Lê Duy
San
ISIS
là 4 chữ viết tắt của Islamic State of Iraq and Syria (Nhà Nước Hồi giáo Iraq
và Syria) được thành lập để chống lại chính phủ Iraq theo Hồi giáo Shia và thân
Mỹ. Trong những vùng đã bị quân Hồi giáo ISIS chiếm đóng rất ít tin tức được lọt
ra ngoài. Nhưng sở dĩ người ta biết được sự dã man, tàn bạo của chúng là do những
tin và hình ảnh giết người do chính chúng đưa ra tuy rất ít nhưng đủ nói lên phần
nào cái dã man tàn bạo của chúng.Trái lại, bọn Việt Cộng còn dã man, tàn bạo
hơn bọn ISIS nhiều.Nhưng vì chúng khéo che dấu nên ít người biết tới.
Sau
đây, xin kể lại cái chết của hai sinh viên Việt Nam đã đi theo Việt Cộng rồi từ
bỏ chúng đã bị chúng lên án tử hình và hạ sát như thế nào cùng cái chết của một
viên chức xã ấp và cái chết của 2 sĩ
quan VNCH.
Vụ thứ nhất: Con
ông Thẩm Phán Nguyễn Vạng Thọ.
Thời Đệ Nhất Cộng Hoà, Ông Nguyễn Vạng Thọ nguyên
là Chánh Án toà Hoà Giải Rộng Quyền tỉnh Rạch Giá, sau là tỉnh Kiên Giang. Năm
1959, ông được Tổng Thống Ngô Đình Diệm đồng hoá cấp bậc Đại Tá và cử làm Chánh
Thẩm Tòa Án Quân Sự MặtTrận. Ông Thọ được Tổng Thống Ngô Đình Diệm ban cho
thanh gươm lịnh "Tiền Trảm hậu tấu". Đây là một toà án Đặc Biệt được
thành lập theo luật số 10/59 nhằm
xét xử trong 3 ngày các tội ác chiến tranh chống lại chế độ Việt
Nam Cộng Hòa.
Ông Nguyễn Vạng Thọ có mộtngười con trai duy nhứt được
cho đi du học theo kế họach Colombo ở Úc.Cậu này bị nhóm Đoàn Kết, một nhómsinh
viên Việt Cộng ở Úc dụ dỗ nhập bọn.
Khi cậu ta về nghỉ hè ở Việt Nam ông bà Thọ thấy con ăn nói khác thường,
sặc mùi cộng sản. Gặng hỏi mãi mới biết con mình bị nhóm sinh
viên ViệtCộng kianhồi sọ và dụ
dỗ gia nhập.Ông bà Thọ đã phải vất vả để tẩy não đầu óc non dại của cậu con và lập
tức chuyểncậu ta qua Canada để tiếp tục
học. Cậu ta đã nhận ra ngón đòn nhồi sọ, bóp méo sự thật của VC nên không gia
nhập họat động với SV đòan kết Canada như năm trước ở Úc.Nhưng bọn chúng vẫn
không tha. Chúng nó theo dõi con trai của Ông Thọ đến tận chỗ trọ học ở Canada.
Bọn chúng gồm cả 7 đứa dụ khị cậu ta ra công viên vắng vẻ nói là để trao đổi học
hành rồi bất thình lình chúng dùng búa
Tamahawk (1) để giết chết cậu
ta.
Búa
Tamahawk
Chúng bao vây, đập đầu giết chết con ông Nguyễn Vạng
Thọ. Xong chúng còn chặt đầu nạn nhân, chắc chúng sợ nhỡ nạn nhân tỉnh lại thì
sự việc sẽ bại lộ, nên chúng chặt đứt dầu
nạn nhân cho chắc ăn.
Khi đem xác về Saigon chôn, bọn Việt Cộng còn nhắn
tin đe dọa gia đình phải âm thầm chôn cất, chúng hâm dọa sẽ giết cả nhà nếu tin
tức được loan tải trên báo chí.
Đây không phải là giết con để trả thù bố vì nếu muốn
trả thù thì chúng đã giết ngay khi cậu ta còn ở Úc mà chỉ là giết người để cảnh
cáo cho những ai đã theo chúng nhưng rồi lại bỏ chúng.
