Thursday, 30 June 2016

Việt Cộng: Đứa con hoang đàng của Trung Cộng


Viên D (Danlambao) - Trung Cộng từng gọi Việt Nam Cộng Sản (Việt Cộng) là "đứa con hoang đàng". Người Việt tức tối trước cách gọi hỗn xược đó, nhưng Trung Cộng có quyền gọi Việt Cộng là đứa con, đứa con hoang đàng. Điều đó hoàn toàn hợp lý. Nhưng cần phải phân biệt "Việt Cộng" và "Việt Nam" để chúng ta không phải lầm lẫn.

Chế độ cộng sản ở VN là một chế độ con đẻ của Trung Cộng và Nga Cộng, pha thêm vài yếu tố phong kiến. Hồ Chí Minh du nhập chủ thuyết Mác - Lê - Xít-ta-lin về Việt Nam. Hồ Chí Minh là người nhập cảng cái thể chế cai trị của Mao Trạch Đông. Hồ Chí Minh cũng là người chịu ảnh hưởng của chế độ phong kiến và giả bộ như một Nhà nho, nhưng là nhà Nho tài tử. Hồ Chí Minh và môn đệ của ông đã vun đắp và hòa quyện 3 "quái thú" đó thành một chế độ thống trị Việt Nam từ 1930 đến ngày nay. Vì cái chế độ Hồ Chí Minh dựng nên là một quái thai của 3 nguồn nên nó trở nên phi hệ thống và gây ra biết bao nhiêu tang thương cho đất nước.

Trong 3 quái thú đó, quái thú Trung Cộng có ảnh hưởng sâu sắc và lớn nhất đến Việt Nam. Sự ảnh hưởng của chủ nghĩa Mao bàng bạc trong tất cả lĩnh vực hoạt động, từ chính trị, quân sự, kinh tế, xã hội, giáo dục, đến văn hóa. Sự ảnh hưởng sâu đậm và theo thời gian đã biến Việt Cộng thành một nhân tố trong cái quỹ đạo của Trung Cộng. Việt Nam dưới chế độ cộng sản thực chất là một chư hầu, một Trung Cộng thu nhỏ. Do đó, có nhà báo người Nhật đánh đồng Việt Nam Cộng Sản với Trung Cộng là hoàn toàn có thể hiểu được.

Việt Cộng hoàn toàn không có một chủ thuyết nào của họ cả. Họ chỉ du nhập và làm theo ngoại bang. Cái gọi là "tư tưởng Hồ Chí Minh" mà bộ máy tuyên truyền Việt Cộng quy chiếu cho Hồ Chí Minh là một sự gán ghép và lừa dối. Bản thân Hồ Chí Minh tự thú nhận rằng ông không có tư tưởng gì hơn là chủ nghĩa Mác Lê. Hồ Chí Minh nói rõ rằng "Tôi không viết lý luận. Bác Mao viết cả rồi!" Vậy thì cái gọi là "tư tưởng Hồ Chí Minh" là một bịa đặt.

Hệ thống tổ chức chính trị của Việt Cộng rập khuôn theo Trung Cộng. Từ cấp trung ương đến địa phương, Trung Cộng có cơ quan nào là Việt Cộng có cơ quan đó. Trung Cộng có tuyên giáo, Việt Nam có tuyên giáo. Trung Cộng dựng Mao Trạch Đông làm thần tượng, Việt Cộng dựng Hồ Chí Minh làm thánh. Ngay cả tên gọi cơ quan Việt Cộng cũng bắt chước Trung Cộng. Trung Cộng phịa ra những cái cơ quan "nhân dân", Hồ Chí Minh cũng phịa ra "nhân dân" cho các cơ quan nhà nước. Trung Cộng có chương trình gì là Hồ Chí Minh có chương trình đó nhưng ở qui mô nhỏ hơn. Trung Cộng tiến hành cải cách điền địa thì Hồ Chí Minh làm cải cách ruộng đất. Trung Cộng có Cách Mạng Văn Hóa thì Việt Nam có Nhân Văn Giai Phẩm. Nhìn lại chúng ta sẽ kinh ngạc thấy Việt Cộng bắt chước Trung Cộng một cách trung thành và không xấu hổ.

Quân đội và công an Việt Cộng cũng mô hình theo quân đội "giải phóng" của Trung Cộng. Điều này thì không khó hiểu vì chính Trung Cộng là cha đẻ cái quân đội Việt Cộng trong quá khứ. Không chỉ là cha đẻ, quân đội Trung Cộng còn đóng vai trò mẹ nuôi cho quân đội Việt Cộng. Do đó, hai quân đội này trong thực tế có tổ chức như nhau. Thậm chí tên gọi cũng giống nhau. Trung Cộng có "quân ủy", Việt Cộng cũng bắt chước có "quân ủy". Trung Cộng có "thượng tướng", Việt Cộng cũng bắt chước làm theo. Ngay cả quân phục, Việt Cộng bắt chước gần như 100% theo Trung Cộng. Có người mỉa mai nói rằng nhìn hình hai viên tướng Trung Cộng và Việt Cộng bên nhau, người ta không biết ai là ai. Thật là nhục nhã cho một quân đội chư hầu.

