Thursday 9 January 2014

PHẢN BÁC "BA TÀU TỰ SỰ"

Ba Tàu (nếu tác giả "Ba Tàu Tự Sự" thiệt là Ba Tàu) loại này không đủ kiến thức về lịch sử và tình hình thời sự của Tàu, và của Việt Nam để viết về những người di dân Trung Hoa đến VN, và cộng đồng người VN tại Mỹ.

Tinh thần "Đại Hán" kiểu "thấy giầu nhớ họ" nhưng lại có luận điệu khích bác, không đủ sức thuyết phục.

Đinh Thế Dũng
On Thursday, 9 January 2014 4:42 PM, "johnluc95 wrote:

PHẢN BÁC "BA TÀU TỰ SỰ"
 

 Bài viết có giá trị thường nên có dẫn chứng và lập luận cho dù đúng sai.  Every argument has a counter argument.  Mặc dù bài "Ba Tàu Tự Xự" nói lên nhiêù sự thật mà ít ai dám công khai đề cập nhưng xét cho kỹ thì thấy có nhiều hàm ý mà cần phải đặt dấu hỏi.  Hơn nưã cái tên nưã Việt nưã Mỹ cuả tác giả cũng taọ thắc mắc về tuổi tác và gốc gác.  Tác giả phaỉ là nguời có tuổi với nhiều kinh nghiệm sống trong chế độ cũ.   Nguời dươí 6o tuổi và nhất là nguời Việt gốc Hoa thì khó có cách hành văn mạch lạc và nhiều kiến thức về VNCH như vậy.  Chả biết chừng đây laị là sản phẩm cuả một bồi bút vì tác giả duơng đông kích tây, giựt đá giò lái với nhiều màn ngoạn mục.  Sau đây là một vài nhận xét chung cá  nhân.  Nói chung thì bản chất con ngừơi là phò thịnh. Nếu nước Tầu mà nghèo đói thì tác giả còn dám lớn tiếng hảnh diện để nhận đó là quê hương mình không?  Theo thiển ý thì nơi nào mà mình sinh trưởng hoặc là cho mình cơ hội phát triển về học vấn, kinh tế.... để vươn lên thì đó chính là quê hương.  Bảo vệ quê huơng là bảo vệ quyền lợi cuả mình đó mặc dù những yếu tố tinh thần khác như là quốc gia, máu mũ, tín ngưỡng cũng rất là quan trọng.  Thử nghĩ con cái mình mà sinh đẻ nơi đây thì mâý đứa sẽ tự nhận là nguời Việt. Còn đa số đám mình đã sống ở Mỹ gấp đôi thời gian ở VN.  Nếu đã ngữa tay ra nhận lãnh tất cả những quyền lơi ban cho từ nuớc Mỹ rồi còn hội nhập vào quốc tịch thì đâu có thể nói mình là nguời Việt được nưã.  Nói cho đúng thì phải là nguời Mỹ gốc Việt một khi đã vào quốc tịch trừ phi anh nào chỉ giữ thẻ xanh.  Nếu có chiến tranh giữa VN và Mỹ thì những anh Mỹ gốc Việt sẽ đứng vào phe nào?    Chơi kiểu hai mang thì khó khá thiệt.  Nếu vậy thì phải xét cho kỹ là bên nào cho mình nhiều đặc quyền hơn truớc khi nhận diện giòng giống wá? 
 
Nếu nhìn vào lịch sữ thì thấy đó là một quá trình cuả xâm lăng, cứơp bóc, hảm hiếp... Nhu cầu chính thuờng là vì kinh tế hoặc là sự khát máu cũng như là cái tôi quá lớn cuả những nhà lãnh đạo.  Tuy nhiên đó cũng là tiến trình cuả nhân loại (human evolution).  Nói hơi ác nhưng thật ra những sự hảm hiếp đó cũng đóng góp phần nào cho genetic mutation để tạo ra variation mà đó là một fabric of life.  Điều này thể hiện rõ rệt qua qua những sắc dân Eastern Europe (invaded by Mông Cổ) hay Hispanic (mixed by Nazis, Black, Indian).  Đồng thời đìêu đó cũng giúp ít nhiều trong việc ngăn ngừa những bệnh di truyền.  Tỉ dụ như là hemophilia (royal disease) nêú mà chỉ có cuới hỏi lẫn nhau trong gia đình..... 
 
Nhìn lại nguời Việt chúng ta thì thật sự có gì  thuần tuý như là nguời Nhật đâu  hay chỉ cũng là sự pha trộn cuả những sắc dân khác như Mông cổ, Tầu, Thái, Muờng, Mán, Chiêm Thành, Cam bốt.....  Nếu nghiên cứu kỹ lưởng gia phả cuả một số tên họ như là Vũ, Vương, Lại, Quách, Lâm, Lưu...  thì thấy nó cũng phát xuất đâu đó từ Tầu ra cả.   Nhưng có ai trong chúng ta nghĩ mình là Tầu đâu. 
 
