Sunday, 9 February 2014

EM MUỐN LÀ HOA CÀ PHÊ TRẮNG - Nguyễn Thị Thanh Dương



Em muốn là hoa cà phê trắng,
Nở trên sườn đồi đất đỏ Bazan,
Dù nơi ấy chưa lần nào em đến,
Những vườn cà phê trồng ở Tây Nguyên.
 
Như người Tây Nguyên hiền lành đơn giản,
Tháng hai tháng ba đến hẹn lại về,
Trên nương rẫy hoa vươn ra tìm nắng,
Đẹp từng chùm màu hoa trắng cà phê.
 
Ly cà phê đen, cà phê đen đá,
Hương vị cà phê quen thuộc từ lâu,
Thiếu ly cà phê chắc anh thấy nhớ,
Mà chẳng hỏi cà phê ấy từ đâu.
 
Cây cà phê khí hậu miền nhiệt đới,
Châu Phi, Ả Rập, Châu Mỹ xa xôi,
Cà phê ngon nổi tiếng trên thế giời,
Cà phê Việt Nam góp mặt với đời..
 
Em muốn là hoa cà phê trắng,
Hoa mọc từng chùm trải dài trên cành,
Buổi sáng sớm khi sương đêm còn đọng,
Hoa vẫn đong đưa vẫn tỏa hương nồng..
 
Bên ly cà phê anh ngồi trầm tư,
Quán cà phê quen, quán cà phê lạ,
Em chỉ gặp anh hình ảnh trong mơ,
Nên vẫn muốn được cùng anh tri kỷ.
 
Em muốn là hoa cà phê trắng,
Không chỉ làm đẹp trên nương rẫy xa,
Em sẽ được gần anh trong đời thật,
Vì anh là người thích uống cà phê.
 
Tháng mười một quả cà phê sẽ chín,
Có mùi hoa thơm em đã hẹn thề,
Trong hương vị ly cà phê anh uống,
May ra mùi hương em sẽ theo về.

Nguyễn Thị Thanh Dương