Đại-Tá TRẦN VĂN HAI qua làm Tổng-Giám-Ðốc Cảnh-Sát Quốc-Gia rồi mới thăng lên chuẩn-tướng.
Trước đó, Tướng Hai không quen biết gì tôi. Nhưng tại Tổng-Nha, hồi đó Trung-Tá Nguyễn Mâu cầm đầu Ngành Cảnh-Sát Ðặc-Biệt Trung-Ương, lần nào Tướng Hai đến chủ-tọa những lễ bế-mạc, tỷ như Khóa I Phản-Tình-Báo Cao-Cấp, Khóa I Lãnh-Ðạo & Chỉ-Huy Cao-Cấp CSÐB, v.v..., cũng đều thấy tôi, thủ-khoa, lên đọc diễn-văn, chắc ông đã nhớ mặt rồi; nên khi ông đến thanh-sát Vùng II ― là nơi ông đến nhiều lần, có lẽ là nhiều hơn các Vùng khác ― gặp tôi, nghe tôi trả lời hầu hết mọi điều mà đáng lẽ ra các viên đại-tá, Cao Văn Khanh rồi Cao Xuân Hồng, là cấp CSQG cao nhất tại Vùng, phải trả lời ông, thì ông chú ý đến tôi rất nhiều.
Đại-Tá Khanh đã gặp nhiều lúng-túng trong vụ mời này. Vì một cơ-quan dân-sự cấp Vùng, hồi đó, phải ở dưới quyền hai cấp cao hơn: Trung-Ương chuyên-ngành của mình theo hệ-thống dọc, và viên Tướng Vùng theo hệ-thống ngang. Nhưng hệ-thống ngang thì lấn-lướt hơn; thí-dụ: khi Nha Chiêu-Hồi mở một Ðại-Hội tại Vùng II, do chính Tổng-Trưởng Hồ Văn Châm chủ-tọa, thì phải mời viên Tư-Lệnh Vùng II đồng chủ-tọa; nhưng viên thiếu-tướng Tư-Lệnh cấp Vùng lại cử một viên chuẩn-tướng cấp Khu (Khu 23 Chiến-Thuật) đại-diện; thành-thử, nếu tính đúng theo hệ-thống đẳng-cấp, thì viên Tổng-Trưởng Quốc-Phòng mới là ngang hàng với viên Tổng-Trưởng Chiêu-Hồi; dưới Tổng-Trưởng Quốc-Phòng là Tổng-Tham-Mưu-Trưởng, dưới Tổng-Tham-Mưu-Trưởng là Tư-Lệnh Vùng, dưới Tư-Lệnh Vùng là Tư-Lệnh Khu Chiến-Thuật. Thế nhưng, tất cả các thuyết-trình-viên, đại-diện các Ngành liên-quan, đều phải “kính thưa [chuẩn nhưng gọi là] thiếu-tướng (Tư-Lệnh Khu) đại-diện thiếu-tướng Tư-Lệnh Vùng” trước, rồi mới“kính thưa ông Tổng-Trưởng Chiêu-Hồi” sau.
Ðằng này, Cấp Trên hàng ngang là Trung-Tướng Vĩnh Lộc, tính theo quân-giai thì cao cấp hơn Chuẩn-Tướng Trần Văn Hai nhiều.
Cho nên Trung-Tướng Vĩnh Lộc đã cử Chuẩn-Tướng Lê Trung Tường, là Tham-Mưu-Trưởng Quân-Ðoàn, đại-diện qua dự với Đại-TáKhanh. Nhưng Chuẩn-Tướng Hai có vẻ muốn tỏ ra mình là chủ, mình là chủ-tọa, mình có toàn-quyền chủ-tọa buổi lễ, nhất là khai-mạc bữa tiệc thết-đãi quan-viên.
Quá trưa đã lâu mà Tướng Hai vẫn cứ hỏi thêm chuyện này chuyện kia trong phần thuyết-trình, khiến tôi vừa phải trả lời thay cho nhiều phần-hành khác, vừa làm thông-dịch-viên cho các Phối-Trí-Viên Hoa-Kì, cũng thấy áy-náy cho Tướng Tường và các đại-tá khác từ Quân-Ðoàn qua, đang đợi bên ngoài.
Về sau tôi mới hiểu ra lý-do.
TRƯỚC kia, Đại-Tá Hai từng được cử ra làm Tỉnh-Trưởng TỉnhPhú Yên, đương-nhiên là kiêm Chỉ-Huy-Trưởng Tiểu-Khu ấy, nhưng bị các cấp hữu-quyền tại Quân-Ðoàn II gây sự khó-khăn cho mình. Vì thế nên ông đã có mặc-cảm với giới cầm đầu của Quân-Ðoàn này.
Ðến khi Đại-Tá Hai thăng chuẩn-tướng, việc làm trước tiên của ông là đến Phú-Yên, trong tư-thế mới, thăm lại Tỉnh cũ của mình. Ông đem theo rất nhiều quà, đến viếng nhiều nơi, nhất là các cô-nhi-viện và cơ-sở xã-hội của Phật-Giáo và Ky-Tô-Giáo tại đây. Tôi thấy mọi người, đặc-biệt các nhà tu-hành sở-tại, đều rất vui mừng cảm-động được gặp lại ông như một người thân hơn là tướng-lãnh hay cấp-chức Chính-Quyền.
Hẳn là trước kia ông đã đối-xử với họ tốt đẹp thế nào.
Tướng HAI đi đến Tỉnh nào trong Vùng II cũng có tôi cùng đi theo.
Ông đã chăm-chú hỏi thẳng riêng tôi về nhiều vấn-đề, nhất là Kế-Hoạch “Phụng-Hoàng”.
Có lẽ ông đã nhận thấy quan-điểm của tôi khác lạ với những điều gì mà các viên-chức phụ-trách “Phụng Hoàng” ở cấp Trung Ương, tức tại Tổng Nha CSQG, đã trình lên ông.
TÔI nhớ là có một lần, Tổng-Nha tổ-chức hội-thảo về Phụng-Hoàng, mà người thuyết-trình, vốn chỉ là một tay ngang, lúng-túng trước các nan-đề do tôi nêu ra, đã vội dọa tôi:
─ Những điều nói ra ở đây đều là mệnh-lệnh của chuẩn-tướng Tổng Giám-Ðốc, người nào có gan thì lên cãi lại với Tổng-Giám-Ðốc.
Chắc hẳn Tướng Hai đã nhận ra cái lý của tôi trong những ý-kiến mà tôi nêu lên, nên ông mới chịu kiên-nhẫn lắng nghe.
SAU này, Trung-Tá Nguyên, một sĩ-quan ưu-tú trong binh-chủngBiệt-Ðộng-Quân, theo qua làm Chánh-Văn-Phòng cho ông, đã nói với tôi:
─ Quái lạ, chuẩn-tướng đã đi hầu như khắp nơi, mà chưa gặp ai biết rành mọi việc như anh.
Vui miệng, Trung-Tá Nguyên nói:
─ Ông rất chăm-chỉ và rất liêm-chính, các anh may-mắn có được một người anh cả như ông.
NHƯNG, không lâu sau, tôi nghe nói Trung-Tá Nguyên đã xin trở về đời sống quân-nhân.
Hình như anh sợ mình bị lẫn-lộn với vài kẻ khác, trong số các sĩ-quan mới được Tướng Hai đưa qua CSQG, và mới được giao cho một số quyền-hành...
(Trong cuốn hồi-kí "Cảnh-Sát-Hóa")