ đã có nhiều đóng góp lớn lao trong việc giữ gìn lập trường quốc gia qua văn nghệ, mà anh chị em chúng tôi rất kính trọng. 
Cám ơn chú Lê Dinh, qua tờ báo NGHỆ THUẬT, đã làm chiếc gạch nối cho chú cháu chúng tôi gặp nhau qua thơ nhạc.
Xin thành kính chia buồn cùng gia đình chú Anh Bằng và cầu nguyện chú ra đi thanh thản!
Tâm nguyện của Chú chắc chắn sẽ thành! Dòng nhạc Anh Bằng sẽ ở lại cùng đồng bào, nhất là những người VN yêu chuộng tự do.



Cùng đề tài văn nghệ, bây giờ xin phép Độc Giả cho Ý Nga được thưa chuyện: việc làm dưới đây (không cần biết là đang làm ở đâu, nước nào) của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Minnesota này, có góp phần bảo vệ được chính nghĩa không? Nếu có, xin quý Độc Giả hãy ủng hộ họ nhé!
Kính xin mọi người hãy nhìn vào việc chính là việc họ đã dám làm (mọi sự đánh phá hay gây chia rẻ không cần thiết xin miễn bàn ở đây).
Ý Nga không tham gia vào bất cứ tổ chức chính trị nào, nên chỉ ưu tiên đặt SỰ ĐOÀN KẾT của Bó Đũa Quốc Gia lên hàng đầu. Tại sao? Bởi vì dù đang ở Úc, Âu, Á, Phi hay Mỹ châu thì họ cũng đang làm thay cho chúng ta, để bảo vệ cộng đồng người Việt hải ngoại (xin xem phần CHỐNG VC TRÀ TRỘN VÀO CỘNG ĐỒNG bên dưới)
Thế giới có thay đổi cái nhìn với Việt Cộng như thế nào là chuyện của họ, vì lợi ích của họ, nhưng chúng ta phải bảo vệ chính nghĩa của chúng ta: nhữn người Việt quốc gia đã ra đi vì không thể chấp nhận chủ nghĩa cộng sản, mà đã không chấp nhận thì đừng để những kẻ bản nước, hại dân trà trộn vào nhuộm hồng cộng đồng hay dạy bảo chúng ta thưởng thức nghệ thuật đỏ.
Xin hãy hợp lực, mỗi người một ít để cùng chu toàn trách nhiệm chung!
Vụ kiện WJC đã có thể có một kết quả hay, như vụ Trần Trường, nếu Lực của chúng ta không bị phân mỏng! Sự đoàn kết, với những hành động góp sức tích cực hơn, cộng đồng chúng ta chắc chắn sẽ có một kết quả thành công hơn trong vụ kiện “Chống Văn Công VC” này. Rồi sẽ không có bất cứ nơi nào dám tổ chức tương tự như ở Minnesota hay ở Úc. Phải làm sao mà, nếu chúng càng khiêu chiến với cộng đồng thì chúng sẽ càng thất bại.
Hãy dẹp sạch những trò phi văn hóa đỏ, nhường chỗ cho một nền văn nghệ lưu vong đầy nhân bản của những ca nhạc sĩ tài giỏi ở hải ngoại!
 

Thưa quý Độc Giả,
Tuy bé bỏng và cô đơn nhưng Ý Nga có nhiều ước mơ lắm, thử tưởng tượng thêm 2 điều nữa nhé:
1-Nếu 15 ngàn người tỵ nạn chính trị đã từng bày tỏ một thái độ dứt khoát không nhân nhượng: cương quyết chống lại sự có mặt của VC ở nơi nào họ đang sinh sống, đã biểu tình, phản đối liên tục trong suốt 53 ngày đêm vào đầu năm 1999 để chống lá cờ đỏ của VC xuất hiện trong một cửa tiệm ở Westminster, California, U.S.A. năm nào, mỗi người đóng góp 10$ thôi, thì QUỸ PHÁP LÝ dưới đây sẽ không còn là một mối bận tâm cho những ai đã can đảm “đứng mũi chịu sào” trong việc thể hiện lập trường quốc gia giùm chúng ta.
Chống cờ đỏ năm 1999, vụ kiện WJC và vụ kiện ở Minnesota là 3 vấn đề nhưng theo tôi chỉ cùng một mục tiêu: bảo vệ cộng đồng không bị nhuộm đỏ. XIN HÃY ĐOÀN KẾT trong trận chiến thử lửa này, nếu Quý Vị buông tay, VC sẽ không còn gặp một trở ngại nào nữa!
Không biết có ai cùng mơ chung một giấc như tôi? Nếu có, kính xin quý Độc Giả vui lòng chuyển tiếp “giấc mơ” này của tác giả đến 15.000 người ấy nha!
Chúng ta cần phải duy trì và tiếp tục những hào khí bất khuất ấy, một hào khí đã làm cho giới tuyền thông thế giới rất kính trọng những người Việt tỵ nạn chính trị!
 
