Friday, 22 September 2017

Sổ Tay Ký Thiệt kỳ 165 “Hòa hợp hòa giải”, thiên bi kịch trường giang

Tình nghĩa của người cộng sản Việt Nam là như thế, ai muốn nhào vô hòa giải hòa hợp, xin mời! (hết trích)

“Hòa hợp hòa giải”, thiên bi kịch trường giang đẫm máu và nước mắt của csvn chưa hạ màn.
 
 
Sổ Tay Ký Thiệt kỳ 165
 
“Hòa hợp hòa giải”, thiên bi kịch trường giang
 
“Hòa hợp hòa giải” là một bi kịch dài do đảng Cộng sản VN biên soạn và đạo diễn, được mở màn từ năm 1946 với vở tuồng “Chính Phủ Liên Hiệp”  do Hồ Chí Minh làm chủ tịch và Vĩnh Thụy (Vua Bảo Đại) được mời làm cố vấn tối cao. Không bao lâu sau, những “sự số” rùng rợn và đẫm máu diễn ra, các thành phần yêu nước không cộng sản đã bị vu cáo và loại trừ (thủ tiêu, trốn khỏi vùng kháng chiến hay chạy thoát sang Tàu). “Cố vấn tối cao” Vĩnh Thụy cũng phải lánh nạn bên Tàu. Vở tuồng hòa hợp hòa giải đầu tiên hạ màn với việc HCM và bè đảng độc chiếm quyền lực và danh nghĩa “kháng chiến” cho đến năm 1954 trở thành chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa nắm toàn quyền cai trị miền Bắc VN (theo Hiệp Định Genève.                                                                               
 
Vở tuồng “hòa hợp hòa giải” màn thứ hai được kéo màn cùng lúc CSBV mở cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam với lớp lang, tuồng tích “phong trào hòa bình”, “thành phần thứ ba” ở hậu phương Sài-Gòn thủ diễn cho đến 30.4.1975 thì hạ màn với xe tăng Liên-xô cắm “cờ giải phóng” xanh/đỏ cán sập cổng Dinh Độc lập vào bắt ông tổng thống thuộc “thành phần thứ ba”!
 
Vở tuồng “hòa hợp hòa giải” màn thứ ba là nghị quyết 36 kiểu nhằm vắt sữa “Việt kiều” ở hải ngoại, trong đó có hàng triệu thuyền nhân đã “thí mạng cùi” chạy trốn “cách mạng” và bị phỉ báng là “đĩ điếm, ma cô, cặn bã ở miền Nam”. Đầu năm nay, vở tuồng “hòa hợp hòa giải” màn thứ ba có những đào kép mới để chơi trò 36 kiểu, dụ dỗ các ông bà “nhà văn phản động” ở hải ngoại. Gần đây nhất là lá thư tình mùi mẫn đề ngày 1.9.2017 của Nhà thơ Hữu Thỉnh, chủ tịch Hội Bồi Bút ở Hà-Nội gửi “Nhà văn Quân đội Ngụy” Phan Nhật Nam ở “Thủ đô Tị nạn” Quận Cam, Mỹ Quốc, nội dung như sau:
 
Thưa anh,
1/ Để đỡ đường đột, xin giới thiệu. Tôi là Hữu Thỉnh, người từng đọc anh đã lâu, hiện nay đang làm việc tại Hội Nhà văn Việt Nam. Tôi mới gặp Thụy Kha vừa ở bên ấy về, cho biết có gặp anh và hai người đã từng cùng nhau uống bia vui vẻ. Đấy quả là một sự kiện bất ngờ thú vị. Với dư âm của các cuộc gặp ấy, tôi viết thư này thăm anh và bày tỏ nguyện vọng "tái bản" cuộc gặp ấy, và di chuyển nó về quê nhà với quy mô rộng hơn, thời gian dài hơn trong khuôn khổ một cuộc gặp mặt của Hội Nhà văn Việt Nam với các nhà văn Việt Nam đang sống và làm việc tại nước ngoài. Đây là một cuộc hội ngộ mà chúng tôi mong mỏi từ lâu, nay mới có thể thực hiện được. Với ý nghĩa cao cả, góp phần làm giàu các giá trị truyền thống của dân tộc, xứng đáng để chúng ta vượt qua mọi xa cách và trở ngại, cùng ngồi lại với nhau trong tình đồng nghiệp. Tôi chờ đợi được anh chia sẻ điều đó và chân thành mời anh tham gia sự kiện nói trên.

