Saturday 28 April 2018

30 tháng 4, ngày đất nước tang thương - Mỹ Nga


Kể từ khi cái gọi là “ngày giải phóng miền Nam Việt Nam” , 30 tháng 4, 1975 tới nay đã tròn 43 năm, đất nước tuy có phát triển hơn xưa nhưng sự hiện đại đó chỉ là cái vẻ bề ngoài. Thực chất bên trong là cả một hệ thống chậm tiến, trì trệ, kém văn minh, vô văn hoá và độc tài tàn bạo.

Nếu ai có dịp đi khắp đất nước mới thấy được những điều tồi tệ theo quy trình từ trên xuống dưới. Người dân đa số nghèo khổ, bần cùng, họ dần trở nên hèn mọn, sợ hãi bởi những lệ thuộc vào cơm áo gạo tiền trong đời sống hằng ngày.

Đầu tiên của một ngày mới, người người nhà nhà lo cho bữa sáng, trưa, chiều tối. Nếu không có tiền thì sẽ phải nhịn đói, nên họ bắt đầu kiếm cơm bằng mọi cách, có người kiếm bằng chính sức lao động của bản thân, có người lợi dụng người khác để trục lợi, có người chẳng nề hà ngửa tay xin xỏ, có người lợi dụng chính quyền để đàn áp người nghèo và điều đặc biệt nhất là bộ máy của chính phủ ngày đêm moi tiền của toàn dân, bất kể họ là ai và bất chấp họ làm gì.


Nhiều người trở nên vô cảm bởi vì họ chẳng còn biết phân biệt điều tốt xấu, kẻ khôn ngu hay mọi xảo trá, lừa gạt mà con người cứ quanh quẩn ở trong đó để làm tổn hại lẫn nhau. Có người chai lì và chẳng tìm được lối thoát nên trong họ hình thành suy nghĩ: “ trời có sập xuống ngay thì họ vẫn cứ bình chân như vại”. Họ chẳng thể làm gì hay tác động gì đến với mọi thứ xung quanh và cách tốt nhất là tìm chỗ an toàn trú thân, còn thời thế biến chuyển ra sao họ chẳng màng tới. Một số ít ỏi những người quan tâm về thời cuộc, họ lo lắng và dốc hết sức để mong xã hội được cải thiện tốt hơn thì bị nhiều cơ quan trực thuộc nhà nước theo dõi, khống chế và cuối cùng dành cho họ những bản án hết sức nặng nề, vu khống với tội danh phản động, tuyên truyền chống phá nhà nước hay hoạt động lật đổ chính quyền.

Về phía các bộ ngành, hầu như toàn bộ đều trục lợi là chính mà quên mất nhiệm vụ là cần phát triển xã hội theo xu hướng tích cực.

Tình trạng y tế dưới chế độ CSVN hiện nay hết sức tồi tệ. Cả hệ thống y tế hoàn toàn không đặt căn bản vào việc bảo vệ sức khỏe người dân ngoài mục đích duy nhất là làm tiền. Bệnh viện từ trung ương đến địa phương đều quá tải, các bác sĩ, y tá đa số thiếu kiến thức chuyên môn, nhưng lại giàu lòng tham, chỉ chăm chăm trục lợi cho bản thân và tìm mọi cách để kiếm thêm nhiều tiền dù phải chà đạp lên lương tâm, đạo đức . Người giỏi và có tâm đức vẫn có nhưng quá hiếm và hầu như họ không chịu nổi áp lực khi làm việc dưới sự chỉ đạo của nhà nước nên hầu như đều bỏ việc hay bị cô lập. Cơ sở hạ tầng cùng trang thiết bị y tế thấp kém, lỗi thời khiến cho người dân không được bảo vệ sức khỏe khi chữa bệnh, thậm chí còn chết oan ức. Bảo hiểm thì lợi dụng bệnh viện để trục lợi từ người mua, còn bệnh viện thì lại lợi dụng người bệnh để trục lợi từ bảo hiểm. Dân Việt đại đa số sợ bị những hậu quả không hay đến với họ nên dù có biết rõ về điều này họ cũng không dám lên tiếng để bảo vệ quyền lợi cho bản thân. Họ lại không có tiền để mua bảo hiểm tư hoặc không đủ chi phí để vô bệnh viện tư nên họ vẫn lựa chọn bệnh viện công để đánh cược với số phận của chính họ. Nhiều người sống trong sự lo sợ và cả nỗi đau thời cuộc.

Bộ tài nguyên và môi trường thì chẳng làm gì để bảo vệ môi trường, đã vậy còn bao che các sai phạm của các đơn vị trực thuộc khiến môi trường càng lúc càng bị tổn hại trầm trọng. Họ đang biến mảnh đất Việt thành bãi rác cho khu vực và thế giới. Song song với việc tiếp tay cho bọn phá rừng, phá biển và khai thác vô tội vạ các nguồn tài nguyên thiên nhiên của đất nước.

Bộ nông nghiệp và phát triển nông thôn thì đi hủy hoại những cánh đồng lúa và biến những miền quê thành khu ô nhiễm do những nhà máy, xí nghiệp và tập đoàn thu mua với giá rẻ mạt, và các cơ quan có thẩm quyền nhà nước tiếp tay cho những tập đoàn này để trục lợi với mức ăn chia theo thoả thuận.

Bộ văn hoá thì biến những người nghệ sỹ thành những gã hề rẻ tiền, bưng bít che đậy mọi văn hoá đồi trụy và phô bày loại hình văn hoá nham nhở, thiếu văn minh và đầy những hôi tanh của những màn lăng xê nhớp nhúa, tởm lợm.

Nhiều năm qua dưới sự cai trị độc tài của nhà cầm quyền cộng sản, giáo dục Việt Nam ngày càng khủng hoảng nghiêm trọng từ mẫu giáo cho đến đại học; từ cách dạy của thày đến cách học của trò. Chương trình giáo dục cần phải được cải tổ lại từ a đến z vì quá lạc hậu, lỗi thời, vẫn còn quá nặng tính giáo điều, lý thuyết, không thực dụng và thiếu cập nhật. Đạo đức suy đồi, bạo lực học đường ngày càng gia tăng. Các thầy cô giáo tại Việt Nam có đủ kiểu phạt học sinh bất kể đạo lý, nguyên tắc sư phạm và “xúc phạm nhân phẩm” con người. Kết quả của chính sách giáo dục này là đã đào tạo nên cả một thế hệ ngu muội, dốt nát, vô đạo đức và luôn luôn sợ sệt. Gần đây xảy ra nhiều vụ như: cô giáo phạt học sinh uống nước giặt giẻ lau bảng hay ép học sinh súc miệng bằng nước xà phòng, dùng thước kẻ đánh tím chân học sinh vì em này vào lớp muộn.... .Và cũng chỉ dưới XHCN ưu việt mới có cảnh học trò tấn công thầy cô giáo, phụ huynh học sinh đe dọa thầy cô, hoặc bắt cô giáo quỳ lạy trước công chúng. Tinh thần tôn sư trọng đạo hầu như không còn tồn tại ở trong học đường cũng như ngoài xã hội.

Hầu như các bộ ngành đều rất tệ hại, tệ đến nỗi không còn ngôn từ nào có thể diễn tả ra hết được, chỉ có thể thốt lên hai chữ : khốn nạn.

Vì điều gì khiến nhiều người làm sai, làm bậy, lạm quyền lạm chức như vậy? Lẽ nào đổ lỗi hết cho đồng tiền?

Những con dân Việt Nam lẽ nào vô phước đến độ không thể ngóc đầu lên hay họ chấp nhận sống trong sự hèn hạ và chỉ biết cúi đầu chấp nhận cái mà họ nghĩ là : số phận.
Lá cờ đỏ sao vàng năm cánh mỗi năm vẫn tung bay trên mọi nẻo đường và ngỏ hẻm làng mạc trên khắp mảnh đất hình chữ S trong những ngày giáp 30 tháng 4 . Nhiều người không treo cờ sẽ bị cán bộ nhà nước ở nơi đó nhắc nhở, có nơi các cán bộ chia nhau mang cờ đi phát cho mỗi nhà và bắt buộc phải treo lên.

Có thể nói, sau khi miền Nam bị cưỡng chiếm, người người sống trong sự dối trá giả tạo, nhà nhà sống trong bầu không khí độc hại và ngày ngày được dung nạp trong cơ thể lượng thực phẩm gây bệnh hoạn và tàn phá nội tạng. Câu hỏi đặt ra là vì sao lại thế? Câu trả lời là vì đảng ta quá quang minh lỗi lạc, quá tốt đẹp và luôn tin tưởng vào sự vi diệu nên không ngừng phát triển theo chiều hướng tệ hại hòng vơ vét nhiều nguồn lợi lộc to lớn vượt trên cả tính mạng và xoá bỏ nhân cách, đạo đức vốn cần thiết của con người.

Những ai từng mong độc lập thống nhất đất nước, mong ấp no hạnh phúc thực sự sẽ không ngừng đau thương khi ngước mắt lên nhìn lá cờ đỏ Xã Hội Chủ Nghĩa tung bay trong ngày 30 tháng 4. Bởi trái tim họ đang tan vỡ, dù cho nước mắt đã cạn khô nhưng một chút hy vọng còn sót lại trong tâm trí họ sẽ là động lực để nối tiếp những ước mơ tốt đẹp.

Ngày mai, một ngày mới, trời vẫn sẽ trong xanh? Bất kỳ ai cũng đều có quyền nuôi khát vọng giải phóng thực sự chứ không phải chỉ bằng những mỹ từ tự do, dân chủ được tuyên truyền trên trang sách báo hay ở ngoài cửa miệng.


MN, 2018
http://www.erct.com/2-ThoVan/MN/30-4-2018.htm