Đào Trang Loan (MLBVN) - Sau khi tôi không kí bất cứ giấy tờ nào thì họ ra ngoài hết và chỉ để lại một an ninh thường phục ngồi canh. Một lúc sau họ yêu cầu tôi ra khỏi đồn công an vì đã hết giờ làm việc. Tôi không ra và cứ ngồi lì ở đó để phản kháng việc họ bắt giữ tôi trái phép làm thiệt hại về tài sản của tôi cũng như việc họ hành hung lôi kéo xô đẩy tôi khiến giờ đây toàn thân ê nhức. Thấy tôi cứ ngồi vậy thì một an ninh khác vào tự xưng là bảo vệ cơ quan vào tắt hết điện yêu cầu tôi ra ngoài. Tôi vẫn cứ ngồi thì chừng 5 phút chồng tôi chạy vào hỏi thăm và nói mọi người đang đợi em ở ngoài. Thấy chồng gọi nên tôi đứng dậy và đi ra. Lúc này là 17h chiều ngày 15 tháng 12 năm 2013, ngày mà tôi chính thức trở thành một công dân Việt Nam bị cầm tù trong biên giới Việt Nam...
Sáng ngày 15/12 tôi tới sân bay Nội Bài làm thủ tục lên máy bay để đi Thái Lan. 7h sáng tôi có mặt tại quầy vé, sau đó qua bên sân bay quốc tế Nội Bài và đợi an ninh ở đây check in hơn hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa xong. Khi tôi đưa hộ chiếu tại quầy như những hành khách khác, họ nhìn tôi chừng 5 phút và một an ninh sân bay từ đâu chạy lại và cầm vội lấy hộ chiếu của tôi. Anh an ninh này cho tôi đi vòng vòng một hồi từ chỗ này sang chỗ kia rồi ra phòng hướng dẫn thủ tục xuất nhập cảnh. Anh ta nói: “em đợi một chút, hộ chiếu của em bị sai, tụi anh đang xác nhận lại”.
*
Sáng ngày 15/12 tôi tới sân bay Nội Bài làm thủ tục lên máy bay để đi Thái Lan. 7h sáng tôi có mặt tại quầy vé, sau đó qua bên sân bay quốc tế Nội Bài và đợi an ninh ở đây check in hơn hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa xong. Khi tôi đưa hộ chiếu tại quầy như những hành khách khác, họ nhìn tôi chừng 5 phút và một an ninh sân bay từ đâu chạy lại và cầm vội lấy hộ chiếu của tôi. Anh an ninh này cho tôi đi vòng vòng một hồi từ chỗ này sang chỗ kia rồi ra phòng hướng dẫn thủ tục xuất nhập cảnh. Anh ta nói: “em đợi một chút, hộ chiếu của em bị sai, tụi anh đang xác nhận lại”.
Ngồi ở phòng hướng dẫn thủ tục xuất nhập cảnh hơn một tiếng rưỡi thì anh ta đưa tôi vào phía bên trong mà họ gọi là phòng cách ly rồi nói tôi tiếp tục đợi, có gì tụi anh sẽ chịu trách nhiệm nếu em trễ giờ bay. An ninh sân bay check in hơn hai giờ đồng hồ không xong. Tôi nói nhỏ nhẹ với họ rất nhiều lần và yêu cầu họ làm cho nhanh lên vì đã hai tiếng trôi qua rồi mà họ vẫn kêu tôi đợi trong khi 10h30 là máy bay cất cánh mà đến 10h họ vẫn chưa check in xong.
Bức xúc trước những hành động sách nhiễu này của họ, tôi đã chạy ra khỏi phòng và nói cho tất cả mọi người biết hành động sách nhiễu gây phiền hà cho tôi. Và từ đâu hơn chục người đàn ông mặc thường phục xô ra lôi tôi vào. Tôi liền nằm ra đất để chống cự hành động thô bạo của họ. Họ kéo lê tôi vào lại phòng và chốt cửa lại không cho tôi ra ngoài. Bên trong phòng lúc này có 2 người quay phim tôi, 2 an ninh nữ sân bay Nội Bài và bên ngoài thì mười mấy người nữa chặn cửa. Tôi yêu cầu họ cho tôi ra ngoài để gặp người nhà nhưng họ từ chối và còn nói nếu tôi tiếp tục gọi điện với người nhà thì họ sẽ cướp điện thoại của tôi.
