Cũng có những ông bà được người khác gọi là “sư” nhưng vì sợ tín hữu của họ bị tôi ảnh hưởng nên dặn dò rằng: “có đến tham gia sinh hoạt gì ở nhà thờ Tin Lành Nazarene bên ông Huỳnh Quốc Bình cũng nên cẩn thận, vì ông ấy luôn thích nói chuyện chính trị…”. Làm sao tôi biết điều này? Vì những tín hữu chân thật đó đã nói cho tôi biết có hiện tượng đó. Thật tình tôi không buồn những người tìm cách “dìm” tôi xuống, để họ được "cao" hơn, nhưng tôi thật sự thấy thương hại cho, bởi vì đã ở vị trí là "sư" là “con trời” rồi mà còn kém quá. (HQB)
***
Có người thích thắc mắc về vị trí của tôi trong giáo hội Tin Lành. Họ không thắc mắc những mục vụ tôi đảm trách, nhưng chỉ muốn biết tôi có thật sự là "sư" hay không? Có lẽ họ tưởng ai cũng thích làm "sư" theo kiểu có tiếng mà không có miếng nên mới thắc mắc như thế. Bài này tôi không giải thích cho mấy ông bà "thiêng liêng", tò mò tọc mạch đó, mà trân trọng giải thích cho những ai ủng hộ các việc làm của tôi để đọc chia sẻ.
Tôi là giáo sĩ tình nguyện, tôi và vợ con tôi sử dụng đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình để sinh sống và làm công tác mục vụ. Đây không phải là điều gì đáng ca ngợi nhưng tôi chọn cách hầu việc Chúa như thế. Các mục sư và giáo sĩ Tin Lành chân chính khác cần thiết nhận được sự trợ cấp của giáo hội hay của hội thánh địa phương để sinh sống và làm công tác mục vụ, vì họ đã hy sinh cả đời cho chức vụ mà họ chọn, chứ không giống thành phần chỉ cố tìm cho được chức “mục sư” để cho oai theo kiểu xác thịt, hoặc để ngồi không mà hưởng đồng lương từ tiền mồ hôi nước mắt của tín hữu.
Cá nhân tôi thì chưa từng nhận sự trợ cấp của giáo hội Nazarene hay của hội thánh địa phương dù tôi từng được giáo hội Tin Lành Nazarene Hoa Kỳ bổ nhiệm vào trách vụ “Mission Coordinator” để thi hành công tác truyền giáo. Tôi không đi tìm chức vụ “mục sư” nên tôi không có nhu cầu “chèo kéo” hay tìm cách “rủ rê” tín hữu của các nhà thờ khác đến chỗ tôi cho thêm đông để tôi có thể báo cáo với giáo hội và tỏ ra “nở mặt” với mấy ông bà mục sư khác rằng “hội thánh tôi tăng trưởng”. Tôi không có nhu cầu đó và tôi cũng không tìm kiếm cái chức “mục sư” như thế. Tôi chỉ thích làm công việc của một mục sư, giáo sĩ chân chính, đó là sử dụng các phương tiện truyền thông đại chúng để rao giảng về sự cứu rỗi của Thiên Chúa đến những ai chưa từng biết về lẽ đạo của Ngài mà thôi.
Cũng vì có những ông bà có lối suy nghĩ thiếu chính chắn và hay “suy bụng ta, ra bụng người” cho nên mới sản sanh ra tình trạng họ chỉ “bằng mặt mà không bao giờ bằng lòng nhau” và thái độ này đã được che đậy bởi cái vỏ bọc “thiêng liêng” mỗi khi gặp nhau để gọi là “cầu nguyện thông công” hay “ăn uống thông công”.
Có một anh Tin Lành cũng thuộc loại “thiêng liêng” gọi điện thoại tới nhà tôi và hùng hồn nói rằng: “Anh có biết tại sao người Tin Lành tại Oregon hay các nơi khác cô lập anh không? Anh có biết mọi người đã “label” anh không? Họ đã dán nhãn và xếp anh vào loại người thích “làm chính trị” nên người ta không thích anh, không muốn giao du với anh. Anh có biết không?”
Thiệt tình nghe anh ta nói tôi cũng chán, định không thèm giải thích, nhưng tôi suy nghĩ nhanh và tôi thấy mình cũng nên cậy ơn Chúa để cư xử tử tế với anh một lần cho đúng tình yêu thương mà Chúa dạy, nên tôi giải bày và hỏi lại anh: “Thôi, ai muốn dán nhãn hay xếp loại tôi thế nào cũng được. Chúa sẽ biết và lương tâm của họ sẽ hay. Riêng anh, hãy dẹp cá nhân tôi qua một bên, và anh hãy chỉ giùm tôi xem tại Tiểu bang Oregon này, có ông mục sư Việt Nam nào thích ông mục sư Việt Nam nào không? Anh chỉ giùm tôi một cặp thôi?”.
Kể ra anh này cũng còn chút lòng tự trọng nên đã thú nhận rằng sau khi tôi điểm ra điều đó, chính anh cũng không thấy có một ông mục sư Việt Nam nào tại Oregon thật sự thích ông mục sư Việt Nam nào cả. Đây là câu chuyện thật 100%.
Nhắc đến những người trước ngày 30-4-75 hay chủ trương “không làm chính trị” hay “không muốn dính dấp đến chuyện chính trị”, nhưng khi giặc cộng chiếm miền Nam- Việt Nam vào 30-4-75 thì lại nhanh chân dẫn “bầu đoàn thê tử” bỏ của chạy lấy người, chiếm các phương tiện của Quốc Gia để thoát thân trước người ta, rồi khi đến vùng đất tự do lại hùng hồn tuyên bố “tôi không làm chính trị”. Đây là một lối nguỵ biện và là một hành động chính trị quá tồi tệ mà họ không biết và những người Tin Lành khác cũng không hay?
Có những người Tin Lành ra vào Việt Nam như đi chợ để ngồi chung bàn, ăn chung mâm với VC và khi trở ra hải ngoại nói những điều có lợi cho VC giống như một ông mục sư Việt Nam, đứng hàng thứ nhì trong giáo hội Tin Lành truyền thống, có nhà thờ tại thành phố Orlando, Florida. Ông từng làm “mục sư tuyên uý” thời Việt Nam Cộng Hoà. Ông về Việt Nam với mấy vị mục sư Mỹ, khi trở ra hải ngoại, ông đi chu du các nhà thờ Tin Lành Việt Nam, tuyên truyền không công cho VC rằng, ông không thấy đạo Tin Lành ở Việt Nam bị đàn áp gì cả; trái lại nhà nước Việt Nam của ông thiếu điều muốn trải thảm đỏ để cho ông về “giảng đạo”. Đối với tôi, đây là một loại làm chứng dối trước mặt Chúa. Đây là một hành động chính trị quá tồi tệ mà ông không biết và những người Tin Lành khác cũng không hay?
Chưa hết, một mục sư Việt Nam của giáo hội Tin Lành truyền thống, có nhà thờ lớn nhất nhì tại Midway City, California, (gần khu Phước-Lộ-Thọ) đã sử dụng toà giảng thay vì để giảng về sự công bằng hay tình yêu thương và sự cứu rỗi của Thiên Chúa, hoặc cáo trách tội ác do VC gây ra, thì ông lại lên án những phản ứng quyết liệt của Mục Sư Nguyễn Hồng Quang và các mục sư bên Việt Nam đối với công an VC, khi chúng đàn áp họ… Đây là hành động chính trị quá sức tồi tệ mà ngoài vài người phản đối hài hoà bằng cách bỏ đi chỗ khác không nghe ông ta nói, thì số còn lại trong nhà thờ gần 7,8 trăm người ngồi ngóng cổ nghe ông mục sư đó nói mà không thấy sai, các mục sư Việt Nam “không thích chính trị” cũng không còn thấy hành động đó hết sức lố bịch và ươn hèn khi ông ta có những lời nịnh bợ bọn VC gian ác tại Việt Nam ngày nay một cách trắng trợn như thế? Mà họ chỉ giỏi “babel” hay “dán nhã”, hoặc “xếp loại” Huỳnh Quốc Bình là “thích làm chính trị”.
Có lẽ tôi cũng không nên nói nữa, vì nói thêm chỉ “làm phiền” những ai chủ trương “không làm chính trị” hay không thích dính dấp đến chính trị”, nhưng tôi xin mời quý vị đọc bài viết của tác giả Nguyên Sang với tiêu đề “Không Thích Chuyện Chính Trị” để xem có ai còn muốn tự hào rằng mình “không thích chuyện chính trị” nữa hay không?
Huỳnh Quốc Bình
P.O. Box 201361, Salem, OR 97307. USA
email: huynhquocbinh@yahoo.com
------------
Không Thích Chuyện Chính Trị
Nguyên Sang
Có người, khi nghe đề cập đến những vấn đề liên quan tới Việt Nam, nhất là những chuyện xấu xa của chế độ Cộng Sản, thường giẫy nẫy lên mà rằng: "Tôi không thích nói chuyện chính trị". Cũng có người, khi thấy đồng hương đi biểu tình chống Cộng, thường bỉu môi: "Tôi không thích những người làm chuyện chính trị".
Thưa bạn! Nếu tôi bảo: "Chính suy nghĩ đó đã nhuộm đỏ miền Nam, và cũng chính phát biểu đó, đã chẳng những nuôi dưỡng chế độ CS , mà còn tạo điều kiện cho CS thò cánh tay ra hải ngoại, quấy phá Cộng đồng người Việt tỵ nạn". Chắc chắn bạn sẽ không bao giờ tin tôi, chưa nói là bạn sẽ trút lên đầu tôi những lời lẽ không đẹp, bẩn thỉu nhất, có khi không chữ nghĩa tìm thấy trong từ điển.
Này nhé! Bạn theo tôi một thoáng trở về quá khứ. Bạn phải đồng ý với tôi một điều. Miền Nam được Thế giới Tự Do - đứng đầu là Mỹ - chọn làm tiền đồn chống Cộng, ngăn chặn hiểm họa CS đang bành trướng khắp vùng Đông Nam Á. Đó là cuộc chiến tranh "ý thức hệ".
Này nhé! Bạn theo tôi một thoáng trở về quá khứ. Bạn phải đồng ý với tôi một điều. Miền Nam được Thế giới Tự Do - đứng đầu là Mỹ - chọn làm tiền đồn chống Cộng, ngăn chặn hiểm họa CS đang bành trướng khắp vùng Đông Nam Á. Đó là cuộc chiến tranh "ý thức hệ".
Phía Miền Bắc, CS lấy chính trị làm đầu (Đảng lảnh đạo), và tuân theo sách lược chính trị của CS Quốc Tế. Trong Nam, "ý thức Quốc gia", chỉ là một ý niệm trừu tượng, không có lý luận khoa học, không được hệ thống hoá, không thể đương đầu nỗi với lý thuyết "CS". Đệ Nhất Cộng Hoà đã nghĩ ra đối sách, với học thuyết "nhân vị", tiếc rằng chưa hoàn chỉnh và không đủ sức thuyết phục nhân dân, trong công cuộc đấu tranh chính trị với CS.
Miền Bắc có Liên Sô và Trung cộng hổ trợ đắc lực trên mọi phương diện, vì có chung lý tưởng Quốc tế vô sản. Miền Nam , Mỹ hổ trợ về quân sự là chính. Về chiến tranh chính trị, phải nhờ Đài Loan cố vấn. Thực chất, có lý thuyết, mà không có phương tiện thực hành, có cũng như không. Nước Mỹ là một nước "Tư bản", chuyện đối kháng với Cộng Sản, là chuyện đương nhiên. Chính phủ Mỹ, không cần đến Chiến tranh Chính trị, để tranh thủ nhân dân. Họ chỉ có "Tâm lý chiến", mục đích phục vụ và nâng cao tinh thần, sức chiến đấu của binh sĩ. Mỹ đem mô hình của mình đến miền Nam và chỉ yễm trợ cho Tâm Lý Chiến. Hoàn toàn không quan tâm đến chính trị và cũng chẳng cung cấp bất cứ phương tiện nào để đấu tranh chính trị.
Điều dễ nhận thấy nhất là trong tổ chức Quân Đội: CS Bắc Việt đặt chính trị trên cả tác chiến. Chính Ủy có quyền uy tối thượng. Trong khi đó, Quân đội miền Nam đặt chính trị vào nhiệm vụ thứ yếu, là phó, là Ban 5, không chút thực quyền. Kết quả Bạn thấy đó, miền Nam thất thủ tại chính trường Mỹ. Người dân Mỹ chỉ thấy ảnh tướng Loan bắn vào đầu một tên Cộng Sản, mà không thấy hàng vạn nhân dân Miền Nam chết thê thảm vì Việt Cộng bằng mọi hình thức: đấu tố, đấp mô, phá cầu, đặt mìn, pháo kích bừa bãi. tấn công… Nhân dân Mỹ chỉ biết vụ Mỹ Lai, mà không hề biết Huế với những mồ chôn tập thể Tết Mậu Thân. Người dân Mỹ chỉ biết cái gọi là Mặt trận giải phóng miền Nam , chứ không hề thấy hàng hàng lớp lớp những sư đoàn chính qui Bắc Việt xâm nhập miền Nam … Thưa bạn. Phải chúng ta thua vì chính trị không bạn?
Miền Bắc có Liên Sô và Trung cộng hổ trợ đắc lực trên mọi phương diện, vì có chung lý tưởng Quốc tế vô sản. Miền Nam , Mỹ hổ trợ về quân sự là chính. Về chiến tranh chính trị, phải nhờ Đài Loan cố vấn. Thực chất, có lý thuyết, mà không có phương tiện thực hành, có cũng như không. Nước Mỹ là một nước "Tư bản", chuyện đối kháng với Cộng Sản, là chuyện đương nhiên. Chính phủ Mỹ, không cần đến Chiến tranh Chính trị, để tranh thủ nhân dân. Họ chỉ có "Tâm lý chiến", mục đích phục vụ và nâng cao tinh thần, sức chiến đấu của binh sĩ. Mỹ đem mô hình của mình đến miền Nam và chỉ yễm trợ cho Tâm Lý Chiến. Hoàn toàn không quan tâm đến chính trị và cũng chẳng cung cấp bất cứ phương tiện nào để đấu tranh chính trị.
Điều dễ nhận thấy nhất là trong tổ chức Quân Đội: CS Bắc Việt đặt chính trị trên cả tác chiến. Chính Ủy có quyền uy tối thượng. Trong khi đó, Quân đội miền Nam đặt chính trị vào nhiệm vụ thứ yếu, là phó, là Ban 5, không chút thực quyền. Kết quả Bạn thấy đó, miền Nam thất thủ tại chính trường Mỹ. Người dân Mỹ chỉ thấy ảnh tướng Loan bắn vào đầu một tên Cộng Sản, mà không thấy hàng vạn nhân dân Miền Nam chết thê thảm vì Việt Cộng bằng mọi hình thức: đấu tố, đấp mô, phá cầu, đặt mìn, pháo kích bừa bãi. tấn công… Nhân dân Mỹ chỉ biết vụ Mỹ Lai, mà không hề biết Huế với những mồ chôn tập thể Tết Mậu Thân. Người dân Mỹ chỉ biết cái gọi là Mặt trận giải phóng miền Nam , chứ không hề thấy hàng hàng lớp lớp những sư đoàn chính qui Bắc Việt xâm nhập miền Nam … Thưa bạn. Phải chúng ta thua vì chính trị không bạn?
Bây giờ, trở lại thực tại bạn nhé! Xin nhắc một điều. VN là một nước Xã Hội Chủ Nghĩa (xác định đi theo một Chủ nghĩa là khẳng định đường lối chính trị đó bạn!), do Đảng lãnh đạo (Đảng không là tổ chức chính trị thì là gì, hở bạn?. Điều 4 Hiến Pháp của họ có ghi rõ, bạn có thể tham khảo thêm). Hỏi Bạn một câu : Nếu Bạn hợp tác với VNCS, có phải bạn chấp nhận những điều nêu trên không? Nhắc thêm cho bạn một chi tiết, CS có khẩu hiệu: "Yêu nước là yêu Xã Hội Chủ Nghĩa". Họ gài bạn đấy!
Họ khêu gợi lòng yêu nước của Bạn, dụ dỗ Bạn hợp tác và cuối cùng gán cho Bạn cái lập trường chính trị, Bạn không muốn cũng không được. Nếu Bạn cố cải chầy cải cối, là Bạn chỉ đem tài năng và chất xám phục vụ Tổ quốc, chứ không màng chính trị, tôi nhắc Bạn nhớ câu: "Hồng hơn Chuyên". Cộng sản đặt nặng chính trị hơn chuyên môn, bạn ạ!
Vẫn chưa tin ư? Bạn cứ phạm tội hình sự đi, Bạn sẽ được xét xử tại Toà án, và có ngày về. Còn nếu Bạn dính dấp đến chính trị, đoan chắc Bạn sẽ bị "cải tạo" trong tù, vô hạn định. Có lần, nếu Bạn có theo dõi thời sự, chắc Bạn biết sự kiện một chiếc tàu y tế bị cấm nhập bến ở VN? Ngay cả hoạt động chuyên môn phục vụ nhân đạo cũng phải chào thua "phục vụ chính trị".
Cũng chả cần bạn cộng tác, tiếp tay với họ, bạn chỉ làm thinh, làm ngơ trước các hoạt động của họ; Bạn đã đồng loả và tự bày tỏ lập trường thân Cộng rồi. Đôi khi những hành động tưởng như vô tình, làm theo "feeling" của mình. Bạn lại gây ảnh hưởng tai hại cho người khác trong công cuộc chống Cộng. Cái đó gọi là "thiếu ý thức chính trị", là "vô tình hại bạn", là "đâm sau lưng chiến sĩ".
Có hai sự kiện "nhạy cảm" mà cộng đồng người Việt hải ngoại vô cùng "bức xúc" (xin lỗi vì dùng chữ của CS). Sự kiện thứ nhất là "các nghệ sĩ VN qua". Sự kiện thứ hai là "các nhà từ thiện về". Nửa ý kiến ủng hộ, nửa chống đối.. Có quá nhiều phân tích về hai sự kiện này, ở đây, tôi chỉ nhìn qua khía cạnh chính trị.
Có hai sự kiện "nhạy cảm" mà cộng đồng người Việt hải ngoại vô cùng "bức xúc" (xin lỗi vì dùng chữ của CS). Sự kiện thứ nhất là "các nghệ sĩ VN qua". Sự kiện thứ hai là "các nhà từ thiện về". Nửa ý kiến ủng hộ, nửa chống đối.. Có quá nhiều phân tích về hai sự kiện này, ở đây, tôi chỉ nhìn qua khía cạnh chính trị.
Bạn ái mộ một nghệ sĩ, tặng hoa, chụp ảnh lưu niệm. Bạn nghĩ sao, nếu bức ảnh đó được guồng máy tuyên truyền khổng lồ của Cộng Sản minh họa trong chiến dịch lừa dối nhân dân, rằng thì là: "Việt kiều niềm nở đón tiếp các nghệ sĩ từ trong nước qua, trong tinh thần Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc"?. Bạn vô tình làm hại các cá nhân và tổ chức đối kháng rồi bạn biết không? Một hành động nhỏ và "mua vui trong chốc lát" của Bạn đã gây tác hại lớn và lâu dài. Tuy nhiên, nếu có ý thức chính trị, chỉ cần Buổi văn nghệ đó, có nền là cờ vàng của chúng ta, ta có thể hoá giải được mọi âm mưu thâm độc của CS, tha hồ bạn chụp hàng nghìn tấm ảnh lưu niệm mà không bị ai lợi dụng và cũng không hại ai cả.
Vấn đề thứ hai là công tác từ thiện tại VN, tôi không chống đối, dù thâm tâm tôi vẫn nghĩ, tại sao lại phải giúp nhà nước CS, lo chuyện an sinh xã hội, để họ tham nhũng, để họ làm giàu,để họ củng cố phương tiện tuyên truyền thò tay đánh phá cộng đồng (như các chương trình Duyên Dáng VN tiêu pha hàng triệu đô la, chương trình vệ tinh truyền hình VTV4…). Tôi cũng suy nghĩ, thật sự ở VN không chỉ có các nhóm người được giúp đỡ là bất hạnh, mà hầu như - trừ Đảng ra - toàn dân đều bất hạnh và cần được giúp đỡ. Nhưng thôi, tôi nhìn sự kiện trên đây, qua gốc độ ý thức chính trị. Giả dụ mà các cơ quan từ thiện này treo được tấm bảng:
"Tổ chức này của Việt kiều… tặng", cho mọi người cùng thấy và cùng hiểu là chính Việt kiều chứ không phải Việt Cộng giúp đỡ họ, thì hay biết mấy.
Nếu không làm vậy, việc từ thiện sẽ bị Cộng Sản lợi dụng và tuyên truyền lếu láo: "Đảng đã vận động được khúc ruột xa nghìn dặm về gíup Đảng, giúp dân". Cướp công, cướp của là nghề của họ. Bạn chịu khó lật lại trang sử của Đảng, Bạn sẽ thấy họ rất thành công trong việc cướp công kháng chiến, cướp chính quyền, và năm 75 họ cướp cả miền Nam. "Cứu cánh biện minh cho phương tiện" là kim chỉ nam cho họ, từ lời nói đến việc làm, họ dùng mọi phương cách dù tà đạo, xảo trá, gian ác và dã man đến đâu… miễn sao đạt được thắng lợi, đạt được mục đích yêu cầu của họ. Câu nóì của Cựu Tổng Thống Thiệu: "Đừng nghe những gì CS nói, mà hãy nhìn kỹ những gì CS làm", chỉ phản ánh một khía cạnh dối trá, chưa nói hết bản chất của CS là ác độc và tàn nhẫn.
Thưa Bạn. Nếu bạn qua Mỹ vì lý do kinh tế, tôi chúc bạn đạt được giấc mơ của Bạn. Dĩ nhiên, muốn thành công trên đất Mỹ, bạn phải hòa nhập vào xã hội Mỹ. Người Mỹ rất thích làm việc thiện nguyện.
Họ khuyến khích, tạo điều kiện cho mọi người làm chuyện thiện nguyện, ngoài mục đích san sẻ bớt gánh nặng cho Chính Phủ, nó còn mang giá trị đạo đức, khi quan tâm đến tha nhân. Tôi tin chắc Bạn sẽ tiếp thu được đức tính này của người Mỹ. Cho dù Bạn không thích chính trị. Cho dù Bạn không thích nhận mình là người Việt. Bạn cũng có thể thể hiện việc thiện nguyện cho một cộng đồng tỵ nạn khốn khổ, tuy sống an bình nơi miền đất hứa, mà lòng vẫn canh cánh về đồng bào và quê hương nghìn trùng xa cách.
Chuyện thiện nguyện rất đơn giản. "Mình không giúp ích gì cho cộng đồng, thì cũng không làm gì phương hại cho cộng đồng, không làm đồng hương phiền lòng, nản lòng". Bạn không thích chuyện chính trị, mà phê phán ý thức chính trị của người khác, mặc nhiên, bạn đã đứng vào phe chính trị đối nghịch. Bạn hãy làm một chuyện thiện nguyện trên bình diện tinh thần là "giữ im lặng" trước công cuộc chống Cộng của người khác. Bạn đã không ủng hộ thì cũng xin đừng biểu tỏ thái độ hoặc ngôn ngữ chống báng. Được vậy, bạn gián tiếp giúp đỡ thiện nguyện cho cộng đồng rồi đó! Thực ra, nếu Bạn qua đây theo diện tỵ nạn chính trị một cách trực tiếp, hay chính trị, gắn liền vào cuộc đời của người tỵ nạn chính trị. Cho dù bạn muốn nhận hay không muốn nhận. Lại nữa, nếu bạn là một "con người" đúng nghĩa, Bạn phải mang trong người bổn phận và trách nhiệm với vợ…v..v.. Là một thành viên của cộng đồng, bạn không thể trốn tránh bổn phận và trách nhiệm trước Cộng Đồng. Xa hơn nữa, là một người dân, Bạn phải có bổn phận với dân tộc và nghĩa vụ với quốc gia.
Chúng ta đang sống trong một xứ sở Tự Do. Bạn có quyền tự do "không thích chính trị". Tôi xoá bỏ tư tưởng không tốt trong đầu, khi cho rằng Bạn không thích chuyện chính trị chỉ vì Bạn sợ đường về quê hương của Bạn gặp trở ngại với CS. Tôi nghĩ đơn thuần, chỉ vì Bạn muốn ung dung tự toại, thụ hưởng thành quả mà bạn đạt được trên đất khách quê người.
Chúng ta đang sống trong một xứ sở Tự Do. Bạn có quyền tự do "không thích chính trị". Tôi xoá bỏ tư tưởng không tốt trong đầu, khi cho rằng Bạn không thích chuyện chính trị chỉ vì Bạn sợ đường về quê hương của Bạn gặp trở ngại với CS. Tôi nghĩ đơn thuần, chỉ vì Bạn muốn ung dung tự toại, thụ hưởng thành quả mà bạn đạt được trên đất khách quê người.
Tôi cũng chẳng có ý nghĩ là bạn phải có bổn phận và trách nhiệm gì với cộng đồng. Tôi chỉ xin Bạn làm thêm một việc thiện nguyện thứ hai, cụ thể là xa lánh các văn hoá phẩm độc hại của CS, các cơ sở giao du với CS, các cửa hàng, chợ búa bán hàng CS. Bảo đảm trăm phần trăm với Bạn, không có cái gì liên hệ với CS mà không mang chất chính trị trong đó.
Lấy một ví dụ nhỏ thật nhỏ, trong các phim truyện VN, thế nào bạn cũng có dịp nhìn lá cờ máu, nhìn hình tượng "ảo" ông công an thật dễ thương dễ mến!… Chính trị chỗ đó, đó bạn !
Bạn không thích chính trị, tốt nhất là đừng xem, đừng thưởng thức, đừng tiêu thụ, đừng phổ biến những gì dính dấp với CS. Được vậy, Bạn mới công tâm, mới "fair" với tôn chỉ "không thích chính trị" của bạn. Chắc là việc này không khó và cũng chẳng ảnh hưởng gì không tốt đến cá nhân bạn, phải không bạn? Chân thành cám ơn Bạn chịu khó đọc những dòng này.
Chào Bạn..
Chào Bạn..
Nguyên Sang