Bài thơ này ra đời mùa hè cuối năm học 1955-56, lúc tác giả rời trường Quốc Học, mang theo nhiều hình ảnh đẹp của tuổi đôi mươi. Năm 1958, thi sĩ Vũ Hoàng Chương đã chọn bài thơ để khai mạc mục “Thơ và Thi Nhân” trên báo Tự Do do ông Phạm Việt Tuyền chủ trương, và Chu Tử sau đó có in lại trong một số báo “Sống” đặc biệt về Huế. Với thời gian, và qua các biến cố lịch sử, Huế và người Huế đã đổi thay, và chắc không còn cứ mãi “xuôi bên cạnh cuộc đời” nữa, nhưng chắc nét kín đáo “phong trong một dãy thành” và giấc mơ êm đềm của Ngự Bình “gối đầu trên bến lặng” thì vẫn còn; và đó mới chính là cái đẹp của “Người Con Gái Huế”.
Cầu Trường Tiền. Hình: Internet |
Năm xưa có một người... xưa lắm
Sách vở chưa tròn mộng thủy chung,
Bóng lẻ kinh thành men lối học,
Trăng mùa cổ độ sáng mông lung.
Tháng chín vàng trên vạn ngả đường,
Ngạt ngào suối tóc chảy thành hương;
Một đàn chim trắng nghiêng đôi cánh
Chở bút hoa về tự bốn phương.
Âm thanh mùa ấy nghẹn lưng trời,
Ngói mới nằm ôm gạch đỏ tươi;
Tâm sự chưa nhòa trang giấy trắng,
Chuyện đời chưa ố tuổi hai mươi.
Đã gặp Người trên một chuyến đò,
Nắng chiều xuyên nửa nón bài thơ,
Nửa vòng quai trắng cài môi phượng,
Nửa nụ cười hoa... thuyền cập bờ.
Lòng kín phong trong một dãy thành
Lạnh lùng che khuất ngọn cau xanh;
Ánh vàng còn đọng trên tà áo
Đã cánh mây Tần vội khép nhanh.
Sông Hương mấy độ vàng hanh nắng
Gió chẳng se lòng lụa Trữ La,
Núi vẫn gối đầu trên bến lặng
Trọn đời mơ mãi giấc hoàng hoa.
Nhớ lần khăn gói đưa theo gió,
Cửa lớp đìu hiu phượng cuối mùa,
Một nẻo Trường An sương kín ngõ
Tâm tình còn nặng chuyến đò xưa.
Nghìn sau vẫn một thuyền muôn trước,
Người vẫn xuôi bên cạnh cuộc đời
Ngắm mãi bóng mình trên sóng nước
Quyện vành môi thắm lững lờ trôi?
Anh Vũ, 1956