Xin đọc bài phản bác sau đây:
 
 
Đặng Tiểu Nhàn
 
Ở cái tuổi chúng tôi, chờ ngày vào nhà… dưỡng sinh (nursing home), mà còn quờ quạng, chập choạng, rờ rẫm,… được tí nào cố tí đó. Nên mấy ông bạn thấy cái gì cho là thú vị đều tìm cách chuyển cho, nhất là qua internet, chỉ cần ngồi một xó với cái bàn chữ (keyboard) và con chuột (mouse).
 
Vừa đây, một cụ tìm đâu ra cái bài Tư Sản Ba Tàu Tự Sự… của tác giả A Hĩm Nguyen gửi cho, với lời nhắn phải góp ý với cụ. Vừa đọc có thế thấy ngay là tào lao: ba tàu viết tiếng Việt nhiều phần đã tào lao, nhưng tên tác giả lại rõ ràng Tàu tào lao thêm. Chẳng mà được mắt ai cả!
 
Nhưng cụ bạn đã phán, thì cũng cứ đọc và tiện thể góp ý luôn trên tạp chí. Nếu được đăng, không chừng sự góp ý thành rộng rãi hơn.
 
Tác giả giả tự cho tự cho mình là dòng giống Tàu vĩ đại, phần ca tụng Việt cộng gỉỏi giang, phần chê Việt Nam Cộng Hòa ngớ ngẩn. Có vẻ tác giả cho là biết về Hoa kiều sống tại Chợ Lớn, cũng có vẻ cho là biết về người Việt cộng sản, về người Việt chống cộng, về Việt kiều di tản. Và nói về những đối tượng này như thánh phán. Mà thật ra là chẳng biết gì cả. Trừ phi tác giả cố ý, với ý đồ nhằm cái gì, thì lại là rất gian ngoan, nguy hiểm.
 
Do đó, tạm bàn qua mấy điểm.
 
Những điều tác giả nói cũng như chính cái lý lịch [tên] của tác giả đều bất minh,nên để dễ theo dõi, tôi xin được pháp luận bàn trúng sai theo thứ tự của bài tác giả viết.
 
- Người Việt gọi người Tàu là “ba tàu, thằng chệt” chẳng phải vì “ghen tức sự thành công của chúng ta [người Tàu] tại miền Nam trước đây” mà chỉ giản dị là họ không ưa người ngoại quốc thường đến với ý đồ là bất hảo: thằng Tàu, thằng Tây, thằng Nhật, thằng Mỹ,… Còn không thì sẽ là chú Ba, chú Bảy, thím Xẩm,…
 
- Người Hoa Chợ Lớn không chỉ mới định cư từ thế kỷ 19, “khi người Pháp tuyển một hàng loạt phu đồn điền”. Họ định cư từ 1679, thời Dương Ngạn Địch, Trần Thượng Xuyên.
 
- “Chúng ta luôn tự hào và hãnh diện rằng ta là người Trung Hoa”. Có thể thành phần… như tác giả hãnh diện. Nhưng lại rất có thể rất nhiều người (Hồi, Mông, Mãn, Tạng,…) thấy nhục nhã làm người Trung Hoa. Nhất là Trung Hoa nào? Quốc gia, Cộng sản? Chớ bao giờ nên khẳng định bừa bãi như thế. Ngay rất nhiều những người Tàu ở giai cấp thống trị hiện nay vẫn đang tìm mọi cách ra khỏi Trung Hoa, lấy quốc tịch khác!
 
- “Có những nhóm người rất ồn ào không hề tự hào về đất nước họ, dù rằng VN ngày nay đang được cả thế giới khen ngợi”. Đây là giọng điệu tác giả ca tụng Việt Cộng, bất kể thực tế. Đất nước đang trầm luân, chẳng có gì để mà tự hào. Còn Việt Cộng không bao giờ là đất nước. Mà thế giới cũng không đang khen ngợi Việt Cộng.
 
- “Họ không dám can đảm như chúng ta để nhận rằng họ bỏ nước ra đi vì nạn đói kém sau chiến tranh Việt Nam”. Họ không nhận, vì giản dị là nếu cộng sản không bóc lột, cấm đoán thì họ không ra đi. Lý do đích thực là họ ra đi vì cộng sản, không phải vì đói kém.
 
- “Họ chống lại đất nước họ thậm tệ, họ không muốn nước họ giầu lên.” Họ không hề chống lại đất nước, không hề không muốn nước họ giầu lên. Họ chỉ chống cộng sản thống trị. Vì cộng sản còn thống trị thì “đất nước” không thể bao giờ giầu lên. Có người có thể nói hãy nhìn những cao ốc, những xí nghiệp,… Nhưng đó là của ngoại quốc, của đám mafia. Còn tối đại đa số thì đang sống thua súc vật.
 
- “Chúng ta cám ơn chế độ VNCH”. Ở đây tác giả cám ơn mà thực ra là tố cáo chính thể này phản bội quốc dân.
 
- “Những người Việt chống cộng ở Mỹ thường hay nói rằng VN khiếp nhược trước Trung Cộng, là tay sai của người Tàu. Họ chẳng hiểu tí gì về chúng ta, chẳng hiểu gì về chính dân tộc của họ, họ chẳng hiểu tí gì về CS, đối tượng mà họ đang chống”.
 
Ngược lại chính tác giả mới chẳng hiểu hay vờ chẳng hiểu gì. Tác giả viết người Việt Nam “chẳng hiểu tí gì về chúng ta [người Tàu], chẳng hiểu gì về dân tộc của họ, chẳng hiểu tí gì về cộng sản”. Nói kiểu tác giả là lối nói ẩu tả của kẻ ngốc nghếch, bằng không thì là trùm lấp, lươn lẹo, đánh lừa người khờ khạo. Tác giả chẳng hiểu về “những người Việt chống cộng ở Mỹ” vì họ gồm rất nhiều thành phần, rất khác nhau (nhiều người chống cộng vì tiền, vì tín ngưỡng chẳng hạn).
 
- “Những người [cộng sản] lãnh đạo VN hiểu rất rõ vũ khí từ tinh thần yêu nước của dân tộc VN. Họ đã sử dụng vũ khí đó đánh bại người Mỹ, mà họ gọi là chiến tranh nhân dân”.
 
Lâu rồi, tinh thần yêu nước chẳng đánh bại được ai. Việt cộng cầm cự được là có võ khí của Tàu, của Nga, sự trợ lực của các chuyên viên phe cộng sản, lại thêm, xong việc [phân hóa Nga-Tàu] rồi, Mỷ bỏ, ra về thảnh thơi.
 
- “Còn nhớ những năm chiến tranh, khi họ còn nhận viện trợ của chúng ta, nhưng miền Bắc không bao giờ cho người Hoa chúng ta đi nghĩa vụ quân sự… Thế mà những người Việt chống cộng cứ rêu rao r ằng VN đang khiếp nhược và phục tùng TQ. Nói được như thế vỉ họ [người Việt chống cộng] không phải là người Tàu để có thể hiểu và thấm thía nỗi niềm cư dân loại 2 như chúng ta và họ [người Việt chống cộng] cũng không phải là người Việt để có những xúc cảm tự hào của người Việt”.
 
Tác giả ngốc nghếch hay lươn lẹo: Tàu ngoài Bắc chắc được qui chế ngoại giao miễn đi lính. Tàu trong Nam trốn quân dịch “thấy bà nội”. Chỉ điếm thối mới nói chuyện “nỗi niềm cư dân loại 2”.
 
- “Như vậy chúng ta có thể thấy tinh thần dân tộc của những người CS mới là đáng sợ. Những người chống cộng ở Mỹ đối với chúng ta rất tầm thường, nhưng lại là bạn ta, vì cùng chung với chúng ta một kẻ thù. Họ biểu tình chống TQ nhưng mặt trái là chống chính đất nước mình.”
 
Thực tế là Việt Cộng cấm chống Trung Cộng, tác giả đưa ra những điều vớ vẩn (Việt Cộng xích gần đến Mỹ, hạn chế tối đa những từ ngữ Hán Việt,…), gán bừa  họ có “tinh thần dân tộc đáng sợ”. Rồi khơi khơi luận rằng người chống cộng là “chống chính đất nước mình”!
 
Nhắc lại trên đây: nói “người chống cộng ở Mỹ (đối với chúng ta) rất tầm thường” là lối nói rất hồ đồ. Biết họ là những ai mà giám cho là “bạn ta”?
 
- “Chúng ta [người Tàu] không có khái niệm về “người Tàu quốc gia” và “người Tàu cộng sản”, dù rằng nước ta có hoàn cảnh chẳng khác gì họ [Việt Nam] bao nhiêu. Chúng ta chỉ có một tổ quốc Trung Hoa vĩ đại, và đó chính là niềm tự hào của dân tộc chúng ta.
 
Ngớ ngẩn (hay giả vờ) đến mức chối bỏ thực tế Tàu Tưởng, Tàu Mao. Ngày nay, đất đai Tàu có thể… vĩ đại, nhà nước Tàu có thể hùng mạnh, nhưng “dân tộc” Tàu thì khó tự hào được. Chưa kể, như trên, là dân tộc Tàu nào?!
 
Ngay trên, tôi đã nói, dễ xác định tác giả viết bài này là ai. Khó lòng là Hoa kiều, người Việt gốc Hoa; nhiều phần là Việt Cộng. Chỉ là bài viết của một kẻ ngây ngô, viết về những chuyện mình chẳng biết đầu đuôi, ngang nhiên coi mọi sự đơn giản, các lực lượng rành mạch thuần nhất, là Trung Cộng, Việt Nam Cộng Sản, Việt Nam Cộng Hòa.
 
Có vẻ tác giả tự cho là viết bài này nhằm lạc dẫn những người không biết các sự kiện, mà tưởng điều tác giả nói là sự thực, rằng: Trung Quốc là một quốc gia hùng mạnh, thuần nhất, đáng vì nể. Từ đó suy diễn ra rằng Việt Cộng giỏi dang, từ xưa đến nay vẫn sáng suốt trong vai trò ngăn chặn Trung Cộng bảo vệ quyền lợi quốc gia, thay vì là tay sai vô liêm sỉ. Còn những người chống cộng ngớ ngẩn, là công cụ của Trung Cộng mà không hay.
 
Trái lại, bài viết chỉ tỏ tác giả, hay có thể cả ông chủ của tác giả – - các ông cộng sản bự – - đều quá ư ngớ ngẩn: những điều tác giả viết chỉ có thể lừa bịp đám người ít hiểu biết, ít đọc – những người trong nước. Thì những người này phải lo ngày hai bữa, đâu có thì giờ sờ đến tờ báo, có điều kiện mở internet, để mà bị bịp. Những người đọc báo, đọc internet đâu có để anh ngố qua mặt. Còn người ngoài nước, thì dư dả điều kiện để biết Trung Quốc mạnh đến mức nào, Việt Cộng giỏi dang ra sao.
 
Viết để kiếm cơm, hay cả… kiếm chác, thì hoàn toàn thông cảm. Chứ nếu cao vọng, muốn lừa bịp thiên hạ, thì quá ấu trĩ, quá rẻ tiền!!!


BA TÀU TỰ SỰ...
Tác giả: Arjen Nguyen
 
Không biết xuất phát từ đâu và từ bao giờ, người VN gọi chúng ta là “Ba Tàu”, là “thằng chệt” với hàm ý phân biệt đối xử và miệt thị. Có lẽ họ còn hận cha ông chúng ta ngày xưa đã đặt ách thống trị cả ngàn năm lên đất nước này. Và cũng có thể họ ghen tức với sự thành công của chúng ta tại miền Nam trước đây.
Dù cho ngày nay hai nước có 16 chữ vàng để vuốt ve nhau, dù cho người ta hát lên những bài ca hữu nghị núi liền núi sông liền sông để ca ngợi nhau, dưới mắt người dân VN, chúng ta vẫn là là “Chệt Ba Tàu ăn rau sình bụng” 
Hoa Kiều Saigon chúng ta ở Chợ Lớn từng có một thời hoàng kim, từng có tiếng tăm lẫy lừng trước ngày 30.4.1975. Ngày xưa cha ông chúng ta qua đây để chạy loạn và cũng để kiếm sống. Đất nước VN đã nối tiếp bao thế hệ chúng ta kể từ những người di cư đầu tiên vào thế kỷ thứ 3 trước công nguyên. Người Hoa Chợ Lớn của chúng ta chỉ mới định cư từ thế kỷ 19 khi người Pháp tuyển mộ hàng loạt phu đồn điền. Năm 1949 khi Tưởng Giới Thạch thua ở lục địa, một số người Hoa chúng ta di cư sang VN chẳng khác gì những người Mỹ gốc việt ra đi năm 1975. 
Cha ông chúng ta tha phương cầu thực đến đây lấy sức làm phu, bán mồ hôi cho chủ đồn điền để kiếm sống, hay oằn vai với gánh ve chai trên lưng, và cũng từ gánh ve chai đó mà hôm nay thế hệ chúng ta đã thành đạt trên đất nước này. Dù chúng ta nói tiếng Việt rành hơn là tiếng mktẹ đẻ nhưng chúng ta vẫn luôn tự hào và hãnh diện rằng ta là người Trung Hoa vì tổ quốc Trung Hoa chúng ta đã vươn lên hàng đầu thế gkiới về nhiều mặt. 
Đất nước chúng ta có rất nhiều điểm giống với VN. Cũng da vàng mũi tẹt cũng văn hóa Á Đông, cũng tương đồng về tập quán tín ngưỡng, giống nhau về thể chế chính trị và ta cũng có một bộ phận không chấp nhận CS sống riêng biệt ở ĐàiLoan. 
NGƯỜI VIỆT Ở MỸ cũng bỏ nước ra đi như chúng ta, nhưng có điều lạ là trong số họ có những nhóm người rất ồn ào không hề tự hào về đất nước họ dù rằng VN ngày nay đang được cả thế giới khen ngợi. Họ đến Mỹ cũng y như cha ông chúng ta ngày xưa chỉ với bộ quần áo trên người, nhưng họ sướng hơn cha ông chúng ta rất nhiều vì nước Mỹ có những chính sách an sinh xã hội rất tốt cho nên họ không phải quảy trên lưng gánh ve chai. Tuy nhiên họ không dám cam đảm như chúng ta để nhận rằng họ bỏ nước ra đi vì nạn đói kém sau chiến tranh ở VN mà họ cho rằng họ bỏ nước ra đi không phải vì đói mà vì tị nạn CS, nói như thế nó mới chính trị, nó mới sang. Thừa nhận chạy trốn đói tha phương cầu thực thì quá tầm thường. 
Phải chăng cuộc sống tốt ở Mỹ đã làm thay đổi nhân cách của họ. Phải chăng không phải quảy gánh ve chai, không phải lo mưu sinh cho nên họ mới có thì giờ tụ tập nhau lại để cùng nhau đốt lửa hận thù. Họ chống lại đất nước họ thậm tệ, họ không muốn nước họ giàu lên, họ chống lại bất cứ điều gì làm cho nước họ phát triển và thật khó hiểu là họ còn muốn nước chúng ta phải xâm lăng nước họ cho dân họ lầm than thì họ mới hả dạ. 
Cha ông chúng ta tha phương cầu thực rồi định cư ở VN vì đây là đất lành, chúng ta lập ra những bang hội để giúp nhau, sự đoàn kết giúp chúng ta tồn tại và giàu có. Chúng ta ra sức làm ăn cần mẫn để phát triển và hướng đến tương lai con cháu, chúng ta đã thành công nhưng bao đời nay chúng ta vẫn luôn mơ về tổ quốc. 

Phải nói rằng thời cực thịnh của chúng ta là thời trước 30.4.1975. Chúng ta cám ơn chế độ VNCH, chế độ mà những người Việt chống cộng ở Mỹ đang tôn vinh. Chế độ này đã giúp cho chúng ta ăn nên làm ra và nắm giữ một tỷ lệ rất quan trọng của nền kinh tế. Nhờ chế độ này mà từ gánh ve chai của tiền nhân, chúng ta đã nắm giữ và kiểm soát hầu như toàn bộ các vị trí quan trọng của nền kinh tế miền Nam VN đặc biết trong 3 lãnh vực, sản xuất, phân phối, và tín dụng. Đến cuối năm 1974, chúng ta đã kiểm soát hơn 80% các cơ sở sản xuất của các ngành công nghiệp thực phẩm, dệt may, hóa chất, luyện kim, điện…và gần như đạt được độc quyền thương mại: 100% bán buôn, hơn 50% bán lẻ, và 90% xuất nhập cảng. Ỏ miền Nam VN Hoa kiều chúng ta gần như hoàn toàn kiểm soát giá cả thị trường. Người Việt cứ khen rằng chúng ta giỏi thương mại nhưng không hẳn thế. Chính cái chế độ VNCH đã quá ưu đãi chúng ta và trong chế độ này bất cứ điều gì chúng ta cũng có thể mua được bằng tiền.

TRƯỚC 30/4/1975 CHÚNG TA MUA ĐỨT suốt mọi thời kỳ cái ghế quận trưởng quận 5 là cái chức quyền lực cai quản vùng Chợ Lớn. Chúng ta mua thông tin từ các bộ, từ các tướng lãnh quân đội, từ các tỉnh trưởng, quận trưởng, tiểu khu trưởng để nắm thời cơ. Chúng ta mua đứt những gói thầu béo bở , thâu tóm vật liệu chiến tranh, và hầu hết những mặt hàng thiết yếu của nền kinh tế. 

Chính vì vậy Chợ Lớn, thủ phủ Hoa Kiều tại VN của chúng ta là nơi kiểm soát nền kinh tế miền Nam. Những ông cán bộ nằm vùng CS cư trú trong địa bàn Chợ Lớn an toàn hơn bất cứ nơi nào ở SaiGon. Ngô Đình Diệm cũng chọn Chợ Lớn để ẩn náu khi bị quân đảo chính truy lùng. 
Trong những ví dụ cho sinh viên kinh tế, những người giảng dạy thường nêu hình ảnh một con đường có 2 tiệm tạp hóa, một của người VN và một của người Tàu. Một thời gian sau, tiệm của người VN chết trước, cuối cùng chỉ còn tiệm của người Tàu. Người ta lý giải rằng, nếu một thùng dầu lửa mua 20 đồng người VN chỉ bán 20 đồng rưỡi thì người Tàu bán có 20 đồng xem như không có lãi. Dĩ nhiên người VN chẳng thể hiểu được tại sao và phải dẹp tiệm. Chẳng phải chúng ta có vốn liếng, chẳng phải chúng ta có tài giảm chi phí. Bí quyết nằm ở chỗ chúng ta đục một lỗ kim ở đáy thùng rôì rút bớt ra nửa lít thế thôi. Sau khi tiệm người VN đóng cửa thì chúng ta bán 21 đồng thậm chí 22 đồng mà vẫn chẳng có ai phàn nàn. 
NGƯỜI VIỆT KHÔNG THỂ CẠNH TRANH thương mại với chúng ta vì chúng ta đoàn kết, vì chúng ta thừa khả năng làm hàng nhái, hàng giả, thừa ma giáo trong thương trường. vì thế mới có câu nói của người Việt là “Hồng Kông bên hông Chợ Lớn”. Và điều quyết định nhất là chúng ta có cái ô dù rất lớn của chế độ VNCH. Những ông vua lúa gạo, vua sắt thép, những ông trùm hàng quân tiếp vụ đều là người Tàu chúng ta. Chúng ta có khả năng biến hóa giá cả bất cứ mặt hàng nào, chỉ cần một tin đồn chúng ta có thể giải quyết xong hàng tồn kho một sớm một chiều. Chúng ta có khả năng tích trữ rất lớn những mặt hàng khan hiếm để tung ra thị trường khi cần. 
Khi ông tướng râu kẽm Nguyễn Cao Kỳ nhậm chức Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương ông đã nhận ra mối đe dọa từ khả năng thống trị và lũng đoạn của chúng ta về thương mại, ông ra lệnh tử hình ông Tạ Vinh, một tay trùm lúa gạo người Tàu để răn đe, nhưng một ông Tạ Vinh chết chằng ảnh hưởng gì đến Chợ Lớn, một mình ông Kỳ chẳng thể đội đã vá trời, với đồng tiền chúng ta vẫn phây phây tồn tại. 
NẾU NÓI ĐẾN THÙ HẬN thì phải nói dân Chợ Lớn chúng ta cùng chung mối thù với những người Việt đang chống cộng tại Mỹ. Ngày xưa, chúng ta có thể mua được ông bộ trưởng, chúng ta có thể mua đứt cái ghế quận trưởng có thể làm mưa làm gió thương trường ở miền Nam nhưng chúng ta vẫn phải cay đắng bóp bụng đóng thuế đều đặn cho các ông giải phóng nằm vùng mà không thể báo cho cảnh sát và cũng không có cách nào khác, không thể làm gì được nếu muốn yên thân. 
Sau 30.4.1975 họ mở chiến dịch đánh tư sản mại bản mà nạn nhân hầu hết là Hoa kiều Chợ Lớn. Với chế độ này chúng ta chỉ biết tích trữ vàng bạc chờ thời cơ tuy nhiên thời hoàng kim của chúng ta đã thực sự chấm dứt rồi. Năm 1979 khi Trung Quốc tấn công VN, một bầu không khí nặng nề bao trùm cộng đồng Hoa kiều chúng ta. Tất cả những viên chức có chút chức vụ trong chính quyền đều bị phế truất, Hoa kiều bị phân biệt đối xử và giám sát nghiêm ngặt. Vào những năm này, VN chưa mở cửa thị trường với thế giới nên chúng ta không thể phát huy sở trường của mình là thương mại. Họ cài cắm những cán bộ Hoa vận vào cộng đồng chúng ta để giám sát. Hoa kiều và Thiên Chúa Giáo là hai đối tượng không thể kết nạp đảng. 
Trong các tháng 3, 4 năm 1978, khoảng 30.000 doanh nghiệp lớn nhỏ của Hoa kiều bị quốc hữu hóa. Vị thế kinh tế của đa số tư sản Hoa kiều bị hủy bỏ, nhà nước thắt chặt kiểm soát nền kinh tế. 
Áp lực nặng nề lên người Hoa chúng ta đến nỗi nhiều người đã sống mấy đời ở VN phải bỏ lại tài sản để về Trung Hoa làm lại từ đầu. 250 ngàn người Hoa đã chạy sang TQ năm 1979 qua biên giới phía Bắc chúng ta gọi sự kiện này là nạn kiều. 
Họ cảnh giác với chúng ta là lẽ đương nhiên vì dòng máu Trung Hoa vẫn chảy trong huyết quản chúng ta, nếu xung đột lan rộng giữa nước chúng ta và VN thì chúng ta là mối nguy hiểm tiềm tàng. Những người Việt chống cộng ở Mỹ thường hay nói rằng VN khiếp nhược trước Trung Cộng, là tay sai của người Tàu. Họ chẳng hiểu tí gì về chúng ta, chẳng hiểu gì về chính dân tộc của họ, họ chẳng hiểu tí gì về CS đối tượng mà họ đang chống. 
So với chế độ VNCH trước đây, trong chế độ CSVN Hoa Kiều chúng ta như những con hổ bị vặn hết nanh, con cua bị bẻ hết càng. Tinh thần dân tộc chủ nghĩa của người Việt rất ghê sợ, nếu có chủ trương của chính quyền để kích động bài Hoa thì chắc chắn chúng ta không còn đất sống. Những người lãnh đạo VN hiểu rất rõ vũ khí từ tinh thần yêu nước của dân tộc VN. Họ đã sử dụng vũ khí đó đánh bại người Mỹ mà họ gọi là chiến tranh nhân dân. 
THÁI ĐỘ MỀM DẺO CỦA CHÍNH QUYỀN VN đối với những tranh chấp căng thẳng với chúng ta ở biển Đông nằm trong sách lược ngoại giao rất khôn ngoan của họ. Họ tự tin vì đằng sau họ là cả một dân tộc anh hùng. 
Những nhà lãnh đạo Trung quốc hiểu rõ và rất e ngại một khi tinh thần dân tộc ở VN được phát động thì làn sóng bài Hoa sẽ không thể ngăn cản được và mối nguy hiểm cho Hoa Kiều sẽ gấp nhiều lần năm 1979. Thế nên mới có chuyện các nhà lãnh đạo hai nước gặp nhau để giảm nhiệt làn sóng chống Trung Quốc trong nước. Những người Mỹ gốc Việt chống cộng hiểu rõ điều này cho nên họ luôn tìm cách kích động bài Hoa để gây xáo trộn trong nước gây khó khăn cho chính quyền, thỏa mãn khát vọng trả thù.. 
Những năm tháng VN gọi Trung Quốc là “bọn bành trướng Bắc Kinh” là những năm tháng khổ nạn cho Hoa Kiều chúng ta. Chúng ta phải cố giấu đi cái gốc gác của mình. Con cháu chúng ta mang họ Tàu bị kỳ thị, công chức bị sa thải, bị phân biệt đối xử, hàng hóa chúng ta bị tẩy chay. 
Xưa nay người Việt vẫn không ưa thích người Tàu vì nhiều lý do như ta đã biết. Chính yếu tố này được những người Việt chống cộng ở Mỹ khai thác để kích động lòng dân. Họ kích động dân không phải họ yêu nước mà chống chúng ta.Họ chỉ muốn làm khó cho nhà cầm quyền VN, càng gây rối được họ càng thỏa mãn. Họ nói chính quyền VN cho chúng ta vào khai thác Bô Xít ở Tây Nguyên là mắc bẫy âm mưu người Tàu, sau này ta sẽ sinh con đẻ cái rồi thôn tính VN. Họ nói cho chúng ta trúng được những gói thầu lớn vì chính quyền VN là tay sai người Tàu, khiếp nhược Tàu, phải dành ưu ái cho người Tàu v.v… Họ đánh lừa và kích động được rất nhiều người Việt yêu nước hải ngoại bằng chiêu bài này. 
Nếu là người Hoa sống ở VN ai cũng thấm thía rằng những nhà lãnh đạo VN luôn xem chúng ta là đối tượng cảnh giác số 1. Mỹ tuy đã gây biết bao thảm họa chiến tranh trên đất nước VN, Trung Quốc bỏ biết bao của cải để yểm trợ VN trong cuộc chiến này. Thế nhưng nhân dân và những nhà lãnh đạo VN ngày nay chẳng ai còn xem Mỹ là kẻ thù mà ngược lại, TQ lại bị xem là mối đe dọa nguy hiểm, là kẻ thù tiềm tàng số 1. 
Những chính sách của VN về ngoại giao và quốc phòng đã cho thấy càng ngày họ càng xích gần đến Mỹ và cảnh giác cao độ với chúng ta. Chợ Lớn ngày nay không còn thời hoàng kim cũ, hàng hóa xuất xứ từ TQ bị kỳ thị, dù có tốt đến đâu vẫn bị xem là hàng kém chất lượng chỉ được giới bình dân sử dụng vì giá rẻ. 
Chúng ta đang sống khá bình đẳng với người Việt trong nước nhưng chúng ta vẫn có cảm giác rằng chúng ta là công dân loại 2 vì họ vẫn cảnh giác chúng ta, không tin tưởng chúng ta, vẫn không xếp chúng ta vào các chức vụ quan trọng, không cho chúng ta làm việc trong những ngành liên quan đến an ninh quốc phòng. Tuyệt đối không có dây mơ rễ má huyết thống người Tàu khi làm trong những lãnh vực bí mật quốc gia. Còn nhớ những năm chiến tranh, khi họ còn nhận viện trợ của chúng ta nhưng Miền Bắc họ không bao giờ cho người Hoa chúng ta đi nghĩa vụ quân sự. Bởi vì họ không muốn có người Tàu tham gia cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc của riêng họ và lý do lớn nhất là vì họ rất cảnh giác với chúng ta. Thế mà những người Việt chống cộng cứ rêu rao rằng VN đang khiếp nhược và phục tùng TQ. Nói được như thế vì họ không phải là người Tàu để có thể hiểu và thấm thía nỗi niềm cư dân loại 2 như chúng ta và họ cũng không phải là người Việt để có những cảm xúc tự hào của người Việt. 
Họ luôn nói rằng chế độ CS ở VN là lệ thuộc là tay sai Tàu, là bán nước cho Tàu, là nhu nhược v.v… nhưng họ không biết hoặc cố tình bịt mắt để không thấy rằng chính những người CS luôn tìm cách loại trừ những tàn tích văn hóa, ngôn ngữ ảnh hưởng từ người Tàu chúng ta. Họ giảm thiểu đến mức có thể để hạn chế tối đa những từ ngữ Hán Việt làm cho nó thuần Việt, bình dân, trong sáng và dễ hiểu. Họ không nói “quốc gia“ mà họ gọi là “nhà nước” họ nói “nhà máy nước Saigon” chứ không nói “Saigon thủy cục“ như những người VNCH. 
Những từ ngữ dịch từ nước ngoài như sofware chẳng hạn họ dịch là “phần mềm” chứ không dịch là “nhu liệu” như những người Việt hải ngoại thích dùng từ Hán Việt. Họ dùng từ “làm sáng tỏ” chứ không dùng từ “bạch hóa” họ dùng từ “người cao tuổi” chứ không nói “niên trưởng” . 
Họ nói máy bay chứ không nói phi cơ, họ nói xe bọc thép chứ không nói thiết vận xa v.v … Bất cứ từ ngữ nào nếu Việt hóa được là họ làm , không như những người Việt chống cộng ở Mỹ cứ cho rằng sử dụng càng nhiều ngôn ngữ Hán Việt mới thể hiện ta là người có học. 
Những người chống cộng luôn chê Việt Cộng là dốt nát vì không biết sử dụng những từ Hán Việt mà họ cho rẳng như thế mới có học, mới sang. Họ đâu biết rằng chính mình mới là đầu óc bã đậu. Họ đâu biết rằng chính những người CS đang cố bóc ra những tàn tích văn hóa ngôn ngữ ngoại bang. bảo tồn bản sắc đặc thù của dân tộc họ. Chính những người chống cộng mới là người vọng ngoại và tôn vinh chúng ta. 
Như vậy chúng ta có thể thấy tinh thần dân tộc của những người CS mới là đáng sợ. Những người chống cộng ở Mỹ đối với chúng ta rất tầm thường nhưng họ lại là bạn ta vì cùng chung với chúng ta một kẻ thù. Họ biểu tình chống TQ nhưng mặt trái là họ chống chính đất nước mình. Họ chẳng có gì đáng sợ cho chúng ta, ngược lại ta cần khuyến khích họ. Họ bài hàng Việt, chống hàng Việt nhưng chẳng bao giờ họ chống hàng hóa chúng ta, có chống cũng chỉ giới hạn ở cái mồm hô khẩu hiệu. Nếu có xung đột cần đến nội công ngoại kích thì chính họ là lực lượng chúng ta cần. 
Chế độ VNCH là ân nhân của chúng ta, là bệ phóng cho chúng ta một thời, chế độ này tạo ra thời hoàng kim của Hoa Kiều Chợ Lớn. Chế độ này chết đi kéo theo sự chết thảm của chúng ta. Nguyên nhân tận cùng cũng là bởi những người CSVN. Chúng ta hận họ nhưng chúng ta không cô độc vì chúng ta có bạn là chính những ngưởi Việt chống cộng ở Mỹ cũng hận họ như chúng ta. Với người Tàu chúng ta, họ là bạn, là đồng minh. 
Chúng ta đang ở VN, chống lại nhà cầm quyền là điều dại dột, dường như chẳng có Hoa Kiều thứ thiệt nào chơi dại chống lại nhà cầm quyền, chỉ những anh VN chống cộng ngựa non háu đá hay những anh chẳng hiểu gì về CS mới dại dột tự dẫn mình vào tù. 
Còn nhớ những năm đầu sau chiến tranh, chúng ta treo hình Mao Trạch Đông và cờ Trung Quốc ở Chợ Lớn, chúng ta chống lại việc nhập quốc tịch VN ngỡ rằng người Tàu chúng ta đã giúp họ làm nên chiến thắng thì người Hoa Chợ lớn cũng phải có những ưu tiên và được nể nang, nhưng chúng ta đã lầm to. Chính lầm lẫn đó đã dẫn đến sự kiện “nạn kiều”. 
NGƯỜI VIỆT CHỐNG CỘNG Ở MỸ ĐANG LÀM THAY NHỮNG GÌ CHÚNG TA MONG MỎI. Giả dụ rằng tương lai VN có nghèo đi bởi những người Việt chống cộng này cố vận động, thỉnh nguyện Mỹ ngưng giao thương với nước họ thành công thì cái công làm nghèo đất nước của họ sẽ rất đáng được chúng ta ghi nhận, đáng được chúng ta vinh danh và biết ơn. Một nước VN hùng mạnh sẽ là trở ngại lớn nhất chúng ta vấp phải trên con đường Nam tiến. 
Người Việt chống cộng ở Mỹ tự hào rằng họ có một thủ phủ người Việt ở Mỹ như thủ Phủ Hoa Kiều Chợ Lớn một thời. Nhưng không bao giờ họ có được sức mạnh như chúng ta vì ngoài việc chống cộng họ còn bận chống nhau suốt 37 năm rồi. Chính họ làm tổn thương và suy yếu lẫn nhau. Họ không thể có những bang hội đoàn kết giúp nhau tạo sức mạnh như chúng ta mà chỉ có những hội đoàn chỉ chú tâm việc phô trương thanh thế và đầy ảo vọng. Họ thích được phô truơng, thích được khen, được nịnh mà thiếu trầm trọng cái thực chất. Thậm chí họ ảo tưởng họ đang sở hữu một quyền lực khả dĩ có thể làm thay đổi chế độ chính trị ở VN. Họ tâng bốc nhau, vinh danh nhau, gắn lon cho nhau và tự xem đó là … quân lực của họ. 
Họ chưa bao giờ là một thế lực, chưa bao giờ là một tổ chức có quy củ và kỷ luật có thể gây áp lực gì với chính quyền VN, nhưng ít ra họ với ta là bạn, Chế độ VNCH của họ với ta là ân nhân, ta với họ có chung những mất mát và hận thù. 
Điểm duy nhất chúng ta hoàn toàn khác biệt với họ là chúng ta không có khái niệm về “người Tàu Quốc gia” và “người Tàu Cộng sản” dù rằng nước ta có hoàn cảnh chẳng khác họ bao nhiêu. Chúng ta chỉ có một tổ quốc Trung Hoa vĩ đại và đó chính là niềm tự hào của dân tộc chúng ta .