Gần 11h họ mở cửa và mời tôi xuống tầng 1, lúc này nơi làm thủ tục lên máy bay gần như không còn hành khách nào vì chuyến bay đã cất cánh lúc 10h30. Họ yêu cầu tôi đi làm việc nhưng tôi không chấp nhận lời yêu cầu đó và đề nghị được gặp chồng tôi là Trịnh Anh Tuấn tức blogger Gió Lang Thang. An ninh vẫn không chấp nhận và nhất quyết tôi phải đi làm việc. Tôi phản đối và chạy về phía cửa ra thì gần chục an ninh nam và mấy an ninh nữ xông vào khiêng tôi đi. Tôi hô hoán: "cứu, cứu" thì bị họ bóp miệng và nhét khăn vào miệng tôi, lột áo khoác ngoài của tôi ra đồng thời cướp chiếc điện thoại tôi đang cầm trên tay. Họ đưa tôi xuống tầng 1 và tống lên taxi đưa đi đâu tôi cũng không rõ.
(Xin ghi chú bắt đầu từ đây, những "an ninh" đều là những người mặc thường phục, không một ai mặc quân phục, cũng như không đưa ra một chứng minh gì để cho biết họ là an ninh khi làm việc với tôi.)
Sau đó tôi mới biết họ đưa tôi về đồn công an cửa khâu sân bay Nội Bài. Họ đưa tôi vào sâu bên trong đồn công an.
(Xin ghi chú bắt đầu từ đây, những "an ninh" đều là những người mặc thường phục, không một ai mặc quân phục, cũng như không đưa ra một chứng minh gì để cho biết họ là an ninh khi làm việc với tôi.)
Sau đó tôi mới biết họ đưa tôi về đồn công an cửa khâu sân bay Nội Bài. Họ đưa tôi vào sâu bên trong đồn công an.
Tôi nói: "các anh các chị hèn vừa thôi, một đứa con gái mà đến 20 an ninh phải vây, rồi còn đánh đập, xô đẩy".
Một an ninh nữ kêu: "chúng tôi chỉ khiêng heo".
Đúng lúc này thì điện thoại reo, tôi mở ra nghe thì 2 an ninh nữ cùng xông vào cướp thêm chiếc điện thoại còn lại này của tôi (lúc nào tôi cũng có 2 điện thoại trong người) và sau đó yêu cầu tôi làm việc. Tôi đã yêu cầu an ninh trả lại tài sản cá nhân của tôi và tôi yêu cầu được liên lạc và gặp chồng mình. Họ không trả lời và tiếp tục xúc phạm tôi với rất nhiều lời khiếm nhã cũng như vu khống tôi. Họ nói: "bố mẹ chị thật khổ vì sinh ra đứa con gái như chị, trông cái mặt cũng xinh mà hỗn láo, láo toét. Cái loại như này chỉ làm đĩ điếm."
Sau một hồi lời qua tiếng lại họ cũng không chịu trả tài sản mà chỉ xúc phạm tôi cũng như không cho tôi gặp chồng mình. Tôi hoàn toàn không nói thêm gì với họ và nằm ra ghế ngủ để bày tỏ thái độ bất hợp tác trong ôn hòa của tôi. Khi tôi nằm ra ghế ngủ thì hai an ninh nữ tự ghi biên bản lời khai... của tôi với nhau. Một người đọc một người viết, tự thay tôi ghi ra những thông tin của tôi và tự đặt câu hỏi và trả lời với nhau:
Câu hỏi: "Chị sang Thái Lan làm gì?"
Trả lời: "đi tập huấn do Việt Tân, tổ chức phản quốc lưu vong ở nước ngoài tổ chức".