Về kinh tế, Việt Cộng rập khuôn theo Trung Cộng từ hệ thống đến cái tên. Chế độ tem phiếu mà Việt Cộng áp dụng ở miền bắc có nguồn gốc từ Trung Cộng. Mô hình hợp tác xã có gốc từ Trung Cộng. Từ tổ chức ngân hàng đến cơ cấu kinh tế cá thể, tất cả đều được Việt Cộng du nhập từ Trung Cộng. Phải có dịp đi du lịch sang Trung Cộng thì mới thấy sự bắt chước của Việt Cộng sâu xa như thế nào.

Đến khi "mở cửa" Trung Cộng cho ra cái gọi là "Socialist market economy", thì Nguyễn Văn Linh và đồng bọn bưng nguyên xi về Việt Nam và dịch sang tiếng Việt là "Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa". Người ta phàn nàn rằng cái gọi là "Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa" là một quái thai và không biết nó xuất phát từ đâu, nhưng người ta không chú ý rằng chủ nhân ông của cái quái thai đó chính là Trung Cộng. Việt Cộng chỉ rập khuôn theo mà thôi. Vậy mà Việt Cộng dám mị dân rằng đó là chủ thuyết của họ!

Ai cũng biết nền giáo dục Việt Nam dưới chế độ cộng sản là một thất bại lớn. Nhưng ít ai biết rằng cái nền giáo dục đó cũng là rập khuôn từ nền giáo dục Trung Cộng. Từ cách sắp xếp chương trình dạy, hệ thống trung và đại học, sách giáo khoa, tất tần tật đều mô phỏng theo Trung Cộng. Đó là một nền giáo dục bị chính trị hóa, mị dân và ngu dân. Chính trị hóa là vì tất cả các chương trình dạy đều được cái đặt nhiều thông tin chính trị có lợi cho đảng. Chính trị hóa còn được thực hiện với chủ trương "hồng hơn chuyên", ưu tiên cho thành phần dốt và thất học, nhưng vùi dập thành phần ưu tú trong xã hội. Cho đến ngày hôm nay, chính trị hóa giáo dục vẫn còn nhưng qua hình thức tuyên truyền.

Người ta cho rằng nền giáo dục Việt Cộng lẫn lộn giữa tuyên truyền và giáo dục. Không sai nhưng chưa đủ, vì đó là không phải là nền giáo dục mà là một sự tẩy não mang danh "giáo dục". Mị dân vì trong cái hệ thống tẩy não đó được lồng vào những thông tin và sự kiện giả tạo, ngụy tạo. Câu chuyện Lê Văn Tám là một trường hợp tiêu biểu về sự giả dối. Ngu dân là vì trong cái hệ thống tẩy não mang danh nghĩa giáo dục đó sửa sách sử nước nhà và thế giới và áp đặt những quan điểm của họ đến học sinh. Một nền giáo dục như thế chỉ có thể sản xuất ra những con người giả dối và bất tài.

Cái chế độ mà Hồ Chí Minh du nhập về nó làm lung lay tận nền tảng của xã hội Việt Nam cho đến ngày hôm nay. Một trong những bắt chước nguy hiểm nhất của Việt Cộng là phá nát cơ cấu gia đình xã hội. Chúng ta thấy dưới chế độ cộng sản, Hồ Chí Minh đã bắt chước Trung Cộng thiết lập một cơ chế gián điệp trong xã hội dày đặc trong mọi giai tầng xã hội. Xã hội Việt Nam dưới thời cộng sản là một mạng lưới gián điệp khổng lồ, người người làm gián điệp và theo dõi lẫn nhau. Trong cái chế độ đó con cái có thể tố cáo cha mẹ, đồng nghiệp có thể theo dõi và báo cáo cho công an. Không ai ngạc nhiên khi biết rằng cứ 6 người ở Việt Nam cộng sản thì có 1 người làm việc cho công an.

Cái hệ thống gián điệp đó làm tan rã các mối quan hệ xã hội truyền thống, làm loạn các chuẩn đạo đức xã hội, và làm cho người không còn tin vào người. Các cán bộ Việt Cộng là những kẻ sống 2 mặt. Ở cơ quan họ nói như con vẹt của chế độ. Ở nhà họ nói khác. Không ai dám chắc họ suy nghĩ gì, vì chính họ cũng không biết họ là ai và nói gì. Điều đó giải thích tại sao gian dối lan tràn trong xã hội. Trong xã hội Việt Nam cộng sản không ai tin ai. Một xã hội mà không ai tin ai thì sự sụp đổ chỉ là thời gian.