Anh Nam ơi, tôi muốn nói thêm rằng, chúng ta đều không còn trẻ nữa. Tôi hình dung cuộc gặp này là rất có ý nghĩa cho những năm tháng còn lại của mỗi chúng ta. Tôi cũng dự đoán rằng, có thể có những khó khăn. Nhưng từ trong sâu thẳm thiên chức nhà văn, chúng ta cùng chọn Dân Tộc làm mẫu số chung để vượt qua tất cả.

2. Cuộc gặp mặt dự kiến sẽ diễn ra từ 20 đến 25 tháng 10 năm 2017 tại Hà Nội và một số địa phương ở phía Bắc. Trường hợp anh Nam, Ban tổ chức sẽ lo chi phí toàn bộ đi về và thời gian tham gia Cuộc gặp mặt. Vì là lần đầu, còn nhiều bỡ ngỡ, xin anh vui lòng lấy vé giúp và cho biết thời gian chuyến bay để chúng tôi ra đón anh tại sân bay Nội Bài. Quá trình chuẩn bị có gì cần trao đổi, xin anh cho chúng tôi biết sớm.

3. Ngay sau khi được hồi âm của anh, tôi sẽ gửi giấy mời chính thức cùng chương trình của Cuộc gặp mặt. Mùa Thu Hà Nội cùng những giá trị bền vững của tâm hồn Việt đang chờ đón Cuộc gặp mặt của chúng ta.
Chúc anh sức khỏe, may mắn, gia đình hạnh phúc và mong sớm nhận tin tốt lành. (ngưng trích)
 
Và, dưới đây là thư trả lời của Nhà văn Phan Nhật Nam đề ngày 9.9.2017 gi Ông Hữu Thỉnh, Hội Nhà Văn Hà Nội:
 
Tôi, Phan Nhật Nam, nguyên là một sĩ quan cấp Đại Úy Hiện Dịch Thực Thụ thuộc Sư Đoàn Nhẩy Dù/Quân Lực VNCH gởi đến Ông Hữu Thỉnh, Chủ Tịch Hội Nhà Văn Hà Nội để trả lời thư đề ngày 1 tháng 9, 2017 qua điện thư của Cô Đào Kim Hoa.
#1-Từ vị thế một quân nhân thuộc đơn vị tác chiến của Quân Lực Miền Nam như trên vừa kể ra, với tính khách quan, độc lập của người không liên hệ đối với sinh hoạt của giới văn hóa, học thuật trong nước, ở Hà Nội trước, sau 1975.. Tôi có thư nầy để trả lời mời gọi mà ông Hữu Thỉnh đã trực tiếp gởi đến cá nhân tôi nhằm thực hiện tiến trình gọi là "Hòa Hợp Hòa Giải". Câu trả lời trước tiên, dứt khoát là: Tôi xin được hoàn toàn từ chối sự mời gọi vì những lẽ..
 
#2- Là một người sinh trưởng từ thập niên 1940, tiếp sống qua hai cuộc chiến 1945-1954; 1960-1975, thực tế lịch sử, chiến tranh, xã hội Việt Nam trước, sau 1975 đã cho người lính chúng tôi xác chứng: KHÔNG HỀ CÓ CHỦ TRƯƠNG HÒA HỢP HÒA GIẢI từ người/chủ nghĩa/chế độ cộng sản trong lý thuyết cũng như qua sách lược hành động.
 
#3-Từ thực tiễn của #2 thêm kinh nghiệm mà bản thân cá nhân là một đối tượng thụ nạn của thành phần gọi là "Ngụy Quân-Ngụy Quyền" thuộc chế độ Quốc Gia Việt Nam (1948-1954); Việt Nam Cộng Hòa (1955-1975) đến hôm nay vẫn tiếp tục bị miệt thị, xuyên tạc, và triệt hạ dẫu chiến tranh đã chấm dứt từ 1975.
 
#4- Trong tình thế chung nhất của #2;#3, chắc chắn rằng không thể nào thực hiện được "Hòa Hợp Hòa Giải" như thư ông Hữu Thỉnh đề nghị! Cũng bởi, giới Nhà Văn chính là đối tượng hàng đầu bị bách hại đối với tất cả chế độ cộng sản Đông-Tây. Lịch sử đẫm máu 100 năm của chế độ cộng sản từ 1917 đến nay như một vũng tối ghê rợn phủ chụp lên lương tri nhân loại.. Hỏi thử buổi gặp mặt Tháng 10 tại Hà Nội (cho dẫu thực lòng đi nữa) sẽ gây được tác dụng gì? Nhà Văn? Nhà Văn Việt Namđích thực là những ai? Nhưng đây không phải là vấn đề của cá nhân tôi - Trước sau chỉ là một Người Lính-Viết Văn. Cũng bởi, tôi chưa hề nhận Chứng Chỉ Giải Ngũ của Bộ Quốc Phòng/VNCH cho dù đã không mặc quân phục từ 1975    
 