Vụ thứ 2: Con ông
Thẩm phán Trần Thúc Linh.
Ông Trần
Thúc Linh cũng là một Thẩm phán từ thời Đệ Nhất Cộng Hoà. Ông còn là Tổng Thư ký Liên Minh Các Lực lượng Dân tộc
Dân Chủ và Hòa bình Việt Nam của Luật sư Trịnh Đình Thảo. Đây là một lực lượng
do Cộng sản giật dây.
Ông Trần
Thúc Linh có mấy người con học rất giỏi, trong đó có Trần Quốc Chương, sinh
viên Đại Học Y Khoa Saigon. Có lẽ anh bị ảnh hưởng của người cha phần nào, do
đó có một thời gian Chương đã vào Bưng theo Việt Cộng. Sau anh ta về Thành
(Saigon).Nhờ thế lực của bố là thẩm phán nên không bị công an bắt giữ và làm
khó dễ. Anh vẫn được đi học lại.Một hôm
có hai thanh niên lạ mặt tới trường tìm gặp Chương rồi thấy Chương rớt từ lầu hai
xuống đất chết.
Sau
khi Chương bị chết, cảnh sát mở cuộc điều tra, nhưng không ra nguyên do cái chết
của sinh viên Trần Quốc Chương.
Có người
cho rằng phe quốc gia giết Chương để dằn mặt ông Linh vì ông Linh thân Cộng và đang
làm công cụ cho Cộng sản. Giả thuyết này không vững, vì thiếu gì trí thức miền
Nam làm tay sai đắc lực cho Việt Cộng như luật sư Trần Ngọc Liễn, luật sư Ngô
Bá Thành, thẩm phán Triệu Quốc Mạnh, giáo sư Đại Học Khoa Học Nguyễn Đình Ngọc,
nhà văn Vũ Hạnh v.v.. Vậy mà bản thân họ, chứ đừng nói tới con cái họ, vẫnkhông
bị bạc đãi gì, vẫn hưởng bổng lộc Quốc gia và vẫn thoải mái chống chính quyền
Quốc gia! Vậy không lẽ chính quyền Quốc gia lại chỉ thanh toán con ông Trần
Thúc Linh?
Theo bác sĩ Lê Văn Sắc, người học
cùng thời với Trần Quốc Chương cho biết thì hôm đó là ngày thi môn Ký Sinh Trùng (parasitology) của BS Đỗ Thị Nhuận và
Vi Trùng Học (bacteriology) của BS Vũ Quý Đài và Chương bị rớt từ lầu 2,
khu Sinh Hoá của BS Bùi Duy Tâm. Trong một buổi học,
tại Đại Giảng Đường, ngồi bên cạnh Vũ Thị Manh Nha (cháu gọi BS Phạm Vận, chỉ
huy phó Trường Quân Y lúc đó), tự dưng Manh Nha hỏi tôi: “Anh Sắc có biết tại sao anh Trần Quốc Chương bị giết không?” Thực sự
theo cách giết, tôi biết đó là vụ thanh toán chính trị, mà ở Miền Bắc Việt Nam
thường xẩy ra, do Việt Cộng chủ trương, nhưng tôi cũng trả lời: “Không biết”. Vũ Thị Manh Nha bèn bảo:
“Nguyên
do là anh Chương ra mật khu theo Việt Cộng, bỏ về nên tụi nó giết để bảo toàn
bí mật đường dây và cảnh cáo những người đã theo chúng mà lại bỏ chúng về
thành”.
Vậy chỉ
có thể là chính Việt Cộng thanh toán Trần Quốc Chương. Vì việc bỏ bưng về thành
của Chương không có sự chấp thuận của bưng biền là một sự đào thoát.Một khi đã
đào thoát, tức là phản bội.Hoặc giả, trong bưng bọn Việt Cộng đã giao cho
Chương một công tác nào đó mà Chương không chấp hành.Như thế cũng là bất tuân lệnh
của “tổ chức”.Đó là những tội phải bị trừng trị để làm gương (2).
