Lá Thư Gửi Các Người Sài Gòn.
Nhiều người thấy tôi viết nhiều bài về Cần
Thơ-Mỹ Tho, tưởng tôi là người Miền Tây.
Nhiều người quen biết ngoài đời, thấy tôi
nói giọng Bắc, nói tôi là dân Bắc Kỳ.
Không, tôi là một người Sài Gòn!!
Nói
theo người Québecois nơi tôi sinh sống hiện nay, tôi là một Saigonnais, cũng như
các con tôi, chúng là những Montréalais.
Sài
gòn đối với tôi là tất cả những điều đó. Mối tình đầu, những người bạn thân như
anh em ruột mà tình bạn kéo dài đến tận hôm nay, và những đêm Giao Thừa đi xem
múa lân và đốt pháo, hay những buổi lễ Giáng Sinh nơi Vương Cung Thánh Đường
thời Đệ Nhất
Cộng Hòa, khi đất nước chưa bị khói lửa lan tràn. Đối với tôi là những kỷ niệm
vàng, tháng năm ngà ngọc không bao giờ tìm
lại được. Tôi
yêu Sài Gòn khi lớn lên và vào Đại học,
Trường Khoa Học , trường Y Khoa, những Đại Học mà cũng như tôi, nhiều
người còn nhớ trong tâm khảm. Tôi yêu Sài Gòn với Đêm Mầu Hồng, với Bò Bẩy Món
tại Chi Lăng, và tôi yêu Sài Gòn, với cả những nhân vật mà ít người dám đề cập
tới, như chị Quý, chị Tình, nhưng tôi nghĩ một Saigonnais chính hiệu phải biết
những điều đó, cũng như Givral, Pagode hay Kinh Đô, Rex…Còn gì phải thêm nữa không
?? Cầu Ba Cẳng, Cầu Ông Lãnh, Chợ Bến Thành, Chợ Bình Tây hay Quán Văn, Phở Gà
Sống Thiến, hay phở Pasteur, phở Hiền Vương?? Nói tóm lại, tôi là một
Saigonnais, và thông thạo Sài Gòn như bàn tay của mình.
Tôi
vẫn hằng mong khi về già, về nơi đây vui sống êm đềm, ở đâu cũng được, khu Sáu
Lèo gần Ngã Tư Quốc Tế, Hay Khu Cư Xá Đô Thành, cạnh Bệnh Viện Bình Dân, gần rạp
xi nê Cao Thắng với những ông Tầu già bán bò bía, tổ ong ăn hết xẩy.
Vậy
mà tôi mất hết kể từ ngày 30 thánh tư năm 1975.