Trước hết, xin cám ơn anh cùng hai cô chú Nghĩa Thoa đã "quá lời" khen tặng.
Ai thực lòng giúp đỡ anh em TPB, chúng tôi không bao giờ từ nan.
"Không bỏ rơi Chiến Hữu, dù bất cứ hoàn cảnh nào". Đã là người Lính, câu đó, sao quên được ? Vì vậy, thật là diễm phúc khi được làm chiếc cầu nối, chuyển món quà của quý vị CH ân nhân còn gởi nhớ thương đến cho họ. Nhìn họ lộ vẻ rất vui mừng, Hạnh Phúc chúng tôi thấy vui lây. Vì "Một phút giây, ấm áp cõi Vô thường. Mai nằm xuống, để rồi không tiếc nuối !".
Tôi mong ước, mọi người hãy vì Cái Chung Nhất, cái Mẫu Số Chung, cho chúng tôi - những TPB khốn khổ, chẳng còn gì cả - được phần nào an ủi tinh thần (bởi trong tâp thể QL VNCH ngày xưa đó có mình) trước lúc "ra đi".
Trước khi tạm dừng, tôi xin gởi anh nhín chút thời gian đọc bài viết cũ của tôi nhé! Cám ơn anh.
Nguyệt Võ (giaotran)
Saigon 18 - 3- 2017
Năm ấy, trong khu rừng bình yên, các loài chim đang líu lo ca hát. Bỗng nhiên cơn bão lửa ập tới. Cả khu rừng biến thành hỏa ngục. Chim chóc hốt hoảng bay tứ tán. Gia đình chim Quốc cũng chung số phận, đành bỏ tổ thoát thân. Con nhanh chân trốn được. Con lì lợm vung cánh dập lửa bị cháy thành tro than. Con yếu đuối trở thành mồi ngon cho thú dữ.
Một số đủ sức bay xa, tìm tới nơi an toàn trú ngụ.
Tụ lại trên cây mới. Chúng ríu rít vui mừng. San sẻ cho nhau từng chỗ đậu, từng hạt cỏ, hạt cây….Thương yêu nhau tựa như ruột thịt.
Thời gian đầu thật là hạnh phúc. Nhưng dần dà, sống trong no đủ, an toàn. Tình cảm khắng khít của những kẻ “đồng cảnh ngộ” phai lạt dần. Chúng không còn líu lo chào mừng mỗi khi gặp mặt. Thay vào đó, chúng không những tranh nhau phần ăn mà còn cả chỗ đậu thấp cao, phân biệt giòng tộc, gốc gác, ngôi thứ, tài năng…. Chúng chửi bới, hơn thua nhau từng li từng tí. Suốt ngày, ồn ào như cái “chợ chồm hổm”! Chúng chia bè, kết nhóm. Quên hẳn mình đều mang thân phận kẻ tị nạn, phải ăn nhờ, ở đậu. Quên hẳn việc cần làm là chung tay hợp lực để về xây lại tổ ấm nơi cánh rừng xưa. Chúng chẳng hề để ý đến bầy cáo già đang le lưỡi liếm mép chực chờ bên dưới, đang tung ra độc chiêu làm “đòn xóc hai đầu”, khen con này, chê con nọ, với hy vọng sẽ được một bữa no nê khi từng con… từng con…, trước sau gì cũng “rớt đài” vì cảnh “gà nhà bôi mặt đá nhau”. Chúng đã vô tình giúp lũ cáo chẳng cần phải tốn công mệt sức tìm cách trèo lên truy diệt.
Đối với thân phận những con bị kẹt lại nơi rừng cũ.
Bày thú hoang man rợ bèn cắn gãy cánh, cụt lưỡi, què chân rồi “rộng” trong vòng lưới thép dày đặc tại khu rừng thủa trước, mà giờ đây đã trở nên hoang tàn đầy tro bụi. Không cho ăn cho uống. Dù tật nguyền cũng phải tự moi đất mưu sinh.
Vì cần đầy dạ để đánh lừa cái bao tử rỗng tuếch. Chúng rủ nhau nuốt cả những hạt cườm inox bung ra từ những sợi dây của Tấm Thẻ Bài ngày xưa. Thiếu nước, chúng tìm đến những chiếc nón sắt đã sét gỉ, vét tạm vài giọt sương đêm còn sót lại dưới đáy. Tuy chẳng hề no bụng, đỡ khát, nhưng chúng cũng cảm thấy ấm áp trong sâu thẳm cõi lòng!
Chúng quây quần đoàn kết, an ủi, khuyên bảo nhau: Hãy cố đợi, cố sống dù trong khổ nhục, đói nghèo. Giữ mãi một lòng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Chớ ganh ghét tị hiềm. Đừng buông xuôi,bỏ cuộc. Chớ vì vài hạt gạo mốc, một bóng mây che, dăm ba tiếng sủa đe dọa mà sợ sệt- xiêu lòng - gục mặt - cúi đầu để rồi sẵn sàng bán rẻ linh hồn cho quỉ dữ.
