Sunday 27 May 2018

HÒA GIẢI hay HÓA GIẢI ? Lê Duy San - QUỐC GIA PHẢN TỈNH - NGUYỄN NHƠN

Sau khi cưỡng chiếm được miền Nam , bọn Cộng Sản Hà Nội đã áp đặt một chế độ độc tài chuyên chính vô sản trên toàn quốc Việt Nam . Các chính sách vô cùng độc ác và tàn bạo như “Học Tập Cải Tạo” để cho đi tù không cần xét xử hàng trăm ngàn quân nhân, công chức của Việt Nam Cộng Hoà, các cán bộ, các đoàn viên của các đảng phài chính trị và cả các văn nghệ sĩ miền Nam, “Kiểm kê tài sản” để cướp đoạt tài sản của các các giới doanh thương cũng như các công kỹ nghệ gia, “Khu kinh tế mới” để cướp nhà, cướp của và xua đẩy những người này ra khỏi thành phố. Chưa hết, thấy nhiều người vượt biên bỏ nước ra đi, chúng cho “Vượt biên bán chính thức” để vừa thu được vàng, vừa tống xuất được bọn người Việt gốc Hoa và các thành phần mà bọn chúng cho là ăn bám xã hội nhưng không có lý do gì để bỏ tù hoặc bắt đi “học tập cải tạo”.
Với những chính sách vô cùng độc ác và tàn bạo trên, bọn Cộng Sản Hà Nội hy vọng rằng sẽ vô hiệu hóa được tất cả các thành phần chống đối chúng hoặc có thể trở thành đối nghịch để đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh lên Xã Hội Chủ Nghĩa, một Thiên Đường mà bọn chúng tin tưởng rằng, nếu không hơn thì ít nhất cũng phải bằng các nước tiền tiến nhất thế giới.
Nhưng thực tế đã ngược hẳn lại, sau hơn 10 năm thống trị miền Nam và sau hơn 30 năm thống trị miền Bắc, bọn Cộng Sản Hà Nội đã đưa cả một đất nước giầu có về tài nguyên cũng như nhân lực, cả một dân tộc có tiếng là thông minh, cần cù và chịu khó thành một đất nước điêu tàn, một dân tộc ngu dốt và nghèo khổ nhất thế giới. Chính vì vậy mà năm 1985, bọn Cộng Sản Hà Nội đã phải noi gương quan thầy của chúng là Trung Cộng, nới lỏng một vài lãnh vực, nhất là lãnh vực kinh tế như cho phép dân chúng làm kinh doanh nhỏ và xã hội như cho phép những người có thân nhân ở ngoại quốc được nhận qùa cáp, tiền bạc của thân nhân gửi về để cứu vãn phần nào sự nguy khốn của chế độ.
Không những thế, bọn Cộng Sản Hà Nội còn giả vờ cởi trói văn nghệ để cho một số người trong đó có cả một số tay sai của chúng viết bài phê bình cán bộ, viết truyện chỉ trích nhà nước để tạo nên một bầu không khí cởi mở và một thứ văn nghệ chống đối gỉa tạo gọi là “Văn chương phản kháng”. Chúng cho cán bộ ra ngoại quốc ca tụng người Việt hải ngoại, những người mà trước kia bọn chúng gọi là những thành phần đĩ điếm, trộm cắp, là có khả năng cao, có tiềm năng lớn cùng khích động lòng yêu nước của người Việt hải ngoại và kêu gọi hãy quên đău thương, hận thù để cùng nhau xây dựng đất nước, đưa dân tộc ra khỏi tình trạng lạc hậu, nghèo đói. Điều này đã làm cho một số người Việt hải ngoại, ngay từ năm 1995, không hiểu vì nhậy cảm dễ tin hay vì hậu ý riêng hoặc vì muốn làm cò mồi cho bọn chúng, đã dám kết luận rằng:
”Hai mươi năm trước đây, chúng ta là những kẻ thua cuộc trong thời chiến. Ngày nay, năm 1995, chúng ta đã trở thành những kẻ thắng cuộc. Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này.”
“Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này” nghĩa là thế nào? Phải chăng họ muống chúng ta “hãy quên hận thù”, “hãy hoà hợp, hoà giải” với bọn Cộng Sản Hà Nội ?
Làm sao chúng ta có thể quên được hận thù, làm sao chúng ta có thể hoà hợp, hoà giải được với kẻ cướp của giết người? với bọn bán nước, hại dân? Ngay nhà văn Tô Hải, một người đã đi theo Cộng Sản, một người suốt đời đã sống dưới chế độ Cộng Sản Hà Nội cũng đã phải than rằng:
“Làm sao có thể hòa giải-hòa hợp với hàng vạn gia đình, con cháu họ khi cha ông họ bị cướp sạch ruộng đất, nhà cửa, bị đấu tố rồi giết hại bằng đủ kiểu dã man như thời Trung Cổ bởi những Đoàn, Đội Cải cách ruộng đất cơ chứ?...
Làm sao có thể hòa giải với hàng triệu gia đình, sau chiến thắng Điện Biên, phải bỏ hết của cải, nhà cửa, xưởng máy "di cư"vô Nam để tìm tự do. Những người ở lại, thì mất hết sau các đợt cải tạo tư sản, cải tạo nhà đất, bị tịch thu từ cái máy may đến cửa hàng không quá 3 mét ở các phố hàng Đào, hàng Ngang, hàng Trống.... và nhiều nhà hơi cao, cửa hơi rộng cũng bị tịch thu hoặc bố trí cho thành phần cốt cán vào ở cho đến nay cũng cấm đòi lại…
 Làm sao hòa giải với con cháu những người văn nghệ sĩ, trí thức bị đi tù không án, không thời hạn, thậm chí ra tù cũng chết dần chết mòn cả thể xác lẫn sự nghiệp, dù hôm nay có đền bù một cái giải thưởng này nọ kèm theo tí tiền còm nhưng không một lời xin lỗi!!  Tớ không tin con cái, cháu chắt họ thôi căm thù đâu!
Làm sao có thể hòa giảỉ với hàng triệu gia đình có cha, ông là sĩ quan phía "bên kia" bị đánh lừa bằng những lời hứa hẹn kiểu ông Trần văn Trà "Người Việt Nam không ai thắng ai thua, Chỉ có Đế Quốc Mỹ là thua thôi!", đã hồ hởi (?) đi "học tập mang theo lương thực 10- 20" ngày để rồi bị đi mút mùa ở các trại cải tạo nơi rừng sâu nước độc, để ỏ nhà vợ con bị xua đi kinh tế mới... và không ít người đã mất xác cho đến nay, bao gia đình vẫn phải về tìm hài cốt ở những nơi chồng, cha họ đã từng bị "học tập", dưới danh nghĩa "khúc ruột ngàn dặm" một cách đắng cay và mai mỉa...
Làm sao có thể hòa giải-hòa hợp với những người phải bỏ nước ra đi, sống ở quê người, những người bị làm mồi cho cá mập đại dương, cho lũ cướp biển, bỏ lại tất cả của cải ,nhà cửa, xe cộ cho mấy ông cán bộ lấy làm chiến lợi phẩm? Cho đến tận hôm nay, mỗi lần về "du lịch thăm quê" nhìn ngôi nhà mình, cửa hàng mình, xưởng máy mình nay đã trở thành "của riêng" của mấy ông cán bộ cộng sản đang làm chủ hợp pháp có đầy đủ giấy đỏ, giấy hồng mà chỉ dám đi qua mà chửi đổng?...
Và còn hàng ngàn, hàng vạn thứ chủ trương, hành động gây thù, gây oán ngàn đời không rửa sạch nữa, xảy  ra suốt hơn 60 năm tớ sống và làm việc trong kinh hoàng và sợ hãi thường trực nữa ...
Cho nên tớ mới nghĩ rằng: CHỈ KHI NÀO, NHỮNG KẺ GÂY NÊN THÙ HẬN NHÌN RA LÀ MÌNH CÓ TỘI THÌ MAY RA SỰ HẬN THÙ MỚI DẦN DẦN ĐƯỢC NGUÔI NGOAI”.
Có người cho rằng bọn Cộng Sản Hà Nội muốn “Hòa Hợp, Hòa Giải”. Thật ngây thơ và ngu xuẩn! Làm sao chúng chiụ hòa hợp hòa giải khi mà bọn đang nắm quyền trong tay, đang ăn trên ngồi trốc ? Hòa hợp hòa giải gì mà chúng vẫn bấu víu vào chủ nghĩa Mác Lê? Hòa hợp hòa giải gì mà chúng vẫn chủ trương độc tài đảng trị? Hòa hợp hòa giải gì mà chúng vẫn giam giữ cả ngàn người chỉ vì họ bất đồng chính kiến với chúng hoặc chỉ vì họ đã phổ biến một vài bài báo đòi hỏi nhân quyền, công lý hoặc tỏ bầy những nguyện vọng chính đáng của dân tộc như tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do lập hội v.v ? Vậy mà nói: “Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này ?” Vậy thì phải bắt lấy cơ hội này để làm gì? Phải chăng họ muốn chúng ta, những người đã bị bọn Cộng Sản Hà Nội cướp đoạt hết tài sản và đẩy lên rừng, ra biển với hai bàn tay trắng, nay lại đem tiền của trở về hợp tác với bọn chúng ? Lời kêu gọi này cũng chẳng khác gì lời kêu gọi “Hãy xóa bỏ hận thù” và Hòa hợp hòa giải” của bọn Cộng Sản Hà Nội và một số tay sai, trở cờ hoặc cò mồi trước đây đã từng được cổ xúy rầm rộ qua các phong trào như “Ủy ban xây dựng và tái thiết Việt Nam” trước đây của NBC, NVT, “Kế hoạch hóa dân chủ Việt Nam và giải pháp chính phủ Liên Hiệp” của Stephen Young, của các nhóm như “Thông Luận”, “Hợp Lưu” v.v… và vài cá nhân như Phó bá Long, Lê Xuân Khoa, Nhật Tiến, Thụy Khuê, Khánh Trường v.v.
