Đảng gom hết đất đai ruộng đồng vào tập thể để rồi chẳng sản xuất được gì, dân đói và đảng buộc phải giao đất đai về lại cho dân sau khi đã xà xẻo những thửa ngon cho dòng họ phe cánh mình. Người dân được trả đất và lại cặm cụi cấy cày tạo ra thực phẩm chẳng những đủ để ăn mà còn dư để đem đi xuất khẩu. Thế là đảng cao giọng nổ rằng thành quả đó là do đảng đổi mới, và đảng gọi đó là phát triển.
Đảng ngăn sông cấm chợ không cho người dân buôn bán để đến nỗi thị trường nội địa bị tê liệt và thị trường chợ đen thì hoành hành, đảng thấy không cách nào khác đành phải để cho dân được buôn bán trở lại sau khi đã nắm độc quyền tất cả các ngành trọng yếu cũng như đã cướp và giết chết hết những doanh nhân đúng nghĩa. Đời sống của dân nhờ thế mà đở hơn so với cái thời ngăn sông cấm chợ và thế là đảng lại có dịp gọi thành quả đó là do tài đảng lãnh đạo, và đảng gọi đó là phát triển.
Đảng để cho người của mình tự do đào xới tài nguyên khoáng sản của quốc gia đem bán, chặt phá núi rừng đem về xây biệt phủ lâu đài, đảng cưỡng chế ruộng đồng đất đai của dân rồi đem đi hùn hạp, cho thuê mướn với tư bản nước ngoài với giá rẻ mạt trong hàng mấy mươí năm trời để lấy chút tiền còm về xây dựng những biệt thự xa hoa, mua sắm những siêu xe đắt tiền tạo nên một bề nổi giàu có giả tạo. Và đảng dùng những hình ảnh đó để tuyên truyền rằng đó là phát triển.
Sau bao nhiêu năm kèm dân chặt cứng thì giờ đảng đổi chiến thuật cho dân thả cửa du nhập những thói hư tật xấu của thế giới miễn sao dân không chỉ trích đảng thì đảng ok hết. Đảng cho dân tha hồ tắm trong ruợu bia và thuốc lá bất kể tuổi tác, bất kể ngày giờ. Đảng cho thả cửa nhảy nhót, thi hoa hậu từ trung ương cho đến xã phường, phim ảnh nhạc hài nhảm nhí, thần tượng cuồng dại, phát hành xổ xố tràn lan, tiệc tùng liên hoan xả giàn, bùa mê thuốc lú mê tín dị đoan tha hồ hoành hành chẳng ai kiểm soát…và đảng gọi đó là đời sống văn hóa tự do phát triển.
Đảng để nông dân tự bơi, tự ý muốn trồng cây gì thì trồng, muốn phun muốn xịt cáí giống gì lên các loại cây trồng ấy thì cứ mặc sức mà phun mà xịt. Đảng để những người chế biến thực phẩm muốn bỏ thứ gì vào những món ăn bán ra cho đại chúng thì bỏ mà chẳng kiểm soát gì. Đảng cho người của đảng tự ý muốn bán thuốc giả thuốc dỏm cho người bệnh thì bán, muốn ép nông dân giao đất nông nghiệp với giá thiêt bèo rồi xây nhà lên đó mà bán lại với giá trên trời thì ép. Để rồi số ít thành phần đặc quyền đặc lợi này giàu lên nhanh chóng mà mua sắm những thứ xa hoa đặng phô truơng, rồi đảng dùng hình ảnh giàu xổi này và bảo đó là đời sống phát triển.
Còn nhiều điều lắm nhưng tôi không thể ngồi kể hết ra trong cái status ngắn ngũi này. Tôi chỉ muốn cùng bạn thử xem những gì đảng cho là đổi mới, là phát triển có thực sự là phát triển hay không?
Nếu tôi cho bạn xem hình ảnh một người đạp chiếc xe đạp bình thường trên một con đường được che mát bởi hai hàng cây xanh và một hình ảnh của chính người đó lái chiếc siêu xe chạy trên con đường nước ngập gần ngang cửa xe còn trên đầu thì không có một bóng cây mà chỉ chằng chịt dây điện, thì liệu bạn có cho rằng sự thay đổi trong hai bức hình là một sự phát triển hay không?