#5- Cuối cùng, với bản chất đơn giản, chân thật của một Người Lính, tôi có một đề nghị như sau: Để thực hiện tinh thần và nội dung "Hòa Hợp, Hòa Giải Dân Tộc" như lá thư mời của ông Hữu  Thỉnh đã đề cao.. Hệ thống cầm quyền, cụ thể thành phần cán bộ làm công tác văn hóa, học thuật, truyền thông, báo chí.. dưới chỉ đạo của Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng nơi Hà Nội chấm dứt, điều chỉnh MỘT CÁCH THÀNH THỰC danh xưng miệt thị "Ngụy Quân/Ngụy Quyền" trong tất cả sử liệu, văn khố, tài liệu giáo khoa, văn thư hành chánh, sinh hoạt xã hội.. Cụ thể hơn hãy chấm dứt cách biểu tình với lời hô "Đả đảo Thương Phế Binh VNCH!!" như đã xẩy ra nơi Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn! Hãy nhìn lại.. Thương phế binhVNCH là những lão nhân phế binh, thương trận đã không được sống với dạng Con Người từ 30 Tháng 4, 1975. Hãy để cho Người Lính QLVNCH còn sống sót và gia đình được trở lại Miền Nam sửa sang phần mộ Chiến Hữu nơi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là nơi giới cầm quyền Hà Nội chủ trương phá bỏ một cách có hệ thống, dẫu người chết gần nửa thế kỷ qua không thể nào đe dọa đối với Chế độ XHCN! Xin hãy "Hòa Hợp Hòa Giải" với những người đã chết. Với người đang cố sống sau thảm họa Formosa, Nghệ An. Hãy hoà hợp, hòa giải với “Khúc ruột ở trong nước” trước. Khi ấy không cần mời, chúng tôi “Khúc ruột ngàn dặm” sẽ về. Về rất đông. Người Viết Văn - Lương Tri và Chứng Nhân của Thời Đại sẽ VỀ. TẤT CẢ CÙNG VỀ VIỆT NAM .   (ngưng trích)
 
Nhân đọc hai bức thư tình của hai nhà văn Quốc/cộng, bèn mò mẫm vào Google tìm hiểu thêm về cái nghị quyết 36 kiểu thì gặp bài “Hòa hợp hòa giải: Viên thuốc độc bọc đường” của Trần Thảo trên Blog Anh Ba Sàm ngày 1.2.2017, trong đó có đoạn như sau:
 
Nhân việc này, tôi lại nhớ tới bài tôi viết cách đây không lâu, tựa đề “NÓI CHUYỆN TẦM PHÀO VỚI ÔNG HỮU THỈNH”, trong đó tôi viết theo lối phiếm luận về cái gọi là THÔNG ĐIỆP do nhà thơ Hữu Thỉnh, Chủ Tịch Hội Nhà Văn Việt Nam, sau khi thảo luận với Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, đưa ra. Thông điệp ấy cho biết vào dịp Giỗ Tổ Hùng Vương, 10 tháng 3 âm lịch năm Đinh Dậu 2017, Hội Nhà Văn Việt Nam sẽ mời những nhà văn nam nữ Việt Nam ở hải ngoại về tham dự một hội nghị văn học hòa hợp hòa giải, cho dù trước năm 1975 những nhà văn này đã đóng góp thế nào với chế độ cũ. Nghe cái thông điệp do Hữu Thỉnh đưa ra, thật sướng cái lỗ tai! Nhưng tên nhà thơ gà tồ này quá non nớt. Nghệ thuật dụ dỗ người khác phải có đủ những yếu tố sau đây: Miệng lưỡi phải ngon ngọt, miếng mồi phải thơm tho. Hữu Thỉnh đã bàn tính kỹ lưỡng với Tổng Trọng, nhưng xem ra nhà thơ gà tồ đã làm Tổng Trọng thất vọng rồi! Phù phép lừa bịp của Hồ Chí Minh truyền tới đời của Hữu Thỉnh đã không được trau dồi, đã quá lỗi thời, chỉ thoáng qua tai là người ta nhìn ra những sơ hở trần trụi.