Thực ra thì chiêu bài ”Xóa bỏ hận thù” hay “Hòa hợp hòa giải” đã được bọn cộng sản Hà Nội dùng đi dùng lại nhiều lần, nhưng mỗi lần ở mỗi hoàn cảnh khác nhau và chủ đích khác nhau.
Năm 1945, để cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim, bọn Cộng Sản Hà Nội lúc bấy giờ được gọi là Việt Minh đã kêu gọi mọi tầng lớp nhân dân, mọi đảng phái chính trị, mọi tôn giáo phải đoàn kết để làm một cuộc cách mạng dân tộc. Nhưng sau khi cướp được chính quyền, thay vì hòa hợp, hòa giải với các đang phái quốc gia, chúng đã hòa hợp hòa giải với thực dân Pháp để tiêu diệt tôn giáo và các đảng phái chính trị, nhất là Việt Nam Quốc Dân Đảng, một đảng phái quốc gia có thực lực nhất. Chính Đức thày Huỳnh Phú Sổ cũng vì qúa tin vào lời đường mật của bọn chúng nên đã bị bọn chúng thủ tiêu trên đường đi đến phó hội với bọn chúng.
Năm 1954, sau khi ký Hiệp Định Genève chia cắt Việt Nam, bọn cộng sản Hà Nội lại một lần nữa kêu gọi đoàn kết khi tiếp thu miền Bắc và cho các đàn em như Nguyễn Bảo Hoá (Tô Nguyệt Đình), Phạm Văn Huyến, Tôn Thất Dương Kỵ v.v. thành lập “Phong Trào Hòa Bình” ở miền Nam để chuẩn bị cho cuộc tổng tuyển cử vào  năm 1956.
Năm 1967, bọn Cộng Sản Hà Nội lại cho các tay sai thành lập một phong trào khác lấy tên là Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc, Dân Chủ và Hoà Bình để chuẩn bị cho cuộc tổng công kích vào năm 1968.
Năm 1973, sau khi Hiệp Định Paris được ký kết, bọn Cộng Sản Hà Nội lại cho thành lập một lực lượng thứ ba với chủ trương “Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc” để chuẩn bị cho cuộc cưỡng chiếm miền Nam vào năm 1975.
Gần đây, trước sự Trung Cộng cưỡng chiếm biên giới và lãnh hải của Việt Nam cũng như sự bất mãn của dân chúng vì sự lộng quyền của chính quyền địa phương, nhất là bọn công an, chúng lại cho bọn tay sai, nằm vùng ở hải ngoại đưa ra chiêu bài “hãy xoá bỏ hận thù để đoàn kết chống giặc Tầu xâm lược” mà một trong những kẻ to mồm nhất là Bác Sĩ NTT ở Canada. Bà T nói: “Chính vì vậy trong bức thư gởi CĐNVHN trước tôi nói rằng hiện tại đối với chúng ta, việc chống CSVN là việc nhỏ, việc chống giặc xâm lăng là việc lớn, vì nó sẽ giúp đi đến mọi thành công ước muốn một khi quốc gia được độc lập, thì dễ có dân chủ, tự do, đa đảng đa nguyên. Còn ra việc chống chính thể CSVN thiếu dân chủ tự do đa đảng đang chỉ là việc nhỏ bất chiến tự nhiên thành sớm hay muộn”. 
Thử hỏi chúng (bọn cộng sản Hà Nội) có chính quyền, có quân đội, có vũ khí trong tay, sao chúng không chống mà lại kêu gọi chúng ta, những người Việt hải ngoại chống trong khi trong tay chẳng có gì để chống ?
Bởi vậy cho nên chúng ta có thể kết luận rằng chiêu bài “Xoá bỏ hận thù, Hoà Hợp Hoà Giải” của bọn cộng sản Hà Nội bây giờ được đề ra cũng không ngoài mục đích để hoá giải những nỗi khó khăn, những sự oán hận của dân chúng đang dâng cao, chứ thực tâm chúng chẳng bao giờ chúng hoà hợp hoà giải hay đoàn kết gì cả. Không những thế, chúng còn luôn luôn gây căm thù, gây chia rẽ để dễ trị vì đó là chính sách của bọn chúng. Thực vậy, cứ mỗi lần bọn Cộng Sản Hà Nội đưa ra một chiêu thức nào đó, là y như rằng cộng đồng người Việt hải ngoại của chúng ta lại chia ra làm hai phe: phe ủng hộ và phe chống đối khiến cộng đồng chúng ta đã chia rẽ lại chia rẽ thêm.
Tóm lại, bọn Cộng Sản Hà Nội chỉ muốn chúng ta. những người Việt Quốc Gia chống Cộng, quên đi hận thù để chúng dễ dàng dẹp tắt những bất mãn của người dân trong nước đang manh nha nổi dậy và hoá giải được tất cả những gì bất lợi cho chúng, để chúng dễ dàng dụ dỗ những thành phần ngây thơ, nhẹ dạ nhưng có khả năng, có tài chánh, về nước để chúng dễ bề cướp đoạt. Thật đáng thương cho những tên trí thức ngu muội, giờ phút này mà vẫn còn u mê, tưởng rằng bọn chúng (Việt Cộng) có thực lòng muốn hòa hợp, hoà giải. Chính Tạp Chí Cộng Sản do cơ quan Lý Luận và Chính Trị của Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam trong số phát hành vào tháng 5 năm 1990 đã viết: ”Đổi mới không phải là đổi hướng đi về phiá XHCN, mà là làm cho mục tiêu ấy được thực hiện hiệu qủa bằng những quan niệm đứng đắn về chủ nghĩa xã hội, những hình thức, bước đi và biện pháp thích hợp”.
Hãy xem trường hợp ông Nguyễn Cao Kỳ. Ông chỉ muốn chết ở Việt Nam và được chôn ở Việt Nam, một việc nhỏ như vậy, nhưng bọn Việt Cộng đâu có cho ông được toại ý mặc dầu ông, lúc còn sống, đã hết sức tâng bốc, nịnh hót chúng. Tại sao vậy ? Bọn Việt Cộng là bọn lưu manh mất dậy. Có tên Việt Cộng nào chết, bọn chúng có thể để cho bọn bưng bô tới phúng điếu, chia buồn và lậy lục trước linh cữu của bọn chúng. Nhưng không bao giờ chúng lại ngu muội mang vòng hoa tới phúng điếu, chia buồn và nghiêng mình chứ đừng nói là lậy lục trước linh cữu của người Việt Quốc Gia chúng ta dù là đã quay về và bưng bô cho chúng tới mức nào.
Ông Kỳ mang vòng hoa tới phúng điếu và lậy lục cái xác thối tha Võ Văn Kiệt. Nay nếu để cho thân nhân ông Kỳ mang xác ông Kỳ về Việt Nam làm tang lễ, chẳng lẽ bọn chúng lại không cử người mang vòng hoa tới để chia buồn đáp lễ trong khi ông Kỳ đã mất bao công lao và bỏ hết cả liêm sỉ để kêu gọi xoá bỏ hận thù, hoà hợp hoà giải cho chúng. Đó là cái lý do tại sao chúng không cho phép thân nhân của ông Kỳ mang xác của ông kỳ về chôn tại Việt Nam .
Thực ra thì đối với chúng ta, những người đã từng sống dưới chế độ Cộng Sản, nhất là những người đã từng bị Cộng Sản bỏ tù, chúng chẳng thể nào lừa bịp được chúng ta một lần nữa. Nhưng đối với những thành phần di tản tức những người chưa từng nếm mùi cộng sản, nhất là những thành phần trẻ, sinh sau, đẻ muộn lại có lòng yêu nước, thương nòi thì lại không phải là điều khó khăn đối với bọn chúng. Đây là điều mà chúng ta cần phải cẩn trọng, đừng vì qúa hăng say, đừng vì qúa căm thù mà vô tình xô đẩy họ về phía cộng sản.
Để kết luận bài này, xin nhắc lại lời của một nhà văn đã viết trong bài “Vài nét về văn học Trung Quốc sau Cách Mạng Văn Hóa” đăng trong Đặc San Chu Văn An Bắc Cali năm 1993 như sau: “Phê phán khuyết điểm để sửa đổi chế độ Cộng Sản là một việc làm vô vọng. Chỉ có xóa bỏ chế độ đó mới thật sự giải quyết được vấn đề của con người”. Cố Tổng Thống Nga Boris Yeltsin cũng nói: ”Cộng sản không thể nào sửa chữa được, mà cần phải đào thải nó”. Cựu Tổng Thống Nga Putin và hiện là Thủ Tướng cũng nói:”Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời Cộng Sản nói là không có trái tim”.

Lê Duy San

QUỐC GIA PHẢN TỈNH

LỜI DẪN

Gần đây, quí vị Nhân sĩ, Trí thức trong, ngoài nước bỗng cho rộ lên vấn đề Xóa Bỏ Hận Thù, Hòa Hợp, Hòa Giải. Nào là " Kiến Nghi" nhân sĩ, Trí thức, nào là "Tuyên Cáo" công dân, nào là " Thơ Ngỏ" Trí thức Hải ngoại.
Đồng bào Tị Nạn Cộng sản ở Hải ngoại, nhất là người Quốc Gia chống cộng đều biết, mỗi khi ngụy quyền VC cần cầu cạnh hoặc gặp khó khăn là chúng dở trò nầy ra để làm kế hoãn binh.
Khi chúng cần tiền để thoát cơn túng quẩn thì " lũ đỉ điếm, phản động" ngày xưa lập tức trở thành "khúc ruột ngoài ngàn dặm."
Khi cần cầu cạnh Chánh quyền Mỹ nối lại bang giao, chúng vận động " Bắt Một Nhịp Cầu" giao lưu văn hóa.
Hiện nay, ngụy quyền VC lâm vào thế kẹt tứ giăng nên càng ra sức kêu gào Xóa Bỏ Hận Thù, Hòa Hợp, Hòa Giải để giải tỏa bớt áp lực.

Sao là thế kẹt tứ giăng?

Một là Trung cộng nắm chặc cái "công hàm bán nước" của bè lũ Hồ - Đồng làm lá bùa trám họng ngụy quyền VC trong vụ tranh chấp Hoàng Sa - Trường Sa khiến chúng khôn bề mở miệng.
Hai là giới trẻ trong nước nắm lấy vụ nầy tố cáo trước công luận hành vi bán nước cầu vinh của bọn cầm quyền tay sai Tàu cộng.
Ba là thế trên đe, dưới búa: Ngã hẳn theo Tàu thì dân Việt chẳng tha.
Ngã về phía dân thì chủ Tàu hạ bệ, có khi còn mất mạng.
Chót hết là tình trạng Lạm phát phi mã. Dân tình đã nghèo đói càng thêm khốn khổ. Mai đây, nếu hệ thống Kinh tế - Tài chánh sụp đổ, Xã hội hỗn loạn là không sao tránh khỏi.Như vậy, ngụy quyền VC chắc chắn tan tành.

Xin kể lại vài ba chuyện cũ về trò Xóa Bỏ Hận Thù, Hòa Hợp Hòa Giải để ghi nhớ thủ đoạn man trá của bè lũ Việt gian, Việt công.

QUỐC GIA PHẢN TỈNH

Để tưởng nhớ Đại Úy TQLC Trần Văn Loan

Một bữa,đang ngồi bàn luận với anh em về những người Trưởng giả chỉ trích anh em chống Cộng tích cực là cực đoan,quá khích,không biết uyển chuyển chống Cộng theo kiểu mới, anh Trần Văn Loan vụt nói gọn bàn :”Ối thôi!Họ không chống Cộng,mà lại nói rằng chống Cộng kiểu mới.Chỉ có vậy thôi” Tôi nghe rồi ngẩn ngơ và không ngờ rằng anh Loan,trông bề ngoài xem có vẻ hời hợt,mà nhận thức lại sắc bén như vậy.

Thật vậy,cái công thức đơn giản : KHÔNG CHỐNG CỘNG = CHỐNG CỘNG KIỂU MỚI

Hiểu bằng trực giác thì rất đúng,mà giải cho rõ ràng không phải là điều dễ dàng.

Trước hết,thử phân tích cái vế đầu “Không chống Cộng”.Thưở nay có những đoàn thể “lớn”,mà đã lớn thường là kỳ cựu,gồm những bậc trưởng thượng khả kính.Khốn nỗi,ngoài cái cương lĩnh hoặc tuyên ngôn thành lập,tuyên bố lập trường chống Cộng ra thì không thấy một hoạt động chống Cộng nào ráo trọi.Nói cho đúng ra,xuân thu nhị kỳ cũng có họp mặt đọc diễn văn tố Cộng khơi khơi.Hoặc giả,khi thuận tiện thấy ai đó tổ chức biểu tình rầm rộ quá,cũng đi ké vào một đường bảng hiệu để phô trương.

Đó là loại “Không chống Cộng” thứ nhất,tức là thứ chống Cộng bằng hào quang cách mạng thưở trước,còn lãnh tụ ngày nay trở thành trưởng giả,chỉ biết ăn trên ngồi trốc nên tự thân không mang chút khí lực đấu tranh nào để thổi luồng sinh khí mới vào lớp đoàn viên trẻ,tạo nên khí thế chiến đấu mới trong cuộc giải trừ Việt cộng trong hiệntại.Tệ hơn nữa là chính quí vị trưởng giả này lại đi chỉ đạo lớp trẻ dấn thân vào con đường mưu đồ bá đạo,bất cố liêm sỉ,chỉ nhằm tìm kiếm quyền lực cho phe nhóm,làm nẩy sanh loại “phi chống Cộng” thứ hai,mà tôi gọi là “Quốc gia phản tỉnh”.