Nếu tôi cho bạn xem hình ảnh một người nông dân đang chăm sóc mảnh ruộng xanh tươi của mình cùng một hình ảnh cũng của người nông dân đó đang ngồi uống ruợu trong một căn hộ tiện nghi của một toà chung cư được xây trên ngay chính mảnh ruộng một thời xanh tươi của chính người nông dân đó, thì liệu bạn có cho rằng sự thay đổi trong hai bức hình là một sự phát triển hay không?
Nếu tôi cho bạn xem hình ảnh của một ngư phủ đang kéo những chú cá vàng tươi lên khoang một chiếc thuyền buồm cùng một hình ảnh cũng của chính người ngư phủ đó đang ngồi rầu rĩ trong phòng lái của một chiếc tàu đánh cá to lớn hiện đại nhưng đang rỉ sét vì phải nằm bờ lâu ngày do ngư trường cạn kiệt hay bị bức tử, do chi phí tăng cao, hay do sự hiểm nguy rình rập vì những thứ “Lạ” thì liệu bạn có thể cho rằng sự thay đổi trong hai bức hình là một sự phát triển hay không?
…và còn nhiều, rất nhiều những hình ảnh khác nữa nếu như tôi có thời gian để ngồi viết hết lên đây…
Với tôi, tôi không cho những sự thay đổi kia là phát triển mà chỉ là những sự đánh đổi, hay nặng nề hơn là những sự trả giá. Trả giá cho những chính sách quản lý cà tưng cà giựt của những nhà quản lý tồi tệ nhất trong lịch sử xứ Việt. Những người đã được hoặc bị đặt sai chổ so với cái tâm và cái tầm của họ nên họ chẳng biết gì hết về điều họ phải làm.
Những chiếc siêu xe mà bạn thấy, những toà cao tầng mà bạn trầm trồ, những con đường kẹt cứng xe cộ, những biệt phủ xa hoa, những tượng đài lòe loẹt, những giọt nước mắt khóc sao Hàn hay những cú liếm ghế ngồi của tỉ phú, cùng những đoàn các người đẹp chân dài múa may ưỡn ẹo trong các cuộc thi sắc đẹp đều không phải là chỉ dấu của sự phát triển cả về mặt kinh tế, văn hoá hay xã hội, mà chúng kỳ thực là những thứ chúng ta đã và đang phải trả bằng chính sự trong sáng của con cái chúng ta, bằng rừng núi bao bọc người mình qua bao mùa mưa lũ, bằng biển cả hào phóng với dân mình qua bao nhiêu năm, bằng ruộng đồng đã nuôi sống người mình qua bao thế hệ, bằng không khí trong lành, bằng trời, bằng đất, bằng nước vốn là những thứ mà người mình âu yếm ghép lại để gọi cái dãi đất đã sinh ra cái giống nòi này.
Không phải ngẫu nhiên mà đường ngập lần sau sâu hơn lần trước, nước lũ năm sau cao hơn năm trước, người chết năm sau nhiều hơn năm trước, tai nạn năm sau tăng hơn năm trước, tội ác năm sau tàn bạo hơn năm trước hay là y tế giáo dục năm sau trở nên bế tắc hơn năm trước…và một thiểu số những người năm sau giàu hơn năm trước rất nhiều lần.
Và đảng chỉ vào cái nhóm thiểu số năm sau giàu hơn năm trước này rồi bảo đó là phát triển. Đảng chỉ vào mấy căn biệt thự mặt tiền của quan chức rồi tung hê như những thành quả vẻ vang.
Nhưng cái số đông đã và đang phải trả giá cho sự phát triển hồ đồ ấy như những con người bì bõm lội trong nước kia, hay như bà con dân oan Thủ Thiêm đang khóc ròng kia thì camera của đảng chớ hề lướt qua, báo đài của đảng chớ hề nhắc tới, và côn đồ của đảng thì ngày cũng như đêm hăm hở lùng sục để bịt miệng những ai dám mở miệng phàn nàn.
Phát triển mà cây lúa ngọn rau không còn sống được trên đồng, con cá không còn sống được ngoài biển dưới sông hay con người không còn khí trong để thở, không còn thực phẩm sạch để ăn thì thử hỏi:
Phát triển để làm gì?