Thứ nhất, nhà thơ gà tồ ra mặt hòa giải văn học, kêu gọi văn nhân nghệ sĩ VN hải ngoại về “LÀM GIÀU” cho nhà nước, nhưng cũng chính cái mặt mốc Hữu Thỉnh này không lâu trước đây còn lôi mấy vị văn nhân nghệ sĩ của phong trào NHÂN VĂN GIAI PHẨM miền bắc thời 1956 ra đấu tố tiếp để lấy điểm với chế độ. Lời đấu tố của Hữu Thỉnh như thế nào thì không nói cũng biết, toàn là những lời thối tha của một tên bưng bô văn học. Những người bị án oan trong vụ NVGP ở miền bắc cho tới ngày nay vẫn không hề được xin lỗi, không được phục hồi danh dự, thế mà Hữu Thỉnh lại bỏ công múa mép kêu gọi văn nhân nghệ sĩ VN hải ngoại về họp hội nghị hòa giải? Hội Nhà Văn VN có cả ngàn hội viên, danh tài hàng hàng lớp lớp, đảng dùng không hết, vậy gà tồ bỏ vòi ra hải ngoại câu độ mấy nhà văn về để làm gì? Về để sắp hàng sau lưng đồng chí chủ tịch à? để phụ giúp gà tồ viết thơ văn bốc đảng lên tầng mây? Nghe mà phát ớn, đừng giỡn chứ cha nội! Nhà thơ gà tồ mới than như bọng là không có tiền để trang trải cho chi phí của hội, bây giờ tiền đâu mua hoa tươi chưng bàn chủ tịch cho đẹp, mua trà lá bia rượu đãi đằng anh chị nhà văn hải ngoại về hội nghị hòa giải đây cha? Mời người ta về, mà giọng của thông điệp nghe phát ngứa lỗ tai, cái gì mà “Sông Thạch Hãn vẫn còn ứa máu … chúng ta lấy đại nghĩa dân tộc … để mời những nhà văn VN ở hải ngoại còn lương tri, về LÀM GIÀU cho đất nước …” Một nhà thơ từng đoạt giải thưởng lớn (nghe nói là ăn gian) về thơ với hai tập THƯƠNG LƯỢNG VỚI THỜI GIAN và TRƯỜNG CA BIỂN mà đưa ra cái thông điệp mời khách đầy vẻ kẻ cả, ban phát ơn sâu nghĩa đậm như thế quả là tên nô tài vô dụng của Tổng Trọng!

Hãy dẹp nhà thơ gà tồ qua một bên, hãy nói về Tổng Trọng, Thủ Tướng Phúc, Chủ Tịch Quang để xem mấy ông này hô hào hòa hợp hòa giải như thế nào?

Tổng Trọng thì hay thậm thò thậm thụt cửa sau với thuộc hạ tay sai nên ít nghe ổng kêu gào hòa hợp hòa giải gì, chỉ có mặt nổi là hai ông Nguyễn Xuân Phúc và Trần Đại Quang đưa ra lời dụ hoặc Việt kiều. Ông Phúc thì phong chức cho mỗi Việt kiều làm đại sứ của nước CHXHCNVN ở nước sở tại. Lúc mới nghe lời kêu gọi đầy dụ hoặc của ông Thủ Phúc, tôi mừng quýnh, tính nộp đơn xin ông Phúc cho tôi chính thức vào biên chế làm đại sứ Việt kiều, ai dè coi lại thông điệp mới biết Thủ Phúc chỉ dùng nghĩa bóng, tức là mỗi Việt kiều ở hải ngoại nên vì quê hương, vì những lãnh tụ “mặt hổ phù lưng cánh phản trăm mến ngàn yêu ” của CHXHCNVN mà tranh thủ cảm tình của dân chúng địa phương cho nước nhà. Rõ chán!

Tới ông Chủ Tịch nước Trần Đại Quang thì mức độ dụ hoặc càng được nâng lên ngang tầm quốc tế, ông chủ tịch không gọi Việt kiều là đại sứ, ông chơi ngon hơn Thủ Phúc khi thử máu Việt kiều và tuyên bố máu thịt Việt kiều là máu thịt của quê hương, của đất nước. Đúng là phù phép của mấy ông bà trong tứ trụ triều đình còn nhuyễn hơn mấy lão thần tiên trong truyện Phong Thần! Rõ ràng ràng cái thằng mới ngày nào quần áo rách nát, mắt trắng dã vì đói khát, lã người vì cướp biển Thái Lan, được nhà nước CSVN dán cho cái nhãn hiệu “nô lệ đế quốc Mỹ, nô lệ phương tây, chạy theo bơ thừa sữa cặn”“, bây giờ cũng thằng đó, nhưng dollars đầy túi, mặt mũi xán lạn thì ông chủ Quang vẽ cho nó một cái tên “máu thịt của đất nước” và trân trọng mời nó về làm bò sữa!                                                                                                 
Nói cho gọn là “chế độ ta” chỉ muốn có tiền để nuôi dưỡng sự sống của đảng, có tiền để tống vào họng mấy túi tham không đáy để chúng tiếp tục hụ hợ cho đảng, ngay như mấy văn nhân hải ngoại mà đảng cũng muốn gọi về để “LÀM GIÀU” cho đất nước là rõ ý đồ của đảng! Thực ra mấy ông bà văn nhân hải ngoại có đem lại tiền bạc gì cho đảng đâu, nhưng đảng muốn dùng “đại nghĩa dân tộc” để thuyết phục mấy ông bà văn nhân làm cái loa tuyên truyền, cái đó mới thực sự là TIỀN.