2-Cộng đồng chúng ta nên có một QUỸ PHÁP LÝ SẴN SÀNG CHO BẤT CỨ VIỆC GÌ PHẢI ĐỐI PHÓ VỚI VIỆT CỘNG và một LUẬT SƯ ĐOÀN tình nguyện làm việc cho cộng đồng mỗi khi có những chuyện liên quan đến luật pháp, tương tự như 2 vụ kiện vừa nói ở trên. Sự thụ động: bị đánh đâu thì mới đỡ đó chỉ làm tiêu hao thời giờ và sức lực của chúng ta thôi!
Ý Nga tha thiết kêu gọi quý Độc Giả hãy cùng nắm tay tạo nên một:
SỨC MẠNH CHUNG
Quân dân bảo vệ cộng đồng
Làm sao Việt Cộng nhuộm hồng chúng ta?
Ai là người Việt Quốc Gia
Xin cùng hợp lực tối đa, nhịp nhàng!
 
Ý Nga đa tạ và kính chúc Quý Vị có một mùa Giáng Sinh vui hơn những mùa Giáng Sinh đau buồn của một thuyền nhân: mất Cha, mất con, mất em và mất đi bao nhiêu tình cảm quý báu trên đoạn đường tha hương 36 năm qua mà vẫn chưa từng được một lần trở lại quê hương yêu dấu.
 
Ý Nga, 26-11-2015




 
 CHỐNG VC TRÀ TRỘN VÀO CỘNG ĐỒNG

 Uỷ Ban Vận Động Cho QPL/ MN
Tâm Thư Vận Động Cho Quỹ Pháp Lý Minnesota
 
Kính thưa quý đồng hương,
 
Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Minnesota (CĐNVTN/MN) và 5 thành viên của cộng đồng đã bị công ty tổ chức buổi ca nhạc cho văn công Đàm Vĩnh Hưng dự trù diễn ra ngày 24-5-2015 tại Hinckley Casino, MN (công ty Red Envelope), kiện ra tòa với 3 cáo buộc:
1- Can thiệp trái phép vào hợp đồng ngày 24-5-2015.
2- Can thiệp trái phép vào các hợp đồng tương lai của công ty.
3- Xin toà ra lệnh cấm các bị cáo không được liên lạc với Casino trong 2 năm, và nếu có biểu tình, thì không được biểu tình trong vòng 3 dặm.
 
Toà án Pine County, MN, đã huỷ bỏ cáo buộc số 2, và sẽ đem cáo buộc số 1 ra xử. 
Nhận thấy việc làm của cộng đồng MN chỉ là thực thi quyền hiến định,  chúng tôi quyết tâm làm mọi việc để bảo vệ tiếng nói của mình.  Chúng tôi cũng quyết tâm bảo vệ lập trường của người Việt Tỵ Nạn CS, bảo vệ đời sống an bình của chúng ta tại hải ngoại,   
 
Tại buổi họp cộng đồng ngày 7 tháng 11,  2015, các đồng hương quan tâm đã cho ý kiến về Vụ Kiện , và quyết định thành lập Uỷ Ban Vận Động cho Quỹ Pháp Lý MN.  Ngay từ những ngày đầu tháng 4, 2015, nhiều tổ chức cộng đồng cũng như cá nhân tại nhiều tiểu bang khác đã lên tiếng ủng hộ cộng đồng MN trong việc nói lên tiếng nói của mình chống văn công VC xâm nhập cộng đồng hải ngoại.  Vì vậy, sau khi biết tổ chức CĐNVTN/MN và 5 thành viên trong cộng đồng MN bị bầu sô ĐVH kiện, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ do ông Đỗ Văn Phúc làm chủ tịch Ban Chấp Hành đã mau chóng giúp thành lập một Quỹ Pháp Lý để yểm trợ cho cộng đồng MN.  Quỹ này được thành lập ngày 1-11-2015. Thời gian gây quỹ là 6 tháng, từ ngày 1 tháng 11, 2015 đến 15 tháng 4, 2016.
 
Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản chúng ta đã đoàn kết cùng nhau làm một việc cần thiết để bảo vệ cộng đồng.  Nay, chúng ta cần đoàn kết, và nỗ lực để tiếng nói của chúng ta sẽ được bảo vệ tại toà án.  Chúng tôi kêu gọi người Việt TNCS tại Minnesota, cũng như người Việt TNCS tại hải ngoại hãy góp một bàn tay trong việc bảo vệ tiếng nói của chúng ta, và bảo vệ cộng đồng.
 
Quý đồng hương muốn đóng góp cho Quỹ Pháp Lý MN, xin gửi chi phiếu như sau:

- Tên người nhận: Trish Nguyen
  Memo: Legal Fund for MN

- Gửi về địa chỉ : Trish Nguyen
                            PO. Box 957224
                            Duluth, GA 30095
Quý vị có account với Pay Pal, có thể gửi về địa chỉ sau:
Note: Legal Fund for MN

Thay mặt Ủy Ban Vận Động Cho Quỹ Pháp Lý MN, chúng tôi xin thành thật cám ơn quý đồng hương. 
Uỷ Ban Vận Động Cho QPL/ MN
 
Nguyễn Quốc Đống     Vĩnh Đại 
Nguyễn Thị Xuân         Nguyễn Đình Tuy      
Phạm Anh Tuấn            Nguyễn Kiếm Hoa      
Bảo Trâm                      Võ Thị Ngọc Hương
 
Ngày 14 tháng 11, 2015