Sunday 12 April 2015

Gặp lại cờ Vàng - Nguyễn Bá Chổi

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Hắn khựng lại khi thấy cái mẫu màu vàng với ba sọc đỏ trên mũ kiểu lính trận của người Mỹ cụt một chân ngồi xe lăn bên cửa ra vào tiệm bán tạp phẩm Ron của người Đại Hàn. Hắn nhìn kỹ và nhận ra đó là quốc kỳ nước Việt Nam Cộng Hòa của hắn xưa kia... Bỗng dưng hắn cảm giác như một luồng điện chạy xuyên suốt thân thể. Quên mất cái dè dặt cố hữu mỗi khi phải giao tiếp hỏi chuyện người lạ, nhất là với người lạ ngôn ngữ bất đồng, hắn vận dụng vốn liếng tiếng Anh vừa học được qua lớp ESL từ trường Đại học Cộng đồng Everett hớn hở chào “hai” người Mỹ, và tự giới thiệu tên, từ đâu đến, lão trịnh trọng:

- May I ask you a question, Sir?

Người Mỹ có vẻ tươi tỉnh, nhanh nhẹn đáp:

- Of course!

Hắn mừng khúm vì người Mỹ đã hiểu được hắn và thấy anh ta cũng rất vuị. Sau mấy câu trao đổi ngắn ngủn, hai bên hiểu ra nhau đã từng một thời chung chiến tuyến. Người Mỹ tự giới thiệu tên Bob, và vội vã bươn bươn cái chân còn lại cố rướn khỏi xe lăn đưa cao hai tay siết chặt lấy hắn, đọc cho hắn địa chỉ apartment anh ta và mời hắn sớm ghé khi nào tiện. Bob rưng rưng nước mắt khiến hắn thắc mắc người cựu chiến binh Mỹ xúc động vì cuộc gặp gỡ đã vô tình gợi anh nhớ lại những kỷ niệm xa xưa, nhớ đồng đội đã mất, hay vì tiếc thương đôi chân anh đã để lại chiến trường bên kia nửa vòng trái đất hay… Phần hắn, hắn thấy lòng phấn chấn lâng lâng cảm giác như chưa bao giờ. Cả một luồng sinh khí bừng bừng chạy tràn khắp châu thân hắn.

1975-1995. Đã hai mươi năm. Nước mất, nhà tan, tù đày, tủi nhục, uất hận, khật khưỡng cuộc sống, đã làm nhạt nhòa, mờ phai dần dà bóng cờ mà hắn đã tự nguyện qùy gối tuyên thệ bằng hết tâm can. Đã hơn một lần thịt rách máu đổ bảo vệ cho đến giờ phút cuối cùng cuộc mạt nước. “Mất đất nước là mất tất cả”. Mặc dầu trong suốt những tháng năm “học tập cải tạo”, hắn chưa hề được cán bộ quản giáo khen một lần “lao động tốt học tập tốt”, nhưng hắn lại rất thông suốt “tư tưởng bác”, để “vận dụng một cách tài tình sáng tạo vào thực tiễn” cuộc sống. Hắn thường phán với bạn bè, rằng “sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng chân lý Nguyễn Văn Thiệu ấy không bao giờ thay đổi.” Suy từ cái chân lý đó mà ra, Cờ Vàng ba sọc đỏ của hắn cũng đã mất luôn theo Nước lâu rồi. Còn chăng là hình ảnh những lá cờ phủ lên quan tài đồng đội hắn hiện về thỉnh thoảng trong những giấc chiêm bao, và khi tỉnh giấc, hắn nghĩ nhiều đến những người nằm trong quan tài hơn nhớ tới lá cờ.

Thực ra lúc mới “được chính phủ cách mạng nhân đạo” chẳng những “khoan hồng tha chết”, vì tội ngoan cố chống lại đến cùng cái bánh xe lịch sử vĩ đại made in Liên Xô và Nhân Dân Trung Cuốc khi nó lăn đến Căn Cứ Nước Trong ở Long Thành, sau khi đã vượt sông Bến Hải, xẻ dọc Trường Sơn, lăn gần hết cả Miền Nam một cách rất là ngon ơ, khiến cho ngài Đại tướng Văn Tiến Dũng đã (viết) “đại thắng mùa xuân” mà vẫn còn cay cú; cách mạng lại còn “nhân đạo” cho hắn vào “đại học” để được học đại thành “con người mới xã hội chủ nghĩa”, mà nếu căn cứ vào thời gian thọ giáo thì ít ra cũng đã tốt nghiệp cỡ tiến sĩ, hắn đã nuôi mộng Cờ Vàng. Nhưng giấc mộng mới lóe lên đã tắt ngay sau khi hắn trải qua nhiều đêm vắt tay lên trán thao thức. Cả một giải giang sơn, với một triệu binh tướng được đào tạo huấn luyện đàng hoàng hẳn hoi, với tàu bay tàu bò tàu bơi, súng to súng nhỏ súng dài súng ngắn, lựu đạn dùi cui, lại có đồng minh giàu của giàu lòng giàu người đứng sau lưng khi nào cũng hứa “quyết bảo vệ đến cùng Thành Trì Tự Do”. Vậy mà chưa đánh đã chạy. Chạy từ cấp tối cao chạy xuống. Lớn chạy trước, vừa vừa chạy sau. Có đám cắm đầu cắm cổ chạy; có đám vừa chạy vừa ngoái cổ lại lừa đám dzịt đẹt “tử thủ”, “đi Mỹ làm gì có cà pháo mắm tôm”. Chạy trước cái đám quân ngơ ngơ ngáo ngáo áo quần luộm thuộm mặt mũi túi tăm, hình thù dị hợm, chiến thuật chẳng ra chi. Như trận đánh hợp đồng tác chiến Bộ Binh Thiết Giáp chúng nhắm vào quân phe hắn ngày 27 tháng Tư 75 nơi Ngã Ba Thái Lan ngoài Vòng Đai Long Bình. Đội hình tiến quân của cách mạng y chang đàn bò lững thững vàọ thành phố; ngờ ngờ đem nguyên một dàn T.54 mới toanh phơi bụng cho “quân Ngụy” phơ sach… Vậy mà, quân ta đã buộc phải buộc một sớm một chiều… tan tành mây khói. Hàng thần lơ láo và những năm tháng đòn thù. Còn gì nữa đâu mà mộng mị. Thôi thì thôi. Rán nín thở qua sông, để may ra còn xác mà trở về quê phụng dường cha mẹ già đã phải xa con từ thời chinh chiến. Mộng Cờ Vàng đã chết. Ôi Cờ Vàng, ngàn thu vĩnh biệt! Requiescat in pace!

Vậy mà hôm nay, hai mươi năm sau, trên xứ lạ đất khách, tình cờ thấy lại lá Cờ Vàng ba sọc đỏ, chỉ bằng mẩu kim khí cỡ lớn hơn đốt tay, trên mũ người cựu binh Mỹ xa lạ, hắn thấy hồn như tràn ngập thần khí từ đâu thổi vào. Hắn quên tuột luốt cái giá buốt đông phong bắc Mỹ đang hắt vào mặt, bò lên tai. Hắn trở về trong khoảnh khắc đứng trên quê nhà, dưới bầu trời nắng ấm, lòng rạo rực tuổi thanh xuân.Và một rừng Cờ Vàng ba sọc đỏ. Cờ đã quen ta từ những “ngày xưa còn bé” sáng sáng nơi sân trường vang vang “Này công dân ơi …”; Cờ thân thương gần gũi vờn hôn lên mặt hắn trong toán Quốc Quân Kỳ những dip diễn hành lễ trên Đồi 4100 Thủ Đức. Cờ phất phới chào mừng những đoàn quân chiến thắng trở về. Cờ tung bay ngạo nghễ trên cổ thành Quảng Trị. Lão bần thần, ngất ngây. Hắn cay cay khoé mắt. Tai hắn phần phật tiếng cờ vỗ đều lên quan tài cố Trung úy Lê Văn Hải Thiết Đoàn 14 Kỵ Binh trên chiếc GMC từ Quy Nhơn về Sài Gòn trong hai đêm ba ngày qua bảy trăm cây số; chặng nào cũng nơm nớp lo sợ đồng đội bị “người chết hai lần”, trong tình hình còn ngột ngạt hậu Mùa Hè Đỏ Lửa. Hắn nghĩ, chắc là Cờ Vàng, hồn thiêng sông núi, nhìn thấy trong chiếc cặp hồ sơ lão mang theo, có tờ điện tín của vợ người lính trong quan tài với nội dung, “Em sắp sinh con đầu lòng . Anh xin phép về với em gấp”. Cờ vẫy gọi. Cờ đón chào. Cờ vinh danh. Cờ reo vui. Cờ ngậm ngùi thương tiếc... Cờ bi xỉ nhục, phanh thây… Hắn thấy Cờ Vàng cùng khắp.

Hắn bước ra khỏi quán Ron.Trời đất, khung cảnh chung quanh toàn một màu vàng. Hắn thấy quần áo trên người lão biến thành màu olive, cái mũ xì po trắng Nike trên đầu lão phản chiếu trên tấm kiếng xe chạy ngược chiều thành cái mũ nồi đen. Lão rảo bước. Mạnh mẽ, hiên ngang, như đôi chân hắn đang trong bốt đờ xô.

Tối nay, hắn sẽ diễn tả với vợ con thế nào cho hết được nỗi niềm của hắn khi gặp lại Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ sau hai mươi năm. 

(Trích từ "Hai Người Cựu Chiến Binh")