Hãy cùng đập cánh, cố xua tan đám mây đen tang tóc. Luôn giữ mãi trong tim niềm hy vọng Ngày Mai Trời Lại Sáng!
--------------------------------
From: loc nguyen [mailto:namlocnguyen@yahoo.com ]
Sent: Friday, 10 November 2017 3:05 AM
To: Nguyet Vo
Sent: Friday, 10 November 2017 3:05 AM
To: Nguyet Vo
Anh Giáo kính thân,
Thành thật và vô cùng cảm ơn anh đã vì tình chiến hữu mà can đảm viết lá thư cho anh chị em chúng tôi ở hải ngoại, đồng thời cũng gián tiếp xác nhận và trả lời trực tiếp cho những kẻ đã không đóng góp nhưng lại luôn luôn phá hoại tình đoàn kết trong cộng đồng người Việt, cũng như tấm lòng tri ơn và trọng nghĩa của người Việt tại hải ngoại đối với tập thể TPB và QPTS đang sống vất vưởng ở quê nhà.
Có một số vài tên thuộc loại "sán lãi" vô tư cách thì không nói làm gì, nhưng tôi bực nhất là hai "ông sĩ quan cao cấp" của QLVNCH, đó là ông cựu "trung tá" Fanxico Trần tức Trung Tá Trần Đình Phục, là em ruột của Trung Tướng Trần Văn Trung, hắn hiện đang sống ở Pháp, cùng với ông "đại tá" Thomas Trần tức Trần Doãn Thường, hiện đang ngồi trên xe lăn và đang nằm chờ chết ở Pasadena. Họ hay viết những bài châm biếm và mạ lị việc làm của bà hội trưởng Nguyễn Thị Hạnh Nhân cùng chỉ trích và mỉa mai công việc của hội HO Cứu Trợ TPB&QP VNCH.
Theo như ông Fanxico Trần thì ở VN hiện nay KHÔNG CÒN TPB NỮA, VÌ HỌ ĐÃ CHẾT HẾT CẢ RỒI! Còn lão Thomas thì luôn luôn đòi hội PHẢI ĐEM SỐ TIỀN 10 TRIỆU DOLLARS ĐÃ GÂY QUỸ ĐƯỢC TRONG 10 NĂM QUA VỀ VN ĐỂ XÂY CẤT NHÀ CỬA CHO TPB Ở VÀ NUÔI NẤNG HỌ!
(Xin anh xem qua một vài email của mấy ông "sĩ quan quên cả lính" này để biết, và đó cũng chính là lý do tôi lên tiếng gián tiếp trả lời cho họ cùng đồng bọn phá hoại).
Xin anh yên tâm, tôi đã hứa trước vong linh Chị Cả Hạnh Nhơn rằng, còn sức khỏe thì tôi còn tiếp tục con đường và ý nguyện giúp đỡ TPB và QPTS mà chị đã hướng dẫn chúng tôi từ 20 năm qua. Dự định của tôi là sẽ đi khắp mọi nơi có cộng đồng người Việt sinh sống để khuyến khích và hướng dẫn các bạn trẻ thành lập các tổ chức cứu trợ TPB&QP VNCH để tri ân và trả ơn cho họ bằng cách gây quỹ hàng năm. Các tổ chức đó có thể tự động điều hành, hoặc là nhờ qua trung gian của hội HO Cứu Trợ TPB&QP VNCH. Ngoài ra tôi cũng sẽ đẩy mạnh chương trình "1 gia đình, 1 TPB" ở khắp mọi nơi, vì theo tôi, đây mới đích thực là sự giúp đỡ có ý nghĩa và thiết thực nhất cho cả hai lãnh vực: tinh thần và vật chất, tri ân và (trả lại) danh dự cho các TPB bất hạnh của chúng ta.
Xin anh vững tâm tiếp tục giúp đỡ chúng tôi và đừng bỏ cuộc. Tuần qua gặp Nghĩa và Thoa hai vị mạnh thường quân ở New York, họ hết lời ca ngợi tấm chân tình cùng nghĩa cử cao đẹp của anh trong các nỗ lực cứu trợ và giúp đỡ họ trao quà đến các anh em TPB ở quê nhà.
Xin anh cho tôi gởi lời thăm anh Văn Quang (nhớ anh ấy quá, nhất là kể từ ngày cháng "tắt tiếng"!). Cũng không quên gởi lời chúc Thanksgiving đến toàn thể quý anh TPB ở quê nhà anh nhé.
Kính thân,
Nam Lộc