Còn những con người một lòng vì quê hương đất nước, quyết tâm gióng lên tiếng nói bất khuất về những bất công xã hội, về hiểm họa Bắc thuộc của tổ quốc thì không đem lại tiền bạc gì cho đảng, mà chỉ đem lại những lo sợ, những xấu hổ vì đã làm rõ mặt gian ác của một chế độ tay sai, bán nước cho Tàu cộng, nên chế độ không cần hòa hợp hòa giải gì ráo, cứ lấy mấy bộ luật hình sự rừng rú 88, 79, 258 v.v… và câu kinh nhật tụng “Lợi dụng quyền tự do dân chủ …” để nhốt họ vào tù ngục. Những Cấn Thị Thêu, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Thị Nga, Trần Anh Kim, Trần Huỳnh Duy Thức, Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Văn Oai, Nguyễn Văn Hóa, LS Nguyễn Văn Đài, Trần Thị Thúy, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh v.v… và còn bao nhiêu người nữa hiện vẫn còn bị giam trong ngục tối, với những bản án được định trước bởi đảng cướp, chỉ là hợp thức hóa ở những phiên tòa gọi là công khai, nhưng rào cản bốn phía, thân nhân có khi còn không vào được.

Chẳng những chế độ sợ hãi với người sống, ngay cả với những người mà thân xác họ đã hóa thành tro bụi từ lâu, chế độ vẫn luôn luôn kiêng kỵ. Ngày 19 tháng 1 năm 2017 vừa qua, nhân kỷ niệm ngày 74 chiến sĩ hải quân VNCH hy sinh trong trận Hoàng Sa với Trung Quốc, lực lượng côn an, an ninh rải đầy ngoài đường để ngăn chặn, cô lập những tiếng nói. Những người hơi có chút ảnh hưởng quần chúng là từ sáng sớm an ninh đã chận ở đầu ngõ, có khi còn được an ninh mời đểu đi uống cà phê. Luật Sư Lê Công Định, cô Phạm Thanh Nghiên và nhóm bạn hữu ghé thăm nghĩa trang những liệt sĩ cũng bị làm khó dễ đủ điều. Ngoại trưởng John Kerry của Hoa Kỳ tới thăm VN lần cuối cùng trong nhiệm kỳ của mình, mong được gặp Luật Sư Lê Công Định, nhưng an ninh can thiệp thô bạo vào vụ này, thế là anh LCĐ cũng phải ở nhà.

Thế thì HÒA HỢP HÒA GIẢI DÂN TỘC cái nỗi gì chứ? Chế độ đưa ra lời ngon ngọt toàn là để dụ dỗ Việt kiều, dụ dỗ những đứa nhẹ dạ đưa đầu cho chúng chém. Chiêu thức hòa giải hòa hợp do Việt Cộng đưa ra giống một viên thuốc độc bọc đường, hay giống như chai bia mà ông Dương Bạch Mai, đại biểu quốc hội, có tiếng là chống Trung Quốc, đã uống vào ngày 4 tháng 4 năm 1964 trong giờ giải lao trước khi ông dự định đọc một bài diễn văn nẩy lửa chống TQ nhân kỳ họp lần thứ 8 của quốc hội khóa 2 khi Chu Ân Lai sắp qua thăm Hà Nội. Ông Dương Bạch Mai uống xong chai bia “tình nghĩa” của đảng thì cũng là lúc mà ông cảm nhận được nghĩa tình của đảng nó lớn cỡ nào!
Tình nghĩa của người cộng sản Việt Nam là như thế, ai muốn nhào vô hòa giải hòa hợp, xin mời! (hết trích)

“Hòa hợp hòa giải”, thiên bi kịch trường giang đẫm máu và nước mắt của csvn chưa hạ màn.
 
Ký Thiệt