Với tất cả niềm tin sắt son và bất tử chúng ta xem nhà tù là nơi ngủ trưa, đồn công an là nơi đấu tranh, tòa án là nơi khẳng định chính nghĩa, đồng đội là nơi sưởi ấm, thế giới tự do là nơi ủng hộ, và ngày mai chính là bây giờ...
Trần Quốc Việt (Danlambao) - Tư tưởng và tấm lòng vạch ra con đường đấu tranh trên bản đồ lương tâm của chúng ta. Những nẻo đường riêng tư như vô vàn những dòng suối nhỏ tụ về bên nhau để cùng nhau mở con đường chung đến mùa xuân trường tồn của dân tộc - mùa xuân tự do, dân chủ và phẩm giá con người.
Chúng ta lên đường sau khi phá tan bức tường sợ hãi đã kìm hãm cuộc sống tinh thần và nhân phẩm của mình. Từ đấy, theo ngọn hải đăng tự do chiếu sáng trong lòng, chúng ta lên đường. Đường đi muôn trùng khó khăn nguy hiểm nhưng chúng ta vẫn đi dù giữa đêm trường hay trong mưa bão để tiến về tương lai.
Kẻ trước người sau đi mãi không ngừng. Niềm tin về chính nghĩa là hành trang duy nhất mỗi người mang theo. Những bước chân đi mãi từ thế hệ này sang thế hệ khác đã tạo thành con đường đi bền bỉ đến tương lai tươi sáng của quê hương. Thế hệ trước nhường bước chân mở đường tiếp cho thế hệ sau. Đầu xanh và đầu bạc đồng hành trên đường thiên lý vì những thế hệ tương lai và vì sự sinh tồn của Việt Nam.
Với tất cả niềm tin sắt son và bất tử chúng ta xem nhà tù là nơi ngủ trưa, đồn công an là nơi đấu tranh, tòa án là nơi khẳng định chính nghĩa, đồng đội là nơi sưởi ấm, thế giới tự do là nơi ủng hộ, và ngày mai chính là bây giờ.
Chúng ta đi không ngừng. Chúng ta phải đi từ mùa xuân này đến mùa xuân khác vì chúng ta nhận thức rằng mất tự do và nhân phẩm tất cả cuộc đời của tất cả các công dân và dân tộc chỉ là mùa đông vô tận.
Hôm nay những hoa cúc, hoa mai nở dọc hai bên đường để đón xuân về. Tình xuân cũng đượm nồng trong lòng những người đấu tranh đang đi trên đường. Chúng ta dừng lại ngắm những đóa hoa xuân vàng tươi và chào xuân về. Trước thềm xuân chúng ta chào đồng đội và chúc cho nhau niềm tin và can đảm - vũ khí của những người đi mở đường.
Từ trên đỉnh cao của mùa xuân, chúng ta tự hào ngoái nhìn lại những núi cao và thác dữ chúng ta đã vượt qua và cùng nhau tưởng niệm những đồng đội đã khuất, và nhớ về những đồng đội đang khắc khoải trong tù, và nhớ những đồng đội phải bỏ cuộc.
Hoa cúc và hoa mai vàng rực lên trong ánh nắng mùa xuân như thúc giục chúng ta - những người đi gieo hạt mùa xuân cho dân tộc-đứng lên, xốc lại hành trang để tiếp tục lên đường. Chúng ta hãy đi, đi mãi cho đến ngày hoa xuân tự do nở suốt bốn mùa trên khắp quê hương thân yêu.