Bây giờ, viết và nói về ông Điếu Cầy, người vừa đặt chân lên xứ tự do Hoa Kỳ,
thì không chết cũng bị thương. Ca tụng ông? Chết!! Công kích, nghi ngờ ông? Cũng
chết. Vậy có lẽ tránh nói đến nhân vật này, là khôn ngoan hơn hết.
Đây chỉ là nhận xét của tôi, với số lương đáng kể những bài viết trên mạng, mà
các thân hữu gửi cho tôi mỗi ngày. Tóm tắt, là các người viết về ông ĐC, khi bài
viết xuất hiện, thì chỉ ít ngày sau, có bài đáp lại công kích. Tuy nhiên, tôi có
ý nghĩ rằng làm sao vừa lòng hết mọi người. Trong số 10 người đọc mình, được 6
người thương, 4 người ghét, là tạm được rồi. Khi đã viết ra một bài, và khi bài
viết ấy đã được xuất hiên trên các báo điện tử, thì quyền phê phán là của các
độc giả. Chuyện khen chê, chỉ là chuyện nhỏ, chuyện mình viết để làm gì, mới là
chuyện quan trọng. Nếu thấy thanh thản với lương tâm, về tấm lòng mình đối với
dân tộc, đất nước, là được rồi. Tuy nhiên, cũng không thể không nhìn thấy là có
chuyện chia rẽ trong dư luận và các diễn đàn trong mấy tuần vừa qua.
Người hay Đảng chủ trương như vậy, đã hèn, kẻ chấp nhận vai trò «nằm vùng», càng
hèn hơn.
Bởi thế cho nên nói về những tên nằm vùng nổi tiếng thời trước 75, tôi rất khinh,
tuy cũng có người có chút tiếng tăm, nhờ ở vai trò ký giả cộng tác với các báo
ngoại quốc tên tuổi.
Nhưng hình như CS vẫn tiếp tục trò chơi hèn hạ này. Nhiều khi chúng làm một cách
khơi khơi, chẳng thèm hóa trang gì hết. Tỷ như người chống đối, kêu gào ầm ỹ là
bị ngược đãi, mà mặt mũi phây phây như vừa trúng số, ăn mặc toàn những thứ sang
trọng, hàng hiệu, như tài tử ciné, thì chẳng cần là người thông minh kiệt xuất,
cũng phải biết rằng đây là thứ «đối lập cuội».
Khi có người hỏi tôi nghĩ gì về các sự kiện này, tôi đã trả lời: Kệ chúng muốn
diễn tuồng heo, tuồng khỉ gì, ta cứ việc nói lên tiếng nói của lương tâm.
Việc tiên quyết cần làm, việc tốt đẹp nhất có thể tới cho Việt Nam là thay đổi
thể chế, chế độ. Không thể nói tới tranh đấu cho Tư Do, Nhân Quyền, Bảo Vệ Lãnh
Thổ, Lãnh Hải và sự tồn tại của nước Việt Nam mà còn giữ thể chế chính trị đương
thời. Đừng nằm mơ, đừng ngây ngô nghĩ rằng có thể làm trong sạch hay cải tiến
bọn đang nắm quyền tại Việt Nam. Tranh đấu cho Tư Do, Nhân Quyền rất tốt, nhưng
quên đi điều này,
điều
căn bản, đợi ít năm nữa, lên Bắc Kinh mà biểu tình.
Tôi chỉ tin được một người tranh đấu khi họ đặt vấn đề thay đổi chế độ và xé bỏ
lá cờ đỏ sao vàng lên hàng đầu. Kêu gọi tự do, nhân quyền, đòi Hoàng Sa, Trường
Sa là của Việt Nam mà tay vẫn dơ cao lá cờ máu, cờ của Đảng CS, là không có tôi.
Đừng nói chuyện hòa hợp, hòa giải nếu không xóa bỏ lá cờ đỏ sao vàng trước đã.
Còn việc các ông, các bà nằm vùng, thôi, «bỏ đi Tám»!!
Các ông các bà chao đảo, muốn cơ hội chủ nghĩa, hay xìu xìu ển ển lực lượng thứ
ba, trước các ông, Nguyễn Hữu Thọ đã mần tuồng rồi.
Bây giờ sắp đến năm 2015, ai người ta cũng có tai để nghe, có mắt để nhìn, diễn
mấy cái vở tuồng cũ, hồi trước 1975, nhạt bỏ mẹ.
Tóm lại, chúng ta đang sống trong một thời đại, mà ngay những tên khủng bố Hồi
Giáo quá khích, cũng dám lên You Tube tuyên bố dõng dạc mục đích của bọn họ. Vậy
thì các ông các bà đang thủ vai «nằm vùng», trong và ngoài nước, nghĩ sao?? Cộng
Sản thì cứ nhận là CS, ở các nước tự do, có ai cấm đâu.Tại sao lại cứ cờ gian
bạc lận mãi, không chán à??
Trần Mộng Lâm
Trần Mộng Lâm
NẰM VÙNG
Nằm vùng theo tôi là một hình-thức gián-điệp, nội-phản. Trong cuộc chiến nào, bên nào - tự-do hay độc-tài, quốc-gia hay cộng-sản - cũng cần dùng gián-điệp. Nhục hay không tùy-thuộc lí-tưởng tranh-đấu. Trần mộng Lâm là tác-giả nhiều bài nhận-định rất tâm-tình và sâu-sắc khi nói tới cái nhục của những tên Việt Cộng nằm vùng là nói trong cái bối-cảnh thời-đại mà ai cũng biết - nếu không rõ thì cũng khá rõ về cộng-sản rồi. Biết như thế mà còn đành tâm nằm vùng để hại nhân-loại, để hủy-diệt nhân-phẩm và văn-minh của loài người thì rõ-ràng là nhục. Biết như thế mà còn đâm đầu nằm vùng để được cái gì? Tiền, tình hay quyền-lực? Tất cả đều không xứng-đáng, nhục lắm.
Những khuôn mặt tranh-đấu đang được nói đến hiện nay, có nằm vùng hay không là điều đang tranh-cãi. Giả-sử tệ nhất: họ là những tay VC nằm vùng thì xin họ hãy nghe tác-giả Trần Mộng lâm nói, "Thôi, bỏ đi tám!" Các ông bà được gì? Nằm vùng được bao lâu? Thông-tin của thế-kỉ 21 này chạy nhanh ít nhất gấp trăm lần thời Nguyễn Hữu Hạnh, Hoàng Ngọc Ẩn, Nguyễn Hữu Thọ...
Cách gỡ nhục hay nhất và theo tôi, biến các ông bà nằm vùng trở-thành những anh-hùng và anh-thư của thời-đại là hãy tương-kế tựu-kế, dùng vỏ bọc, phương-tiện, tiền-bạc được cung-cấp và trí thông-minh của quí-vị để moi-móc, trình-bày, và kết-hợp với người quốc-gia để có một kế-hoạch giật sập chế-độ Việt-cộng trong một ngày gần đây.
Người quốc-gia chúng ta vì thế cần phải khôn-ngoan, cũng biết tương-kế tựu-kế, tránh thái-quá, tránh bất-cập, biết người biết mình để dùng sức người làm sức mình.
Nguyễn Văn Thông