Tôi phì cười nhưng cũng không thèm đáp trả. "Đúng là bệnh hoạn", tôi thầm nghĩ.
Đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng gọi: “Loan ơi! Loan ơi!...” rất to từ phía bên ngoài. Tôi tỉnh dậy và biết chồng mình đang đi tìm mình. Ngay lập tức, gần chục nhân viên an ninh chạy ào vào phòng, chắc vì họ sợ tôi nghe thấy tiếng chồng gọi tôi sẽ chạy ra ngoài hô lên báo cho chồng tôi biết tôi đang ở trong đồn. Thấy tôi tỉnh dậy thì những an ninh nữ bắt đầu vào hỏi chuyện tử tế và mời tôi làm việc nhưng tôi vẫn trả lời là không có gì để phải làm việc và yêu cầu trả lại tài sản cá nhân của tôi. Thấy sự bất hợp tác của tôi họ lại tiếp tục nói những lời xúc phạm tôi. Tôi im lặng hoàn toàn và nằm xuống ghế nhắm mắt lại.
Một hồi sau, một an ninh nữ tên Nguyễn Thị Yên vào trả lại tôi tài sản và mời tôi làm việc. Tôi ngồi dậy xem tài sản cá nhân của mình. Và cũng lúc này thêm an ninh nam vào và bắt đầu rao giảng chính trị. Anh ta mang những người có quan điểm chính trị bất đồng chính kiến như sinh viên Nguyễn Anh Tuấn, chị Lê Thị Công Nhân... để lên án họ và qua đó sỉ nhục tôi cũng như khiêu khích để làm tôi mở miệng. Tôi vẫn giữ thái độ không tranh cãi với anh ta và quay sang người nữ an ninh hỏi lí do đưa tôi vào đây, có phải tôi là tội phạm đang bị truy nã và nếu như thế thì đưa lệnh truy nã cho tôi xem.
Tuy nhiên an ninh đồn Nội Bài vẫn không đáp ứng những yêu cầu chính đáng này của tôi. Thay vào đó họ lại lập một biên bản khác rồi thêm một tờ kê khai tên những thành viên trong gia đình tôi, đồng thời họ in một xấp toàn hình ảnh của tôi trên trang cá nhân facebook của tôi rồi nói đó là lí do tôi không được xuất cảnh. Họ hỏi tôi về việc tặng bóng bay, phát Tuyên Ngôn Quốc tế Nhân Quyền, thắp nến và việc ra mắt Mạng Lưới Blogger Việt Nam và bảo là đó là những hành vi chống phá nhà nước Việt Nam. Tôi vẫn nhất quyết giữ thái độ không làm việc với an ninh về những vấn đề mà tôi cho rằng hoàn toàn không có liên hệ pháp lý đến việc cấm tôi đi ra nước ngoài và chỉ trả lời “tôi không có nghĩa vụ phải trả lời các câu hỏi của chị và yêu cầu chị trả tự do cũng như đền bù tài sản cho tôi”.
Hư Vô - Đào Trang Loan (trái) cùng với các thành viên MLBVN
trao tuyên bố cho ĐSQ Đức (Ảnh thêm vào bài bởi MLBVN)
Hư Vô - Đào Trang Loan (thứ 3 từ phải) cùng với các thành viên MLBVN
trao tuyên bố cho phái đoàn G4 (Na Uy, Thụy Sĩ, Canada, New Zealand)
(Ảnh thêm vào bài bởi MLBVN)
15h45 an ninh đồn Nội Bài mang một tờ biên bản chưa được phép xuất cảnh xuống và yêu cầu tôi kí nhưng thời gian thì họ ghi là 9h20. Tôi yêu cầu sửa lại cho đúng giờ để xác định chính an ninh đã làm tôi trễ chuyến bay thì họ từ chối và lại tự làm một biên bản là tôi không chịu kí và họ tự kí với nhau vào biên bản đó.