Trên
đây chỉ là hai trường hợp điển hình cách giết người hết sức dã man trong hàng
trăm trường hợp giết người khác nhau của bọn Việt Cộng đối xử với những
người đã theo chúng rồi lại bỏ chúng. Vì thế, những kẻ đã đi theo Việt Cộng,
nhất là những kẻ đã vào đảng, những kẻ đã sinh ra và lớn lên trong thời còn chiết
tranh, họ đã biết thế nào là sự trả thù của Việt Cộng nên họ rất sợ sự trả thù
của Việt Cộng. Do đó chúng ta không lấy làm lạ khi thấy những kẻ gọi là phản tỉnh
hay bất đồng chính kiến, mặc dầu đã ra được ngoại quốc sinh sống, họ vẫn không
dám có một thái độ, một lập trường dứt khoát với chế độ cộng sản Hà Nội.Đừng đòi
hỏi qúa đáng đôi với những người phản tỉnh hay bất đồng chính kiến một khi họ
được Việt Cộng cho ra ngoại quốc sinh sống. Họ còn cha mẹ, vợ con còn ở lại
trong nước.Biết đâu trước khi đi họ còn phải cam kết sẽ thi hành một nhiệm vụ
nào đó cho chúng.
Vụ thứ 3: Cái chết
của gia đình một Xã Trưởng ở tỉnh Định Tường.
Trong
một bài phỏng vấn của Việt Hà, phóng viên đài RFA, ông Uwe Siemon-Netto, ký giả
nổi tiếng người Đức, đã trải qua 5 năm phục vụ tại chiến trường Việt Nam. Sau
khi theo một đơn vị QLVNCH hành quân giải vây một ngôi làng thuộc tỉnh Định Tường
(?) bị Việt Cộng khủng bố năm 1965, ông đã chứng kiến cảnh tượng dã man mà bọn
Việt Cộng đã sát hại cả một gia đình viên Xã Trưởng. Ông kể lại như sau: “Người
trưởng làng cùng vợ và 11 người con của ông bị treo trên cây, bị giết hại một
cách kinh khủng, bộ phận sinh dục của ông bị cắt, lưỡi bị cắt và bị nhét vào mồm.
Ngực của vợ ông ta bị cắt.Tất cả bị treo trên cây vào buổi đêm.Đây là cách mà họ
cảnh cáo người dân trong làng không nên hợp tác với chính phủ Sài Gòn.Tôi biết
chi tiết vì tôi đã vào đó”.
Cảnh
tượng trên đây cũng đã được ông Uwe Siemon-Netto ghi lại trong cuốn “Đức,
A reporter’s love for a wounded people, Uwe Siemon-Netto, page 77, 78” như sau:
“Xác
xã trưởng, cùng nguời vợ và 12 đứa con vừa trai, vừa gái kể cả cháu bé bị treo
lủng lẳng trên các cành cây sào trong sân làng... Dân làng kể lại, họ bị VC bắt
tập họp lại để chứng kiến cảnh tàn sát này. Việt cộng bắt đầu giết em bé nhất rồi
lần lượt giết các em lớn hơn, kế tới người mẹ và sau cùng là nguời cha, viên xã
trưởng. Việt cộng đã giết cả nhà 14 nguời, giết một cách lạnh lùng như thể
bấm cò súng đại liên bắn máy bay...".
Vụ thứ 4: Cái chết
của nhà văn Y Uyên.
Y
Uyên, tên thật là Nguyễn Văn Uy , sinh năm 1943 tại làng Dục Nội, huyện Đông
Anh, Hà Nội. Năm 1954 anh cùng với gia đình di cư vào Nam, cư ngụ tại Hạnh
Thông Tây, Gò Vấp.
Anh
tốt nghiệp trường Quốc gia Sư phạm Sài Gòn năm 1964, dạy học tại Tuy Hòa.Năm
1968 động viên khóa 27 Sĩ quan trừ bị Thủ Đức. Mãn khóa anh được chuyển về đóng
tại Nora, Phan Thiết. Không lâu sau đó bỏ mình trong trận phục kích bên dòng suối
dưới chân núi Tà Lơn, tỉnh Bình Thuận, Phan Thiết ngày 8.1.1969, hưởng dương 27
tuổi
Là
trai thời chiến, lại là một người lính chiến, thì chuyện gục ngã nơisa trường
là chuyện thường.Nhưng cái chết của chuẩn úy Nguyễn Văn Uy không phải là một
cái chết bình thường.Đoạn văn trích dẫn dưới đây là của
bạn bè nhà văn Y Uyên nói về cái chết bi thảm của anh do bọn lính Việt Cộng đã
gây cho anh. Xin
trích một đoạn trong bài “Núi Tà Dôn và dấu chân Uy” của Lê Văn Chính (Sương Biên Thùy) đã đăng
trong Tạp Chí Văn, số 129, phát hành ngày 1 tháng 5 năm 1969 - Tưởng Nhớ Y
Uyên.
“Tôi nghĩ Uy sẽ không bị chết
nếu bị bắt, nếu Uy biết cách nói cho những người ở phía bên kia biết Uy là một
nhà văn. Tôi cũng nghĩ đến trường hợp, sau khi bị bắt, Uy sẽ được ra Hà Nội, và
guồng máy tuyên truyền phía bên kia sẽ khai thác nhà văn của chúng ta. Nhưng tất
cả những điều tôi tưởng tượng đều trái ngược với thực tế, một thực tế phũ
phàng, tàn nhẫn: Y Uyên, sau khi chết rồi,
còn bị bắn bồi mấy phát súng ở mắt, tai và đâm bồi thêm mấy nhát dao ở hai cánh
tay và hai bên hông.”
“Tôi không có mặt khi bạn hữu
tẩm liệm chàng, nhưng Học nói lại những nhận định như thế khi quan sát xác chết
với những đầu đạn, dấu dao trên mình chàng.Có những dấu đạn người ta biết được
là từ đâu, như thế nào, và ngươi ta cũng biết được những dấu đạn nào là vô ích,
là của hận thù.Trên thân xác của Uy, khi chở về Quân y viện, có những dấu đạn
thừa, những dấu dao vô lối.Những dấu đạn, vết dao không thể cắt nghĩa được.Nếu
không phải là chúng có từ những thù hận ghê gớm, những chất ngất căm hờn, thì
không thể làm sao tìm ra lý do giải thích sự hiện diện của chúng trên thân hình
một người đã chết.”
“Từ những dấu đạn vết dao
đó, tôi có một nhận định về những người ở bên kia chiến tuyến.Tôi không hiểu bằng
cách nào, trong cuộc chiến tương tàn, ròng rã hơn hai mươi năm này, những người
lãnh đạo cộng sản đã dạy cho binh lính của họ như thể nào để lòng thù hận chất
ngất mênh mông đến thế?Tôi chấp nhận những viên đạn thứ nhất là hợp lý – Ừ, thì
cứ cho là hợp lý.Nhưng những viên đạn bắn bồi, những nhát dao đâm thêm trên một
xác thân đã chết là những viên đạn, những nhát dao không thể cắt nghĩa, không
thể chấp nhận được.Những người Cộng sản Việt Nam đã làm những điều dã man như
thế, khởi đi từ lòng thù hận, từ sự cuồng tín. Từ đó, chúng ta có một nhận thức
mới, họ mù quáng trong khi chiến đấu, họ không mảy may hiểu về những căn nguyên
cuộc chiến tương tàn này.”
Vụ thứ 5: Cái chết
của gia đình Trung Tá Nguyễn Tuấn.
Vào sáng ngày mồng 2 tết Mậu Thân 1968,tên đặc
công Việt Cộng Nguyễn Văn Lém tự Bẩy Lốp chỉ huy một đơn vị đặc công tấn công
trại Phù Đổng của binh chủng Thiết Giáp ở Gò Vấp. Sau khi chiểm được trại gia
binh, Bảy Lốp bắt giữ gia đình Trung Tá Nguyễn Tuấn và bắt Trung Tá phải chỉ dẫn
cách xử dụng các xe tăng còn để lại trong trại. Trung Tá Tuấn từ chối, thế là Bảy
Lốp giết chết toàn thể gia đình ông, gồm cả một bà mẹ già 80 tuổi. Chỉ có một
bé trai 10 tuổi bị giết nhưng chưa chết được cứu sống.
Ông
Cao Hồng Lê, tác giả bài “Đón Xuân này, tôi nhớ Xuân xưa” (3) cho biết : “Một Trung Úy Thiết Giáp đưa Tướng NN Loan
vào Trại Gia Binh để ông Tướng thấy cảnh vợ con binh sĩ ta bị VC sát hại. Sau
khi đến thăm một số nhà binh sĩ có người bị VC giết, nhiều xác người chưa được
mang đi, còn quàn tại chỗ, Tướng Loan nói ông có người bạn cùng khóa là Đại Tá
Tuấn, Binh Chủng Thiết Giáp, đã giải ngũ nhưng không có nhà riêng ở ngoài thành
phố, nên cả gia đình vẫn ở trong Trại Gia Binh này. Ông bảo ông Trung Úy Thiết
Giáp đưa ông tới nhà Đại Tá Tuấn. Tôi đi theo đến một hầm trú ẩn. Hầm này vốn
là cái xác của chiếc xe M113 đã phế thải, Đại Tá Tuấn xin về đặt bên cạnh nhà,
đắp thêm bao cát bên ngoài, cho vợ con ông làm hầm tránh pháo kích của bọn VC”.
“Khi mở cửa hầm ra thì… tôi rởn tóc gáy trước cảnh tôi nhìn thấy cả gia
đình Đại Tá Tuấn vẫn còn nằm trong hầm. Máu ngập cao cả chục phân tây, kín cả
cái sàn xe thiết vận xa phế thải. Trong vũng máu là 8 xác chết, đủ cả đàn ông,
đàn bà, trẻ con, người nào cũng bị chém đầu lìa khỏi cổ. Cả đến đứa cháu ngoại,
mới 3 tuổi của Đại tá Tuấn về ăn Tết với ông Ngoại cũng bị VC chặt đầu”.
Giáo sư Nghiêm Thẩm
sinh năm 1920 tại huyện Đông Anh tỉnh Vĩnh Yên, nay thuộc Hà Nội. Ông là con thứ
5 của cụ Nghiêm Hoàn Luyến. Anh em ông có
người làm Phó Viện Trưởng Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, như giáo sư
Nghiêm Đằng, có người làm Đại Sứ VNCH tại Malaysia, Jordan, New Zealand như ông
Nghiêm Mỹ. Sau khi tốt nghiệp Trung học ở Hà Nội, ông sang Pháp, học trường
École du Louvre, Paris, ngành bảo tàng học (de Muséologie).
Năm 1956, ông về
nước. Ông phục vụ tại Viện Khảo cổ Sài Gòn, đặc trách khai quật di tích lịch sử,
hướng dẫn các phái đoàn đi nhiều nơi ở miền Nam để khai quật những di chỉ khảo
cổ.
Năm
1961, được bầu làm thành viên Hội đồng điều hành khóa 10 Hội Tiền sử Viễn Đông
(Far Eastern Prehistory Association - FEPA). Cũng trong năm này, ông được mời
làm giáo sư ngành nhân chủng học tại Đại học Văn khoa Sài Gòn và Trường Quốc
gia Cao đẳng Mỹ thuật Gia Định. Ông cũng
là Giám đốc Viện Bảo tàng Sài Gòn.
Ngoài ra, ông còn
được mời làm Giám đốc Viện Khảo cổ Sài Gòn và giáo sư tại Đại học Vạn Hạnh lúc
mới được thành lập; đồng thời, được mời làm cố vấn xây dựng chùa Vĩnh Nghiêm,
giảng dậy tại trường Đại học Chiến Tranh Chánh Trị Đà lạt, Quản thủ Viện Bảo
tàng Quốc gia Sài Gòn, Ủy viên Ủy ban Khoa học Nhân văn của Hội đồng Quốc gia
Khảo cứu khoa học Việt Nam Cộng hòa.
Sau 30 tháng 4 năm
1975, Gs. Nghiêm Thẩm ở lại và tiếp tục việc giảng huấn như trước.Ông làmột nhà
giáo chân chính.Ôngnổi tiếng là một vị giáo sư cương trực,
trọng danh dự của một nhà giáo.Cuộc sống của giáo sư Nghiêm Thẩm tuy thanh bạch
về của cải vật chất, song trong căn nhà ông, chất chứa cả một kho tàng văn hóa
vô giá. Chỉ cần phát mại một pho tượng đồng đen hay một chiếc bình cổ không
thôi, ông đã có thể kiếm được một món tiền khá lớn, đấy là chưa kể đến tủ sách
hiếm qúy của ông.
Giáo sư Đỗ Khánh
Hoan cho biết: “Giáo sư Nghiêm Thẩm chỉ
miệt mài nghiên cứu và giảng dậy, không bao giờ dính dáng chuyện chính trị.”
Sau 30.4.1975, ai
cũng nghĩ, một người luôn luôn xa tránh chính trị như giáo sư Nghiêm Thẩm, chắc
sẽ được sống an thân dưới chế độ mới. Không ngờ, cuối tháng 11 năm 1979, giáo
sư Nghiêm Thẩm bị giết chết một cách tàn ác tại nhà riêng số 29/27 Nam Kỳ Khởi
Nghĩa (tên cũ: đường Công Lý), phường 8, quận 3, Saigon.
Theo sự tường thuật
của Linh mục. Vũ Đình Trác thì vụ sát hại Giáo sư Nghiêm Thẩm xẩy ra vào lúc 11
sáng. Thủ phạm là 2 tên lạ mặt. Chúng tông cửa vào nhà và móc súng ra, uy hiếp giáo
sư Nghiêm Thẩm và yêu cầu phải giao ra chiếc búa khảo cổ của ông. Khi lấy được
chiếc búa khảo cổ, một tên dùng chính
chiếc búa khảo cổ đập 3 búa lên đầu giáo sư, rồi chúng tẩu thoát cùng với
chiếc búa của giáo sư Nghiêm Thẩm
nhưng không hề lấy một món đồ vật qúy giá nào. Gs.
Nghiêm Thẩm nằm chết trên vũng máu.Lúc xẩy
ra án mạng, bà Ngô Thị Dung (người
vợ sau của giáo sư Nghiêm Thẩm) không có ở nhà chỉ có
cô cháu lén nhìn trộm thấy mọi diễn biến. Cô
cháu vội đi tìm bà Ngô Thị Dung. Công an tới lập biên bản và niêm phong tủ sách
của giáo sư.
Linh Mục Vũ Đình
Trác cho biết giáo sư Nghiêm Thẩm có tâm sự với Linh Mục chuyện Tổng Bí thư đảng
CSVN Lê Duẩn, với sự tháp tùng của Nguyễn Tuân, đã vào Nam và cho mời Giáo sư
Nghiêm Thẩm tới khách sạn Majestic đãi đằng và khen ngợi ông, rồi “đưa đơn đặt
hàng” cho ông. Cuối bữa tiệc thịnh soạn, Lê Duẩn nói với Giáo sư Nghiêm Thẩm: “Anh Nghiêm Thẩm, chắc anh biết: cả thế giới
đang coi Việt Nam mình như “đỉnh cao trí tuệ loài người” mà anh cũng được vinh
dự ấy. Việt Nam chúng ta phải làm chủ miền Đông-Nam-Á này. Mọi yếu tố làm chủ hầu
như đã đầy đủ, chỉ còn thiếu một điều…Từ trước tới nay, mấy thằng chép sử “nhãi
ranh’ vẫn cho rằng: nguồn gốc các sắc tộc miền Đông-Nam Á-Châu này là Mã Lai
hay Indonesien. Đại Nga-xô mới tìm được ít dấu vết chứng tỏ rằng Việt Nam chúng
mình mới là thủy tổ.Chúng ta đang làm lại lịch sử Đông-Nam Á-Châu. Khoa nhân chủng
học và khảo cổ của ta lúc này đang phát đạt vô biên, nên anh phải nắm lấy cơ hội
này, với uy tín sẵn có của anh, anh phải viết một bài lớn, thẩm định lại: Dân
Việt Nam là thủy tổ các dân tộc Đông-Nam Á-Châu. Như thế mới đúng ý nghĩa của “Đỉnh
cao trí tuệ loài người” và mới xứng đáng tài năng hiếm có của anh”.
Tôi im lặng một
phút…rồi trả lời hắn: “Uy tín của tôi lúc
này là nói đúng và nói thật. Theo các tài liệu khoa học hiển nhiên, nhất là
khoa khảo cổ học và nhân chủng học quá rõ ràng, tôi không thể viết khác được.
Viết như đồng chí nói là phản khoa học”.
Hắn mỉm cười, bảo
tôi: “Anh nói thế tức là còn đang ở trong
vòng gò bó của sách vở, của óc đế quốc, của hủ lậu, chứ không theo sử quan một
tí nào cả”.
Tôi cảm thấy tức
đầy ruột…nên tôi hơi bạo lời: “Nếu tôi viết
như thế, thì các nhà khảo cổ và nhân chủng học trên thế giới sẽ cho tôi và cả
chế độ tôi phục vụ là con chó chết. Tôi không bao giờ làm chuyện sa đọa ấy”.
Lê Duẩn vẫn không
lộ vẻ tức giận. Hắn hỏi tôi vắn tắt: “Anh
nhất định không làm chuyện đó?”.
Tôi bỗng tìm được
một danh từ xưng hô, trả lời hắn: “Tôi
không thể đáp ứng yêu cầu của đàn anh trong việc này”.
Lê Duẩn ném cho
tôi một cái nhìn có vẻ dữ tợn với câu nói cộc lốc: “Anh nhất định thế…Mong anh đổi ý”.
Tôi cũng nhìn thẳng
vào mặt hắn, trả lời cương quyết: “Tôi
không bao giờ đổi ý”.
Không ngờ đây lại
chính là bản án tử hình
mà Lê Duẩn đã dành cho giáo sư Nghiêm Thẩm, một nhà Khảo Cổ, một nhà Nhân Chủng
Học chân chính, kiên cường và đáng kính.
Trên
đây chỉ là sáuvụ điển hình trong trăm, ngàn vụ giết người một cách độc ác, dã
man và tàn bạo của bọn Việt Cộng mà ông Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam
đã dậy chúng. Điều ngạc nhiên và đáng thắc mắc ở đây là không hiểu tại sao ông
Trần Thúc Linh, một trí thức, có con là anh Trần Quốc Chương bị Việt Cộng giết
bằng cách xô đẩy anh từ lầu hai xuống đất và 2 em của anh Nguyễn Văn Uy tức nhà
văn Y Uyên là Nguyễn Văn Nhã, Nguyễn Văn Hương (có cha bị Việt Cộng lên án tử
hình khiếm diện) đã hưởng nhiều ân huệ của VNCH, có con, có anh bị Việt Cộng giết
dã man như vậy lại có thể cúi đầu nhẫn tâm làm tay sai cho giặc Cộng ?
Lê
Duy San
Chú thích.
(1)
Tomahawk, một loại búa nhỏ mà người da đỏ hay xử dụng trong các phim, ném rất
xa để giết địch thủ.
(2) Theo bác sĩ Lê Văn Sắc, năm 1975-1976, khi BS Văn Văn Của là Trưởng Khu Y Khoa Cộng
Đồng bị đi học tập cải tạo, còn BS Phó Khu Dương Trọng Thiều (em song sinh của
BS Dương Trọng Cư) thì đã quay kịp về Mỹ, không bị ở lại để đi học tập cải tạo
(!!!). Lúc đó, tôi là xử lý thường vụ Khu Y Khoa Cộng Đồng, thường phải
lên văn phòng về các việc hành chánh, có lần cô Huê (thư ký) tự dưng hỏi tôi:
“Anh Sắc có biết Ủy Ban Quân Quản đã ra lệnh cho em phải đưa hồ sơ của Trần Quốc
Chương, để họ duyệt xét, tính phong liệt sỹ, nhưng sau biết vụ này là do họ làm
nên đóng hồ sơ luôn”. Hiện tại thì Dương Văn Đầy (nghe BS Vũ Trọng Tiến bảo
nghe bạn bè trong nước báo) đã bị Việt Cộng thanh toán, đầu độc, chết rồi,
nhưng hiện còn hai, ba bạn cón sống là Nguyễn Huy Diễm, Huỳnh Tấn Mẫm và Vũ
Công, các bạn có thể lên tiếng cho biết có phải chính Dương Văn Đầy đã giết bạn
Trần Quốc Chương và GS Trần Anh không? Nghe nói chính Dương Văn Đầy đã khoe là
đã ám sát GS Trần Anh.
(3) CON ONG, bán Nguyệt San ấn hành tại Houston, Texas, số 179, tháng 2, 2006.