Khoảng đầu năm 1990,nhóm Nguyễn Gia Kiểng từ Pháp sang đây toan truyền bá chủ trương Hoà hợp,Hoà giải bị phản đối mạnh.Họ tạm lùi lại để chuẩn bị thế trận khác.
Vài năm gần đây,cùng một lúc Lữ Giang ở Nam Cali và Thụy Giao ở Bắc Cali mở mặt trận công kích những ngưới chống Cộng bằng phương pháp huy động quần chúng biểu tình là vô học,quá khích.Thậm chí Lữ Giang với bút hiệu Tú Gàn thẳng thừng miệt thị quần chúng biểu tình là “bọn bát nháo”.Mục đích của phe nhóm này là đẩy lùi phong trào quần chúng tranh đấu để mở đường cho cái gọi là “chống Cộng kiểu mới” thời hậu bang giao Việt cộng-Mỹ.

Họ dạo đầu chiêu bài kiểu mới bằng cách hô hào viết sách báo bằng Anh ngữ đưa vào các Đại học để các thanh niên lớn lên ở xứ này hiểu biết đứng đắn về cuộc chiến vừa qua.Kỳ thật là họ nhắm đẩy lui phong trào quần chúng tranh đấu gây quan tâm trong công luận,để họ yên ổn tiến vào các trung tâm Đạihọc,chuẩn bị môi trường để “đối thoại” với VC.

Y như rằng,sau khi chuẩn bị xong thế trận,những người ngụy hòa liền mở cuộc trắc nghiệm cho cặp song ca Đỗ Hùng-Vũ Vượng trên diễn đàn “Việt Nam đi về đâu?” tại Đại học San Francisco vào tháng 9/95.Họ che đậy ý đồ đối thoại với tay sai VC này rất kỹ,nhằm ra chiêu sấm nổ không kịp bưng tai.Giờ chót, họ mới cho Hà Hữu Kiều đem bản thong cáo về việc Đỗ Hùng phó hội nhờ Đài Quê Hương loan tải.Nhờ phản ứng bén nhậy của Ủy Ban Bảo Vệ Chính Nghĩa Quốc Gai (UBBVCNQG) Bắc Cali,những người chống Cộng cương quyết mới hay được,tụ họp gây áp lực dữ dội,khiến Đỗ Hùng phải lùi bước,bỏ cuộc.

Thất bại tại Bắc Cali,những người ngụy hòa bèn tìm cách né đòn bằng cách tổ chức hội thảo “Bắc một nhịp cầu” mãi tận rìa phía Nam Cali là San Diego vào tháng 12/95.Rút kinh nghiệm thất bại tại Bắc Cali,Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam,xin lỗi Mặt Trận QGTNGPVN cho tổ chức phiên họp cộng đồng San Diego để lấy biểu quyết cử gà nhà tham dự đối thoại với Hà Huy Thông và Nguyễn An Trung thuộc cái gọi là Sứ quán VC tại Hoa Kỳ.Trong cuộc họp này,họ bầy thế trận lấy thịt đè người,kéo rốc binh tôm tướng cá biểu quyết với đa số áp đảo.

Nhưng mà những người chống Cộng ngay thật ở San Diego đâu thể để yên cho bọn ngụy hòa hí lộng quỉ thần,bèn họp ngay lập “Ủy Ban Hành Động” cương quyết hô hào đồng bào biểu tình chống đối thoại “bắc cầu” với VC.Từ Bắc Cali,UBBVCNQG và Khu hội CTNCT vận động khoảng 60 chiến hữu vượt đường trường suốt đêm về San Diego hợp lực với trên 300 đồng bào Nam Cali
truy quét bọn VC và bọn ngụy hòa tới nơi tới chốn.Trong cuộc biểu tình này,Mặt Trận Giải Phóng thi triển thế liên hoàn hai chiêu ngoạn mục:
Thứ nhất là hô khẩu hiệu rầm rĩ bịt miệng LS Phạm Nam Sách không cho vị này nhân danh Trưởng Ban Tổ Chức Biểu Tình nêu rõ mục tiêu “chống hội thảo với VC”,cùng một lúc lăm le “phản biểu tình” bằng cách hô khẩu hiệu “hoan hô hội thảo”.Đoàn Bắc Cali phản đối mãnh liệt khiến đám cán bộ Mặt Trận cuốn vó chạy dài.

Sau vụ này,Tú Gàn cay cú viết trên tờ Sài Gòn Nhỏ miệt thị những người chống Cộng quyết liệt là “bọn chủ bại” (?).Điều hí hước ở đây là Tú Gàn,tức Lữ Giang thường nhân danh Công giáo chửi bới Đỗ Mậu,Phật giáo gian,đủ điều.Vậy mà cả hai cùng biện minh cho một lập trường :”Đối thoại với VC”.Chỉ có một khác biệt nhỏ :Đỗ Mậu ít học hơn viết huỵch toẹt “đối thoại để hòa hợp hòa giải dưới gọng cùm ‘Bác Đảng’”.
Còn Lữ Giang, có học hơn nên cũng tráo trở,ngược ngạo hơn, bảo rằng đối thoại
với VC là “chống Cộng kiểu mới,ba mặt giáp công”.Đúng là “miệng nhà quan (cựu thẩm phán) có gang có thép”.

Thưở đời nhà ai có thứ tiếng Việt dị hợm “chống Cộng là đối thoại với VC”.Cái luận điệu này nó cũng trí trá giống như giọng điệu gian hùng của Tào Tháo trong Tam Quốc,”Tào là Hán-Hán là Tào” vậy.Hoặc giả như VC trước đây,”Đảng là
Nhân Dân-Nhân Dân là Đảng”.

Những người chống Cộng đã biết tỏng cái mưu đồ nầy ngay từ đầu.Cho nên khi Nguyễn Khái lu loa rằng,”Phe ta đánh phe mình”,thì những người chống Cộng liền chẹn họng gã rằng,”Đối thoại với VC là ngụy hòa.Những người ngụy hòa khác biệt rạch ròi với những người chống Cộng,nếu không muốn nói là đối lập,chớ không có cái vụ phe ta,phe mình gì ráo trọi.

Nói cho cùng,chống Cộng bằng bảng hiệu cổ truyền cũng còn khá,còn cái
vụ ngụy hòa trá hình kiểu mới đã tệ mà chưa tệ lậu bằng loại “Quốc Gia
Phản Tỉnh”.

Gần đây có những người mượn chiêu bài viết lại lịch sử trung thực (!) để bươi xấu chế độ Quốc Gia,hạ thấp giá trị QLVNCH,đặc biệt bôi bẩn danh dự hàng tướng lãnh dù đã tuẫn tiết để bảo toàn danh dự cho Quân Đội.
Thậm chí nhóm Nguyễn Bá Long còn tự xưng mình là “những người không Cộng Sản”.Cái danh xưng dài ngoằn vô nghĩa lý như vậy mà quí ông tiến sĩ sáng chế đem ra dùng khi ra “Hịch Sĩ Phu” kể thật là lạ.

Hiện nay đang đối lập với chế độ áp bức VC là ai?Phải chăng đó là Toàn Dân Tộc đang bị áp bức?Vậy thì,nếu quí vị không đứng về phía VC áp bức thì phải đứng về phía Dân Tộc bị áp bức.Người Việt Quốc Gia đứng về phía Dân Tộc bị áp bức chống lại ách áp bức VC.Còn quí vị gọi là “Không Cộng Sản” đứng ở khoảng nào?Khoảng giữa rõ ràng là kẹt cứng,vậy thì ngoài rìa Dân Tộc chăng?.

Hỏi là hỏi vậy,chớ ngay những người chống Cộng tầm thường ở đây vẫn biết rằng quí vị thuộc hàng làm chánh trị cao cấp,hiện đang xoay trở để chuyển hướng từ chống Cộng sang đối thoại với Việt Cộng,để thực hiện”chiến lược toàn cầu” :từ đối đầu sang đối thoại,hòa bình phát triển.Có điều quí vị quên rằng,đó là chánh trị ngoại giao của Đại Cường.Còn đối với chúng ta,vấn đề chống chế độ áp bức VC là vấn đề nội trị nước nhà.

Sách có chữ rằng :Tự Do không thể biếu không,phải tranh đấu mà có.Dân Tộc Việt Nam còn đó,trong số đó người Việt Quốc Gia là đông đảo.Người Việt Quốc Gia nói đây là toàn dân Miền Nam trước 75,kể cả đồng bào Miền Bắc sống trong vùng Quốc Gia trước 1954,tức là đông đảo dân chúng mà VC gọi gộp là “ngụy dân”.

Tại sao quí vị tài giỏi không chịu cổ võ,vận động,tổ chức để đồng bào đứng lên đòi Tự Do,Dân Chủ mà lại đi làm việc nhẹ thể là bôi bác chế độ Quốc Gia,đấm ngực xưng tội,phản tỉnh hạ mình cho ngang bằng,tương xứng với những người gọi là VC phản tỉnh ,để được thân cận với họ mà mưu sự,cho nó hèn người đi như vậy?.

Quí vị tưởng rằng những người mà quí vị gọi là VC phản tỉnh đó có thực lực,được đồng bào trong nước tin cậy nghe theo chăng?Thuở đời nay đồng bào từ Nam chí Bắc vẫn thường nói rằng :”Ông lên bà xuống gì thì VC vẫn huờn là VC”.Còn đối những người hợp tác với VC cho dù là VC “ phỏng giái” hay ra rìa đi nữa thì đồng bào vẫn miệt thị :”Thứ đồ VC theo đuôi hay theo đuôi VC thì cũng vậy”.

Đồng bào tị nạn ở đây cũng có thái độ tương tự.Cho nên gần đây mới có dư luận cho rằng cá nhân này,đoàn thể nọ,có lập trường chánh trị không rõ ràng.Thay vì tự xét lại thái độ,hành động của đoàn thể mình,thì ngược lại những cá nhân đó lại đi công kích những người có lập trường chống Cộng rõ ràng là cực đoan,quá khích.Hành động đánh lạc hướng đó không thể cứu vãn được uy tín của cá nhân hoặc đoàn thể liên hệ được.Nó chỉ có tác dụng ngược lại là khiến cho công luận càng thêm xác định về thái độ dối trá,thiếu lương thiện của những người ngụy hòa.

Tranh đấu chánh trị là phải có quần chúng.Những tổ chức kỳ cựu vì bản chất “trưởng giả” của người lãnh đạo nên không thể thân cận với đại chúng.Và vì “không thân dân” nên đại chúng xa lìa.Vậy mà chính những giới nầy miệng hô chống Cộng kiểu mới,nhưng vẫn theo kiểu cũ mà làm.Vì không được quần chúng ủng hộ nên họ thất bại,bèn quay sang công kích những người chống Cộng với lập trường Quốc Gia,Dân Tộc rõ ràng được đông đảo đồng bào nhiệt liệt hưởng ứng là cực đoan,quá khích,không thức thời,quyền biến….

Nhưng thử hỏi những người chống Cộng quả quyết đó là ai?Phần đông họ là Dân,Quân,Cán,Chính VNCH,cựu tù cải tạo.Là dòng dõi của Tiên Điền lẽ nào họ chẳng thuộc câu :
Có khi biến có khi thường
Tòng quyền nào phải một đường chấp kinh.

Nếu như họ đã không biết “tòng quyền” thì họ không thể sống sót qua được tới đây để tiếp tục cùng sát cánh với đồng bào tranh đấu.Hơn thế nữa,họ dù có tòng quyền vẫn đường hoàng giữ chặt gốc gác người Việt Quốc Gia khi họ khai với Việt Cộng rằng :”tôi có tội là tội chống lại Đảng và Nhà Nước.Ngòai ra tôi không có tội lỗi gì với đất nước,dân tộc”.Quyền biến là như vậy đó,chớ không phải quyền biến là đón gió,trở cờ,thậm chí phủ nhận tư cách người Việt Quốc Gia để chạy theo liếm gót VC phản tỉnh.

Còn nói chống Cộng quá khích là thế nào?Những ai từng sống khổ nhục dưới gông cùm Việt Cộng mới biết thương ghét rạch ròi.Thương là thương dân tình đói khổ lầm than sau những năm tháng dài chinh chiến điêu linh.Ghét là :
Ghét loài Việt Cộng gian tham
Để dân sẩy hố,sa hầm,té hang..
(Xin Cụ Đồ tha tội đã sửa thơ của Cụ)

Vì thương cho nên đối diện với VC mới bừng lên lửa giận,hò hét vang trời.Còn những ai cả đời chỉ biết vinh thân,phì gia,sống trong yên ấm,trơ mắt nhìn lũ VC nhởn nhơ ở đây mà lòng chẳng thương,chẳng ghét thì làm thế nào có chút lửa trong lòng để thể hiện thái độ phẫn nộ cho được.Vì thiếu lửa cho nên xuôi xị,bèn bảo rằng chúng tôi chống Cộng ôn hòa,văn minh,lịch sự,kỳ thực là bạc nhược,thiếu sức sống.

Biết rằng nói nhiều mang thêm khẩu nghiệp,nhưng mà nín mãi càng thêm phát bịnh,nên viết ra đây để cùng người đọc chia sẽ,hoặc may dấy lên công luận răn đe,chặn đứng lại những trò lươn lẹo chỉ có tác dụng kéo dài thêm ách thống trị hà khắc của Việt Cộng mà thôi.

Trời mà còn thương dân tộc Việt Nam,giới trẻ trong nước tự thức tỉnh noi theo gương học sinh,sinh viên Serbia,Miến Điện,Nam Dương đứng lên cùng đồng bào phát khởi cuộc chiến đấu giành lại quyền sống,quyền làm người cho toàn thể Dân Tộc.

NGUYỄN NHƠN