Sau khi tôi không kí bất cứ giấy tờ nào thì họ ra ngoài hết và chỉ để lại một an ninh thường phục ngồi canh. Một lúc sau họ yêu cầu tôi ra khỏi đồn công an vì đã hết giờ làm việc. Tôi không ra và cứ ngồi lì ở đó để phản kháng việc họ bắt giữ tôi trái phép làm thiệt hại về tài sản của tôi cũng như việc họ hành hung lôi kéo xô đẩy tôi khiến giờ đây toàn thân ê nhức. Thấy tôi cứ ngồi vậy thì một an ninh khác vào tự xưng là bảo vệ cơ quan vào tắt hết điện yêu cầu tôi ra ngoài. Tôi vẫn cứ ngồi thì chừng 5 phút chồng tôi chạy vào hỏi thăm và nói mọi người đang đợi em ở ngoài. Thấy chồng gọi nên tôi đứng dậy và đi ra. Lúc này là 17h chiều ngày 15 tháng 12 năm 2013, ngày mà tôi chính thức trở thành một công dân Việt Nam bị cầm tù trong biên giới Việt Nam.
Tôi cùng với mọi người quay lại sân bay để yêu cầu phòng xuất nhập cảnh trả lời về việc bắt giữ tôi trái phép cũng như làm trễ chuyến bay của tôi nhưng tất cả nhân viên tại đây đều lẫn trốn.
Nhóm chúng tôi gồm có chồng tôi - anh Trịnh Anh Tuấn, bác Nguyễn Hồng Kiên, chú Trương Dũng, anh Lê Thiện Nhân, anh Bùi Tiến Hưng (là anh trai của blogger Người Buôn Gió), chị Quỳnh Anh, chị Lan Le, bạn Tiến Từ Từ, bạn Dusty Bý, bạn Vũ Ngọc Thắng, chị Thảo Teresa, anh Lê Hoàng, anh Cụ già vào mạng, anh Ha Chi Hai và 2 bạn dân oan người H'Mông.
Nhân dịp này tôi xin bày tỏ lòng biết ơn với các bác, cô chú và anh chị đã luôn luôn hỗ trợ, sát cánh để bảo vệ tôi và đây không phải là lần đầu tiên tôi được diễm phúc đón nhận những tình cảm thân thương này.
Cùng với các bác, anh em, bạn bè, vợ chồng tôi cùng chú Trương Dũng giơ cao biểu ngữ“Phản đối bắt giữ người trái phép làm thiệt hại tài sản công dân”, “Yêu cầu đền bù thiệt hại”, “Yêu cầu đền bù vé máy bay”. Bảo vệ sân bay chạy ra giật biểu ngữ và thêm rất đông an ninh thường phục đi áp sát để giật biểu ngữ cũng như đánh lén chúng tôi.
Nhìn lại vụ việc, hành vi ngăn chận tôi xuất cảnh trong khi tôi chưa bao giờ nhận được công văn từ cơ quan thẩm quyền thông báo tình trạng không được tự do xuất cảnh là một vi phạm luật pháp. Từ đó dẫn đến hệ quả gây ra những thiệt hại tài chánh, thì giờ và công việc riêng tư của tôi. Hành động chở tôi về đồn công an tạm giam giữ trong khi việc đi ra nước ngoài - như mọi công dân khác - không là một hành vi phạm pháp là hành động lạm dụng chức năng và vi phạm luật. Ở trong đồn công an, việc phỉ báng và vu khống tôi là một hành vi xúc phạm công dân, việc tự biên tự diễn lời khai của tôi là một hành động trái luật.
Tôi viết bản tường thuật này để gửi đến công luận người Việt Nam như là một câu chuyện nhỏ trong bức tranh Nhân Quyền đen tối tại Việt Nam. Tôi cũng sẽ gửi bản viết này bằng tiếng Anh đến với những cơ quan quốc tế mà tôi có địa chỉ email để ít ra những người nào đã bỏ phiếu thuận cho Việt Nam trở thành thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Quốc Tế biết rõ thêm họ đã bỏ phiếu cho ai.
______________________
Chú thích:
Lịch trình chuyến bay:
Biên nhận vé: