Mây đen ư, mặc kệ nó, mây đen nào mà chẳng đến lúc tan. Mưa giông ư, mặc kệ nó, mưa giông nào mà chẳng có lúc tạnh. Thất nghiệp ư, nghỉ học ư, lang thang không nhà không cửa ư, có biến cố nào mà chẳng phải qua đi… chỉ cần mình luôn ngẩng đầu lên, thì phía trước sẽ là ánh sáng.
Hòa An
Thứ Hai, ngày 8/6/2015
Tối qua anh Tô đi làm về tặng mình cuốn sổ này. Cuốn sổ bằng bìa cứng, bên ngoài in những đóa hoa màu vàng đỏ trên nền xanh đen. Mặc dù gáy sổ và cả bốn góc đều đã cũ sờn, nhưng chỉ cần mở ra là sẽ thấy thơm mùi giấy mới.
Anh Tô bảo rằng, muốn tặng quà sinh nhật cho em gái mà trong túi anh còn có vài nghìn lẻ, chỉ đủ mua lại cuốn sổ này từ quầy sách cũ trên vỉa hè. Thế nhưng mình thích lắm! Chưa bao giờ mình được nhận quà sinh nhật cả. Mình đã thao thức cả đêm, lúc thì tưởng tượng đến cảnh mình đang vẽ tranh, lúc lại nghĩ hay là viết truyện… Nhưng mơ ước trở thành họa sĩ hay nhà văn là quá xa vời, mà mình thì chỉ có một cuốn sổ nhỏ này thôi. Thế là, cuối cùng mình quyết định sẽ viết vào đó câu chuyện của chính mình. Có lẽ một ngày nào đó đọc lại mình sẽ phải bật cười thích thú, cũng giống như bây giờ mình vẫn hay cười ha ha mỗi khi nhớ lại chuyện ngày xưa vậy.
Này cuốn sổ bé xinh, bạn có hồi hộp như mình bây giờ không? Mình cam đoan rằng bạn nhất định sẽ thấy hãnh diện vì từ giờ bạn đang nắm trong tay cả thế giới của mình!
Anh Tô mới nghỉ việc, và mình thì chẳng còn hy vọng được đi học tiếp nữa. Chuyện chưa đâu vào đâu thì lại có tin nhà mình sắp phải giải tỏa trong nay mai để làm khu đô thị mới gì đó. Mặc dù người ta chưa có quyết định chính thức và cũng chưa thông báo là giải tỏa khi nào, nhưng cũng đủ khiến mình sống trong nỗi thấp thỏm và lo âu suốt mấy ngày qua.
Mình tưởng tượng về đủ thứ tồi tệ sẽ xảy ra, ngay cả trong giấc mơ mình cũng lo đội quân giải tỏa sẽ đến, và anh em mình thì không biết phải đi đâu về đâu. Rồi mình lại nghĩ đến em Ly. Ly còn phải đi học chứ, chẳng mấy mà sẽ vào lớp 1, mình không muốn Ly phải thất học giống mình chút nào.
Trong lúc mình đang vẩn vơ nghĩ ngợi như thế thì anh Tô chạy đến kéo mình ra chỗ cửa sổ. Ồ, thì ra là cầu vồng! Cầu vồng rực rỡ sáng bừng như một nửa quả cầu ngũ sắc chia bầu trời thành hai mảnh: Một bên vẫn là những đám mây xám xịt, còn một bên lại là vòm trời bát ngát trong xanh. Đó là một màu xanh tươi sáng, tươi sáng một cách kỳ lạ khiến mình cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn mãi. Lần đầu tiên trong đời mình nhận ra rằng: Bầu trời thật đẹp! Cho dù chẳng bao giờ hết những đám mây đen, cho dù đâu đó cuồng phong đang thét gào gầm rú, và cho dù mưa cứ tuôn rơi xối xả, thì bầu trời vẫn đẹp. Cả trăm ngàn năm qua, bầu trời vẫn ở đó, vẫn cao xanh vời vợi, vẫn rực rỡ nắng vàng.
Thế thì sao mình lại phải buồn nhỉ? Mây đen ư, mặc kệ nó, mây đen nào mà chẳng đến lúc tan. Mưa giông ư, mặc kệ nó, mưa giông nào mà chẳng có lúc tạnh. Thất nghiệp ư, nghỉ học ư, lang thang không nhà không cửa ư… có biến cố nào mà chẳng phải qua đi! Cứ cho là anh Tô chưa thể tìm được việc, thì mình còn có hai bàn tay mà, mình cũng sẽ đi làm. Và cứ cho là ngôi nhà này sẽ bị giải tỏa, thì chân trời này rộng lớn thế, sợ gì không tìm được chỗ dừng chân?
Bây giờ thì mình không còn buồn nữa, à, thực ra là vẫn có buồn một tí ti, nhưng mà cảm giác này sẽ sớm qua thôi. Mình tin vào cuộc sống, tin vào bầu trời, chỉ cần mình luôn ngẩng đầu lên, thì phía trước sẽ là ánh sáng.