Về văn hóa, Hồ Chí Minh và đàn em du nhập gần như tuyệt đối những cái xấu của "văn hóa Mao" về Việt Nam và áp đặt lên người dân. Chúng ta ai cũng thấy cái nền văn nghệ Việt Cộng rất khác với cái nền văn nghệ trước thời cộng sản Hồ Chí Minh về chiếm Hà Nội. Đó là một nền văn nghệ bắt chước Trung Cộng. Cái nền văn nghệ đó có nhiệm vụ chính là tuyên truyền. Tuyên truyền bằng cách ca ngợi đảng, xây dựng thần tượng, ca ngợi đấu tranh giai cấp, ca ngợi giết chóc. Cái nền văn nghệ đó đã sản sinh ra một quái thai như Tố Hữu ca ngợi một tên giết người không gớm tay là Xít-ta-lin. Nói chung, đó là một nền văn nghệ thiếu nhân bản. Nền văn nghệ Trung Cộng mất cái nhân tính, thì Việt Cộng cũng thế. Thơ văn của họ nặng mùi súng đạn, máu me, và kém cái chất nhân văn, tình cảm. Thật buồn cười khi các cán bộ Việt Cộng than phiền là không có tác phẩm lớn!

Việt Cộng còn bắt chước sự tàn phá văn hóa của người thầy phương bắc của họ. Trung Cộng đập phá đền đài, chùa chiền, thì Việt Cộng cũng đập phá các di tích lịch sử của cha ông để lại.

Trung Cộng kiểm duyệt báo chí, Việt Cộng làm theo y chang. Trong chế độ cộng sản, Việt Nam không có một nền báo chí tự do đúng nghĩa. Nền báo chí Việt Cộng chỉ có những kẻ nô lệ, bởi vì trong cái hệ thống đó người viết chỉ làm theo chỉ thị của những kẻ dấu mặt trong đảng. Một viên tổng biên tập còn tự hào phát biểu rằng "nghề phóng viên phải như con chó ấy". Thật quá đúng! Đúng cho viên tổng biên tập đó. Không ngạc nhiên khi người trong đảng với nhau mà họ vẫn khinh thường giới báo chí. Có viên cán bộ kia nói thẳng vào mặt một phóng viên rằng "Mày là thằng chó báo chí nào"? Có quá đáng không nếu gọi cái nền báo chí Việt Cộng là "báo chí chó".

Chỉ cần điểm sơ qua những sự bắt chước Trung Cộng chúng ta thấy đất nước Việt Nam dưới thời cộng sản không còn là một Việt Nam nhân bản đúng nghĩa nữa. Từ chính trị, quân sự, kinh tế, giáo dục, xã hội, đến văn nghệ, tất tần tật Việt Cộng đều du nhập từ Trung Cộng. Bởi thế, các cán bộ Trung Cộng hoàn toàn có quyền để gọi Việt Cộng là những "đứa con hoang đàng".

Du nhập ý tưởng và phương tiện từ nước ngoài không phải là một cái gì xấu xa, vì tư tưởng chính trị, kinh tế và văn nghệ giao thoa với nhau. Nhưng du nhập cái xấu xa và cặn bã của nước ngoài về quê hương là một trọng tội. Chủ nghĩa cộng sản là một cặn bã quốc tế, một tội ác chống nhân loại. Cái chủ nghĩa đó đã bị chính nơi khai sinh ra nó vứt vào sọt rác chính trị. Chủ nghĩa Mao là một tội ác chống nhân loại và đã bị chính cái đất nước sản sinh ra nó chối bỏ. Ấy vậy mà ông Hồ Chí Minh "nhập khẩu" những loại cặn bã về quê hương. Ông và những môn đồ của ông đã thiết lập một thể chế quái thai như thế trên đất nước Việt Nam và gây biết bao thảm họa cho dân tộc. Ảnh hưởng của những thảm họa đó vẫn còn hiện hữu cho đến ngày hôm nay.

Người cộng sản có vì tương lai đất nước không? Tôi dám chắc rằng họ nghĩ rằng họ yêu nước. Nhưng trong thực tế họ phản quốc, vì việc làm cho họ chống lại dân tộc và đang làm suy yếu quốc gia. Họ làm việc vì cái đảng của họ chứ không phải vì tương lai đất nước. Họ đã tàn phá đất nước. Họ đang tàn phá đất nước. Họ sẽ còn tàn phá đất nước. Nếu là người có suy nghĩ họ nên dừng tay ngay những hành động tội ác của họ.

Trung Cộng gọi Việt Cộng là những đứa con hoang đàng. Người Việt chân chính gọi Việt Cộng là những đứa con phản phúc.

29.6.2016